Vùng Cấm Hoa Hồng - Thiên Phi

Chương 48: Chương 48




Sau khi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại những rủi ro không biết bao nhiêu lần, thấy cả hai vẫn không hề lay chuyển ý định, tiến sĩ đành phải lấy thuốc ra từ chiếc hộp kín mang theo bên mình.

Trong đó có thuốc tiêm tác động thần kinh làm suy yếu thần trí Enigma, chất xúc tác pheromone Enigma, và để phòng ngừa mọi tình huống có thể xảy ra, còn có thuốc gây mê nồng độ cao, thuốc giãn cơ, thuốc ức chế, cùng đủ loại dược phẩm liên quan đến pheromone.

Tiến sĩ tỉ mỉ giải thích cho Tô Tri cách sử dụng và thời điểm dùng những loại thuốc này.

Tình trạng cơ thể của Tạ Nghi phức tạp, những yếu tố khó kiểm soát trong kỳ mẫn cảm cũng rất nhiều, vì vậy không có tiêu chuẩn tuyệt đối nào về việc giai đoạn nào thì tiêm loại thuốc gì, mà Tô Tri cần phải tùy cơ ứng biến dựa trên tình hình cụ thể. Yêu cầu đối với người giám hộ thực sự rất cao.

Tiến sĩ mang theo một thiết bị di động có thể luôn theo dõi sát sao dữ liệu cơ thể của Tạ Nghi và tải lên trực tuyến, có thể từ xa đưa ra một số chỉ dẫn cho Tô Tri, nhưng rất hạn chế. Suy cho cùng, người thực sự phải đối mặt với Tạ Nghi chỉ có Tô Tri, chủ yếu vẫn phải dựa vào phán đoán tại chỗ của anh.

May mắn là Tô Tri vốn là người nghiên cứu dược phẩm, khả năng lý giải rất tốt, và sau khi biết được phương án này từ căn cứ một tuần trước, anh đã tận dụng thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu các tài liệu liên quan, đã có sự hiểu biết sâu sắc về nó.

Trong lúc trao đổi, những câu trả lời chuyên nghiệp của Tô Tri khiến tiến sĩ yên tâm hơn một chút, thầm nghĩ xem ra Tô Tri không hoàn toàn là bốc đồng, mù quáng vì tình yêu, mà anh thực sự đã cân nhắc kỹ lưỡng tính khả thi trước khi đưa ra đề xuất.

Tiến sĩ Loren chợt nhớ ra điều gì: “Dự án của cậu ở viện nghiên cứu thủ đô thì sao? Kỳ mẫn cảm của cậu ta ít nhất cũng phải một tuần, lâu thì có thể hơn nửa tháng, dự án cậu đang làm rất có giá trị, đừng để bị trì hoãn. Hay là bảo giáo sư Mục tạm gác dự án bên căn cứ, giúp cậu trông coi?”

Vẻ mặt tiến sĩ trở nên nghiêm túc hơn.

Một dự án tốt có thể nói là sinh mệnh của nhà nghiên cứu, nếu vì chuyện này mà lỡ dở, tổn thất đối với Tô Tri e rằng quá lớn.

“Tạm thời không cần ạ,” Tô Tri lắc đầu, khẽ nói: “Cháu đã sắp xếp xong rồi, trước đó đã làm xong một giai đoạn của dự án, công việc trong tháng tới không có nhiều nội dung cần thao tác trực tiếp, hai thực tập sinh của cháu đủ sức tiếp quản. Về phần cháu thì cháu sẽ luôn giám sát từ xa, nếu thực sự có vấn đề gì thì sắp xếp sau cũng không muộn.”

Tô Tri đã tăng ca liên tục cả cũng là vì chuyện này.

Tối qua trước khi đi ngủ, anh đã gửi email cho cả thực tập sinh và viện nghiên cứu, thông báo về lịch trình làm việc có thể sẽ không thường xuyên đến viện trong thời gian tới.

“……”

Được thôi. Đã sắp xếp xong là tốt rồi.

Tiến sĩ liếc nhìn Tạ Nghi, trong lòng tặc lưỡi.

Thực sự không thể hiểu nổi tại sao Tạ Nghi lại có số tốt đến vậy. Tô Tri nguyện ý vì hắn mà hao tâm tổn trí đến mức này thật không dễ dàng.

Nói là sẽ không có ảnh hưởng lớn, nhưng dù sao cũng làm xáo trộn nhịp độ của dự án. Tô Tri sẽ phải làm nhiều việc hơn để bù đắp cho những rắc rối do việc thay đổi kế hoạch đột ngột gây ra. Nỗi phiền toái trong đó chỉ những người quen làm dự án mới hiểu được.

