Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 98: Thanh Vân và Nhật Lâm




Chương 98: Thanh Vân và Nhật Lâm
Tại một khu vực quái cấp 37, Thanh Vân Thanh Hà đang luyện cấp cùng đồng bạn. Nhóm các nàng có mười người. Do lên Thành Thị, số lượng người tối đa được tổ đội đã tăng lên, bằng không với chỉ 5 người, muốn đối phó đám quái thích chơi hội đồng này chỉ sợ không đủ chúng nhét kẻ răng.
Lúc này, Thanh Vân đang tập trung phóng kỹ năng vào đám quái thì bỗng nhiên khựng lại, điều này dẫn tới một vài con quái thoát được vòng vây xông về mọi người. Đội hình lập tức r·ối l·oạn, bỗng nhiên…
"Ầm!"
Một t·iếng n·ổ vang lên, đám quái đồng loạt ngã xuống. Mọi người thở phào một hơi, đồng loạt đều nhìn về con thú đứng cạnh Thanh Hà, chính là Tứ Vĩ Thiên Hồ.
Một người trong nhóm bật thốt lên:
"Thật kinh khủng! Thanh Hà, nếu muốn cô hoàn toàn có thể tự mình đi solo nha. Có kỹ năng khiến quái tự bạo này, cô cũng chẳng cần ra tay cũng có thể đứng nhìn kinh nghiệm đưa tới a."
"Đúng vậy, không hổ là Vương thú chỉ thua thần thú một cấp bậc. Mặc dù trở thành sủng vật thì sức mạnh bị giảm bớt, nhưng như vậy cũng đã rất ghê gớm. Thật chẳng biết tên Lâm Chi Linh kia là làm sao kiếm được, đã vậy không giữ bên mình mà còn lấy đem đi bán." Một người khác cũng tò mò xen vào.
Thanh Vân nghe thế, không đợi Thanh Hà phản ứng liền liếc nàng tủm tỉm nói:
"Mọi người đừng đoán mò. Do hắn đã có sủng vật cấp Vương rồi, không chứa thêm được nữa nên mới đem bán thôi. Huống chi cái giá để lấy được con này cũng không hề rẻ đâu, hắn cũng không lỗ."
Ý nàng chính là chính chủ Thanh Hà cũng đưa cho Nhật Lâm, so với con này thì đương nhiên là hắn không lỗ rồi.
Thanh Hà giả vờ không nghe, nhìn chị hai hỏi:
"Chuyện gì vậy chị?"
Nàng biết trình độ của Thanh Vân. Mặc dù bây giờ nàng đã hơn xa chị mình, nhưng nếu là trước đây, trình độ chơi game bây giờ của Thanh Vân dư sức nghiền ép nàng. Thiên phú chơi game của Thanh Vân cũng rất mạnh, rất khó có khả năng xuất hiện sai lầm như lúc nãy.
Người chơi chuyên nghiệp thì thế nào? Chẳng qua là bọn họ chơi nhiều hơn các nàng nên thao tác và tính toán sẽ thuần thục hơn mà thôi, nhưng cũng không đại diện thiên phú của họ cao hơn các nàng.
Như Thanh Vân chị nàng chẳng hạn, trải qua cả tháng này quen thuộc, trình độ của nàng đã không hề thua kém người chuyên nghiệp. Chẳng qua là trước đây, nàng dùng thiên phú của mình cho công việc ngoài thực tế, không có hứng thú với những game thế này mà thôi!
" Không có gì, là… Lâm Chi Linh nhắn." Thanh Vân nghe em hỏi liền trả lời trực tiếp, cũng không giấu giếm mọi người xung quanh.

