Tô Mạt vốn yêu ghét rõ ràng.
Khi yêu là thật sự yêu, khi không yêu thì cũng thật lòng không yêu.
Nếu cô và Tưởng Thương chia tay vì tình yêu đã cạn, thì cô cũng chấp nhận.
Chuyện nhân duyên đến rồi đi, cưỡng cầu cũng vô ích.
Nhưng giữa cô và Tưởng Thương lại vì sự "bất tài, nhu nhược" của anh ta mà chia tay. Bảo cô thoải mái chúc anh ta hạnh phúc, sự nghiệp thăng hoa, thì không thể nào.
Nghe được giọng mỉa mai của Tô Mạt, Nguyễn Huệ trêu: “Cậu nói xem, đây có phải là báo ứng không?”
Tô Mạt cười nhạt, dứt khoát: “Anh ta chắc chắn sẽ kết hôn.”
Nguyễn Huệ: “Xương cốt mềm đến vậy?”
Tô Mạt cười khinh, không đáp.
Nếu anh ta cứng rắn, thì hai người đã không đi đến bước chia tay.
Khi Tần Thâm bước ra từ bếp, Tô Mạt vừa cúp điện thoại với Nguyễn Huệ.
Ánh mắt hai người giao nhau, cảm giác mập mờ giữa đàn ông và phụ nữ bỗng chốc tràn ngập không gian.
Tô Mạt lười biếng tựa vào sofa, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên một nụ cười.
Tần Thâm không nói lời nào, bước dài đến bế cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Tần Thâm thử một tư thế mà Tô Mạt chưa từng trải qua.
Cô gần như toàn bộ treo trên người anh.
Chỉ cần anh không dùng tay giữ, cô có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Đôi chân thon dài, săn chắc của cô quấn chặt quanh eo anh, Tần Thâm cúi đầu hôn cô, mỗi lần khơi gợi đều chạm đúng điểm nhạy cảm của cô.
Khi du͙© vọиɠ lên đến đỉnh điểm, trong khoảnh khắc mơ màng, một ý nghĩ lướt qua đầu cô.
Khi còn đi học, chắc chắn Tần Thâm là người rất giỏi giang.
Chăm chỉ, chuyên tâm, nghiêm túc, ừ, còn nỗ lực nữa.
Sau đó, Tô Mạt được anh bế về phòng ngủ.
Anh sấy khô tóc cho cô, giọng nói trầm thấp: “Tôi muốn mua vài thứ để ở đây.”
Tô Mạt nheo mắt nhìn anh, lười biếng: “Thứ gì?”
Tần Thâm: “Dép nam, và một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản.”
Nghe vậy, đôi mắt long lanh của Tô Mạt lập tức lóe lên sự cảnh giác.
Nhìn phản ứng của cô, Tần Thâm nói: “Dép em mua không vừa chân, đi không thoải mái, mỗi lần xong việc tôi cũng chẳng có quần áo sạch để thay.”
Tô Mạt: “…”
Lý do của anh đầy đủ thật, nhưng cô vẫn đề phòng.
Cảm giác như anh định chiếm lấy chỗ này vậy.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tần Thâm đặt máy sấy tóc nóng hổi xuống, giữ lấy cằm cô: “Em sợ gì?”
Tô Mạt bật cười: “Tôi sợ?”
Tần Thâm: “Yên tâm, tôi sẽ không dây dưa. Chỉ cần em có bạn trai, tôi lập tức biến mất.”
Tô Mạt hừ nhẹ, đẩy tay anh ra: “Tốt nhất là giữ lời.”
Tối đó, Tần Thâm vẫn không ở lại qua đêm.
Sau khi anh đi, Tô Mạt nằm bò trên ghế, cắn móng tay, tính xem Tưởng Thương rốt cuộc khi nào mới chịu kết hôn.
Nếu anh ta còn không kết hôn, e rằng bên này cô sẽ bị tên này làm gãy eo.
Bên kia, Tần Thâm xuống lầu, trước tiên đến cửa hàng tiện lợi ở cổng khu mua một đống đồ dùng cá nhân, sau đó mới lái xe rời đi.
Xe đi được một đoạn, điện thoại trên bảng điều khiển reo lên.
Anh liếc mắt nhìn, ánh mắt đen sẫm thoáng lạnh lẽo, một lúc sau mới vuốt màn hình nghe máy.
“Ừ.”
Giọng Tần Thâm lạnh lùng cứng nhắc, khiến người ở đầu dây bên kia khựng lại.
Một lát sau, đối phương cười xòa: “A Thâm, Tiểu Thương kết hôn, cậu có tiện làm phù rể không?”
Tần Thâm giọng lạnh: “Không tiện.”
Nghe câu trả lời của anh, đối phương cười gượng: “Vậy cậu có về không?”
Tần Thâm vẫn lạnh nhạt: “Xem tình hình.”
Đối phương: “A Thâm, ông nội và chúng tôi những năm qua luôn nhớ cậu và Tiểu Lục, cậu…”
Tần Thâm giữ thái độ xa cách: “Tôi đang lái xe, không có việc gì thì tôi dập máy đây.”
Nói xong, không đợi đối phương nói thêm, anh dứt khoát cúp máy.
Vừa ngắt điện thoại, màn hình lập tức hiện lên một tin nhắn.
[Hy vọng cả nhà chúng ta sớm đoàn tụ.]
Tần Thâm nhìn thoáng qua, thu ánh mắt lại, sự lạnh lùng thấm ra từ tận xương cốt.
Hơn hai mươi phút sau, xe đến khu chung cư.
Tần Thâm mở cửa xe bước xuống, chân dài vừa đặt xuống đất, liền nghe phía sau vang lên một tiếng huýt sáo.
Anh quay đầu, một chiếc chìa khóa xe vẽ đường parabol bay về phía anh.
Anh giơ tay đón, người ném chìa khóa nhân cơ hội lao tới tấn công anh.
Thấy vậy, mắt Tần Thâm hơi nheo lại đón lấy chìa khóa, giao đấu với đối phương vài chiêu, cuối cùng ghì cổ người kia áp vào thân xe.
Đối phương từ vẻ mặt đắc ý chuyển sang tiu nghỉu ngay lập tức: “Anh Thâm, em sai rồi, em sai rồi…”
Tần Thâm liếc nhìn, khóe môi cong lên đầy chế nhạo: “Còn đánh không?”
Đối phương: “Không đánh nữa, không đánh nữa.”
Nói xong, lại cười hề hề: “Anh Thâm, nghe nói cây sắt ngàn năm của anh cũng nở hoa, đang làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật? Hà, không ngờ anh lại thích kiểu này.”