Ở độ tuổi của Tô Tri, nếu có ai làm xáo trộn dự án của ông đến mức này, ông đoán mình sẽ tức giận đến muốn giết người, tuyệt đối không có sự kiên nhẫn như Tô Tri.

Tiến sĩ nói: “Được, có cần gì thì cứ liên hệ với thầy cậu bất cứ lúc nào, dự án bên căn cứ dạo này không bận, có thể duyệt phép cho thầy cậu.”

“Vâng, cháu biết rồi.” Tô Tri khẽ cong khóe mắt, nói: “Cảm ơn tiến sĩ.”

Anh vừa tắm xong, trên người còn vương hơi nước tươi mát, trông sạch sẽ, thư sinh lại thanh tú. Tiến sĩ càng nhìn càng thấy anh giống như một con vật nhỏ, thêm một tầng ý muốn bảo vệ đàn em. Hơn nữa, Tô Tri lại thông minh, có tài năng như vậy, về mặt nghề nghiệp tiến sĩ cũng rất ngưỡng mộ anh, không khỏi càng thêm bất mãn với Tạ Nghi.

Tiến sĩ không nhịn được lại liếc nhìn Tạ Nghi, ánh mắt gần như nhìn kẻ gây họa, mang theo một cảm xúc nhỏ bé khó tả, vừa có vẻ ghét bỏ lại vừa có vẻ đau lòng.

Trong lúc hai người trò chuyện, Tạ Nghi vẫn ngồi im bên cạnh. Enigma không nói gì, vẻ mặt cũng rất nhạt, chỉ có một chút trầm lặng nhàn nhạt, không biết đang nghĩ gì, cứ như thể hai người đang nói chuyện không liên quan đến hắn vậy.

Khi Tô Tri xem tài liệu, không tiện nắm tay hắn nữa, ánh mắt hắn cứ lướt qua lướt lại giữa những ngón tay thon dài của Tô Tri đặt trên tài liệu và khuôn mặt anh.

Tiến sĩ nhìn hắn mấy lần, hắn cũng không phản ứng, chỉ mãi chăm chú quan sát Tô Tri như vậy.

Tiến sĩ cảm thấy trạng thái của hắn kỳ lạ, sự quan tâm của hắn dành cho Tô Tri gần như trở thành cố chấp, mang theo một cảm giác đói khát khó tả. Sự chiếm hữu bạn đời đến mức sắp tràn ra này khiến ông – theo bản năng alpha cảm thấy cảnh giác, lo lắng cho Tô Tri.

Còn chưa bắt đầu kỳ mẫn cảm mà đã như vậy rồi.

Tiến sĩ khẽ hắng giọng, dặn dò Tô Tri: “Cậu nhớ không được quá mềm lòng, nếu cảm thấy tình hình không ổn, lập tức tiêm hết thuốc gây mê và thuốc giãn cơ cho cậu ta. Khả năng chịu đựng thuốc gây mê của Enigma rất cao, tiêm vào sẽ không có chuyện gì đâu, an toàn của cậu mới quan trọng.”

Tô Tri gật đầu: “Cháu biết rồi.”

Tạ Nghi cuối cùng cũng lên tiếng, đáp một tiếng: “Ừ, nghe lời ông ấy.”

Trước khi rời đi, tiến sĩ đã tiêm mũi thuốc đầu tiên cho Tạ Nghi.

Đó là chất xúc tác pheromone Enigma, dùng để kích hoạt pheromone bước vào trạng thái hoạt động. Còn loại thuốc tác động thần kinh làm suy yếu ý chí, để tránh Tạ Nghi sinh lòng phòng bị khi có người thứ ba ở đó, lát nữa sau khi chất xúc tác phát huy tác dụng, Tô Tri sẽ tiêm riêng cho hắn trong một không gian riêng tư hơn.

Mặc dù sự chiếm hữu quá mức của Tạ Nghi đối với Tô Tri khiến tiến sĩ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng chính biểu hiện đó cũng khiến ông mơ hồ nhận ra rằng, nếu trên đời này có ai có thể khiến Tạ Nghi cam tâm tình nguyện buông bỏ phòng bị, nguyện ý để thuốc làm suy yếu thần trí, thì người đó chắc chắn không có ai khác ngoài Tô Tri.

Thuốc dần phát huy tác dụng, tiến sĩ không thể ở lại lâu hơn nữa. Enigma có nồng độ hormone tăng cao sẽ cực kỳ bài xích những sinh vật sống khác ngoài bạn đời xuất hiện trong nhà. Tạ Nghi vẫn không nhìn ông, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng pheromone đã mang theo ý bài xích lạnh lẽo, dù có miếng dán ngăn chặn pheromone mà tiến sĩ vẫn cảm thấy tuyến thể đau nhức, lát nữa chắc chắn phải tiêm một mũi thuốc ức chế.