" Ồ, là anh ta? Thanh Vân, cô giới thiệu hắn cho tôi được không?"
" Đúng vậy đúng vậy, giới thiệu cho tôi với, hoặc một người trong nhóm hắn cũng được…"
Các cô gái khác nghe Thanh Vân nói là Lâm Chi Linh thì mắt của họ liền như phát sáng, rối rít kêu lên. Chuyện Lâm Chi Linh giúp đỡ Thanh Hà ở Tân Thủ Thôn bọn họ đều biết, cũng biết Thanh Hà được như bây giờ cũng có một phần công lao không nhỏ của hắn. Nên trong nhóm này, các cô gái đều xem hắn như thần tượng, muốn được gặp gỡ một lần.
Nhóm này toàn là nữ, cũng cỡ độ tuổi 22 tới 28 mà thôi. Đây là ý muốn của Thanh Vân. Trải qua vụ nội gian kia, Thanh Vân cũng cố gắng hết sức để việc này không xảy ra nữa. Nàng đã nhờ Nhật Lâm dùng Chân Thực Ma Nhãn kiểm tra hết những người này, cũng ký hợp động bảo mật nghiêm khắc nhất với họ.
Mà sở dĩ chọn nữ thì là do ý muốn của Thanh Hà, Thanh Vân nàng cũng không ý kiến. Dù sao Thanh Hà đã rất mạnh, chọn ai cũng được. Huống chi các nàng cũng không chọn bừa, mấy người này tuy không quá xuất sắc nhưng đều đạt trên tiêu chuẩn, phối hợp đánh quái dư sức.
" Im lặng, hắn đã nói không muốn gặp mặt thì sẽ không gặp mặt, chỉ là có công việc cần thương lượng mà thôi." Thanh Vân ngắt lời các nàng rồi quay qua Thanh Hà, nàng do dự một chút rồi nói: " Hắn tìm chị có việc, em ở đây chỉ huy mọi người nhé, chị đi một lát."
Sau đó nàng nhắn tin riêng cho Thanh Hà nói toàn bộ sự việc.
Chuyện về Lâm Chi Linh, tuy mọi người đa phần đều biết nhưng may mắn là biết cũng không quá nhiều, chỉ biết hắn giúp Thanh Hà vài lần ở Tân Thủ Thôn và Thị Trấn mà thôi. Họ cũng vẫn nghĩ rằng hắn có cả một nhóm người chơi đều là dân chuyên nghiệp hậu thuẫn, chứ đâu biết rằng hắn là dân solo chơi hack.
Thanh Hà thấy nội dung xong liền không do dự, mỉm cười đồng ý:
" Dạ, chị đi đi. Ở đây có em là được."
Thanh Vân thở phào một hơi. Mặc dù đoán được Thanh Hà sẽ không để ý chuyện này, nhưng nàng vẫn có một chút phập phồng lo lắng.
" Ok! Mọi người tập trung luyện cấp tiếp đi!"
Thanh Vân tạm biệt mọi người liền nhanh chóng lên ngựa chạy đi, nàng cũng không nhận ra sự hấp tấp của mình. Nhưng, có một người thấy!
Thanh Hà nhìn theo bóng lưng của chị, âm thầm nỉ non:
" Chị, cơ hội tới thì phải nắm chặt. Em sẽ không để ý đâu, chỉ hi vọng chị thật sự hạnh phúc!"
Đến lúc này, Thanh Hà đã có thể xác định 100% chị mình thật sự thích Nhật Lâm. Nói thật, việc hai chị em cùng thích hắn đối với nàng cũng có không nhỏ tác động. Cũng không phải là kiểu bị đả kích hay phản cảm, mà là cảm thấy… quá kỳ dị.

Loại cảm giác này nàng cũng không biết diễn tả thế nào. Nhưng có một thứ nàng hoàn toàn rõ ràng, đó là nàng thật hi vọng chị mình cũng có được hạnh phúc. Dù cho là tình huống dạng nào cũng được, chỉ cần hạnh phúc!
Quay đầu nhìn mấy cô gái đang thất vọng, Thanh Hà mỉm cười nói:
" Được rồi, đừng như vậy. Có cơ hội thì sẽ gặp được, luyện cấp thôi!"
…...
Bên này, Nhật Lâm sau khi nhận được lời đáp ứng của Thanh Vân thì cũng lên ngựa chạy về. Cấp độ quái nơi đây quá cao, một mình Thanh Vân không có khả năng chạy tới nơi này được nên hắn phải vòng trở lại khu vực cấp thấp để đón.
20 phút sau, Nhật Lâm thấy Thanh Vân đang chạy tới thì gật đầu cười:
" Chào cô!"
" Chào anh!" Cố che dấu sự hưng phấn đang âm thầm len lõi dâng lên, Thanh Vân mỉm cười đáp lại.
Hai người chào hỏi xong liền im lặng, không khí hơi có chút lúng túng!
Vài giây trôi qua, Nhật Lâm lên tiếng phá vỡ:
" Vậy… đi thôi, chỗ kia cách nơi này khoảng 15 phút nữa. Chúng ta tổ đội, tôi đi trước mở đường, cô theo sau là được!"
"Ừm!"
Hai người tổ đội xong xuôi, Nhật Lâm bắt đầu đi trước mở đường. Phía sau, Thanh Vân vừa đi vừa nhìn vào bóng lưng của hắn, lòng nàng lại dấy lên những cảm xúc khó tả. Nàng bỗng nhớ tới tin nhắn của Thanh Hà vừa gửi khi nãy, "Cơ hội tới rồi, chị hai cố lên!".
" Àiiiii, chung quy là vẫn không dấu được!" Thở dài một hơi, Thanh Vân cười khổ. Nàng hiện tại vừa có chút xấu hổ, lại vừa có chút vui mừng.
Xấu hổ là vì cuối cùng nàng cũng bị em gái phát hiện ra bí mật này. Trước đó đối với mối quan hệ giữa Thanh Hà và Nhật Lâm, nàng ngoài miệng luôn giữ thái độ dè chừng không tin tưởng, thậm chí còn bảo Thanh Hà không nên lún quá sâu. Thế mà bây giờ, nàng lại… nhảy vào!
Đây không phải là tự vả miệng mình nha!