Thật đáng thương cho ông tuổi đã cao còn phải chịu đựng chuyện này.

Trong cả căn biệt thự chỉ có Tô Tri là không nhận ra sự khác thường. Lúc tiễn khách, Tô Tri đặt tài liệu xuống đứng dậy, Tạ Nghi thuận thế lại nắm lấy tay anh. Tô Tri khó xử, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, mím môi nhìn Tạ Nghi một cái, vừa ngại ngùng lại vừa trách móc.

Tạ Nghi cụp mắt xuống, không nói gì.

Tiến sĩ: “……”

Còn ở đó giả ngoan nữa chứ, pheromone đã gấp đến mức muốn đào cả chân tường rồi, đúng là diễn giỏi, cũng chỉ là ỷ vào Tô Tri là beta ngửi không thấy pheromone thôi, nếu không Tạ Nghi chẳng giấu được chút nào.

Nếu Tô Tri là alpha hoặc omega, và đã từng đánh dấu tạm thời với Tạ Nghi, thì bây giờ chắc chắn đã bị câu dẫn đến phát sốt rồi. Liên kết pheromone của Enigma còn mãnh liệt hơn cả sự kết hợp AO, đối với bạn đời đã được đánh dấu mà nói thì chẳng khác nào xuân dược.

Nhìn khuôn mặt tỉnh táo của Tô Tri, tiến sĩ chợt cảm thấy việc Tô Tri là beta có lẽ không tệ như ông nghĩ.

Ít nhất khi pheromone của Tạ Nghi rối loạn, Tô Tri vẫn có thể giữ được khả năng suy nghĩ, sẽ không dễ dàng bị con thú nguy hiểm này kéo vào vòng xoáy mê loạn thần trí.

Những Enigma đã đánh dấu alpha hoặc omega cũng chẳng thấy có kết cục tốt đẹp hơn bao nhiêu. Vấn đề pheromone của Enigma không thể hoàn toàn giải quyết bằng bạn đời và việc đánh dấu. Có lẽ loài sinh vật cực đoan này cần một sự tồn tại không bị chúng ảnh hưởng mới có thể thuần hóa được.

Tiến sĩ dặn dò Tô Tri: “Lát nữa nhớ đeo thiết bị theo dõi cho cậu ta, tôi sẽ theo dõi dữ liệu trên thiết bị đầu cuối. Những dụng cụ cần thiết khác cho kỳ mẫn cảm đều có ở nhà cậu ta rồi. Nhớ trói cậu ta thật chặt vào, đừng có chiều theo cậu ta quá, cũng đừng tin vào những lời ngon ngọt của cậu ta. Enigma trong kỳ mẫn cảm chuyện gì cũng có thể làm được.”

Kỳ mẫn cảm sẽ khuếch đại những h.am mu.ốn sâu thẳm trong lòng. Tạ Nghi vốn dĩ không phải là thứ tốt đẹp gì, tiến sĩ thật sự không thể tưởng tượng được đến lúc đó tên này sẽ ra sao, ông dặn dò Tô Tri hết lần này đến lần khác rằng phải làm tốt công tác an ninh.

……

Tiến sĩ dặn dò xong thì rời đi, để lại Tô Tri và Tạ Nghi một mình trong biệt thự.

Tạ Nghi mượn điện thoại của Tô Tri, gọi vài cuộc, cuối cùng cũng sắp xếp xong công việc. Chuyện trong quân đội thì không sao, hắn vốn chỉ giữ một chức vụ nhàn tản, vấn đề pheromone của Enigma lại là chuyện tối quan trọng, báo cáo một tiếng sẽ không có việc gì làm phiền. Chủ yếu là hắn hiện tại còn có công ty phải quản lý, mới tiếp nhận được một nửa, không dễ dàng gì mà nói bỏ là bỏ được.

Cuối cùng là phải thanh toán hóa đơn khổng lồ mà tiến sĩ gửi đến, rồi trả điện thoại lại cho Tô Tri.

Cuộc gọi kéo dài gần nửa tiếng, nghe không có vẻ nhẹ nhàng. Tô Tri nghe cách hắn nói chuyện, dường như là điều động tạm thời một trợ lý đến, tạm thời thay thế quyền hạn của Tạ Nghi. Nghĩ thôi cũng biết việc một người đột ngột nhảy dù như vậy sẽ gây ra xáo trộn.

Tô Tri lo lắng: “Công ty bên đó có rắc rối lắm không? Anh có cần họp online giữa chừng không?”