Còn vui mừng, là vì Thanh Hà không hề có ý phản đối hay tức giận, ngược lại còn…
" Địa kinh thật sự kinh khủng như vậy, giúp người khác nhìn thoáng hơn? Có lẽ…"
Nghĩ tới chuyện này, mặt Thanh Vân bỗng chốc đỏ lên. Nàng cũng không nghi ngờ Địa Kinh có gì đó mờ ám tẩy não hay không. Vì thông qua nói chuyện mấy bữa nay, nàng cũng không thấy Thanh Hà có gì quá khác biệt. Ngoại trừ thấy nó có vẻ "thoải mái" hơn, cũng không hề thấy tư duy có gì bất thường.
Đối với sự tồn tại của Thùy Linh và Thu Nguyệt, nó chỉ là chấp nhận chứ không phải không hề để ý. Có điều kiểu "ghen" này của nó không phải cái dạng chanh chua đanh đá, chỉ muốn chiếm hữu Nhật Lâm như những cô gái bình thường khác, mà chỉ là để ý xem các nàng và nó có được đối xử "công bằng" không mà thôi.
Đúng vậy, chỉ là để ý như thế mà thôi. Nàng thậm chí nghi ngờ đây có phải là "ghen" không nữa.
" Nhưng hai chị em chung cái kia… vẫn là quá… Àiiii." Thanh Vân thở dài.
Nàng dù sao cũng chưa tu luyện Địa Kinh, cái nhìn đối với chuyện này vẫn là quá sức tưởng tượng.
" Kệ đi, chuyện này tính sau." Thanh Vân quyết định án binh bất động.

Ở mặt bên này, Nhật Lâm vừa mở đường vừa… cười khổ.
" Lại thêm một người bao đồng nha. Các nàng thật là…"
Cách đây ít phút, hắn nhận được tin nhắn của Thanh Hà, " Chị hai thích anh!". Chính là bốn chữ đơn giản như vậy, nhưng nội dung và ý nghĩa của nó thì không hề đơn giản chút nào, quá không ổn!
Tại sao Thanh Hà nói cho hắn biết trong lúc này, khi hắn và Thanh Vân đang ở chung? Còn không phải muốn hắn và chị nàng "thông đồng làm bậy" sao? Con bà nó, Thùy Linh đã thế, ngay cả cô nàng này cũng thế. Thích nhìn hắn bắt cá lắm phải không?
"Không được, phải tìm Thu Nguyệt nói chuyện cho rõ ràng, nếu không cô nàng này cũng học xấu, cố tình tìm cho mình thêm một chiếc thuyền thì sao?" Nhật Lâm nghĩ tới chuyện này mặt liền đen.
Hắn cũng không quá nghi ngờ tính chính xác của việc này. Thanh Hà cũng không phải kiểu người nói càn không chứng cứ. Huống chi Thanh Vân đối với hắn như thế nào hắn cũng có thể "cảm nhận" được một ít.
Tâm cảnh hiện nay của hắn đã rất cao. Người xa lạ không quan trọng thì không nói, còn nếu là người quen thân thì tình cảm của họ đối với hắn là yêu ghét hận thù thế nào hắn cũng có thể cảm nhận được một ít. Nhưng một ít cũng là quá đủ rồi.
Có điều trước lúc này Nhật Lâm không muốn suy nghĩ xa hơn. Hắn có thích Thanh Vân không? Câu trả lời là… không biết? Đúng hơn là hắn không chắc mình biết! Tình cảm là một thứ rất khó nắm bắt. Có những lúc chỉ khi đối mặt với một tình huống cụ thể nào đó, nó mới có thể cho ra một đáp án rõ ràng.
Nói nôm na là thế này, Nhật Lâm là có hảo cảm với Thanh Vân, cũng không ngại cùng nàng ở chung như hiện tại, đồng thời cũng thấy vui vẻ khi nói chuyện với nàng. Nhưng do cả hai có chung một kết nối với Thanh Hà nên hắn cũng không chắc là bản thân hắn thích như vậy hay chỉ là đã quen thuộc đến có thể như vậy.
" Kệ đi, chuyện này tính sau." Nhật Lâm quyết định án binh bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.