Đến nước này rồi, hối hận là không thể. Dù việc sắp xếp tạm thời có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tạ Nghi, Tô Tri cũng chỉ có thể đề xuất sự giúp đỡ trong khả năng của mình: “Lúc họp em có thể giúp anh kê máy tính vào vị trí.”

Tạ Nghi nhìn anh, vẻ mặt không lộ ra sơ hở: “Không phiền, không cần đâu. Trợ lý điều đến rất giỏi, cậu ấy giải quyết được.”

Âm thầm đẩy mọi việc cho cấp dưới vừa mới giải quyết xong chuyện của Cố tổng ở thành phố Z và trở về thủ đô, Tạ Nghi không nhắc đến chuyện này trong điện thoại, mà lại gửi riêng cho đối phương một tin nhắn mã hóa, dặn dò dù có chuyện gì xảy ra cũng không được gửi tin nhắn cho hắn.

“À, được thôi.” Tô Tri không hiểu rõ về những chuyện này, nghe Tạ Nghi nói vậy, dù không tin là mọi chuyện dễ dàng như hắn nói, nhưng cũng không biết nên hỏi thế nào, chỉ nghi hoặc liếc nhìn Tạ Nghi.

“Lo lắng gì thế?”

Tạ Nghi theo ánh mắt anh tiến lại gần hơn một chút, đột nhiên khẽ cong khóe môi, nói: “Phá sản cũng không sao, anh còn cổ phần ở những công ty khác, sẽ không nuôi không nổi em đâu.”

Suýt chút nữa Tô Tri đã quên Tạ Nghi có cổ phần ở rất nhiều công ty.

Dù đã sớm biết Tạ Nghi rất giàu, song Tô Tri vẫn không khỏi hơi ngạc nhiên về mức độ giàu có của hắn, lẩm bẩm: “Ừm, vẫn nên tiết kiệm một chút.”

“Cũng không dễ phá sản như vậy đâu, anh đừng dọa em,” Tô Tri nói, “Em cũng không phải là hoàn toàn không hiểu gì.”

Khóe môi Tạ Nghi cong lên thêm một chút, nhìn có vẻ như đang mỉm cười: “Giỏi lắm, Tri Tri.”

Tô Tri nghi ngờ Tạ Nghi lại đang trêu chọc mình, nhưng không có bằng chứng, đành liếc nhìn Tạ Nghi một cái, ý bảo hắn nghiêm túc, hơn nữa: “Cái gì mà anh nuôi—”

Vốn dĩ Tô Tri muốn phản bác lại cách nói nuôi mình của Tạ Nghi, anh có tay có chân lại có công việc, sao lại thành ra được Tạ Nghi nuôi chứ?

Nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Tri hiện tại đang ở trong nhà của Tạ Nghi, mỗi ngày ăn cơm và đồ ăn vặt do Tạ Nghi làm và chuẩn bị, được Tạ Nghi lái xe đưa đón đi làm, sắp xếp đủ mọi chi tiết trong cuộc sống, thậm chí đôi khi còn được bế lên xuống cầu thang — chuyện này là do Tạ Nghi quá thích bế anh, Tô Tri sau khi tan làm lại dễ lười biếng, nên cũng không phản đối gì — quả thực đang ở trong trạng thái được chăm sóc hoàn toàn, nói là được nuôi dưỡng cũng không thể phản bác.

Nhận ra điều này, Tô Tri không khỏi kinh ngạc.

Sau bảy tám tuổi, ngay cả bố mẹ cũng không còn chăm sóc anh tỉ mỉ đến vậy.

Từ nhỏ anh đã là người rất độc lập, từ hồi mẫu giáo, thỉnh thoảng bố mẹ bận không đón anh đúng giờ, Tô Tri hoàn toàn không giống những đứa trẻ khác, bản thân anh trời sinh đã không quá phụ thuộc vào người khác.

Lớn lên thì càng gần như tuyệt giao với các mối quan hệ thân mật, ngoài gia đình ra thì mối quan hệ thân thiết nhất là giáo sư hướng dẫn và vài người bạn học, ranh giới rõ ràng không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Tô Tri.

Kết quả sau khi yêu Tạ Nghi, tất cả những điều này đều bị phá vỡ, dấu vết của một người khác dần dần thấm sâu vào toàn bộ cuộc sống riêng tư của Tô Tri.

Điểm quan trọng là bản thân Tô Tri vậy mà không hề nhận ra có gì đó không đúng trong quá trình đó, cứ mơ mơ màng màng thuận theo nhịp điệu của Tạ Nghi, đến khi phản ứng lại thì đã thành ra tình cảnh này.

Tô Tri bối rối, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.

Càng không hiểu tại sao anh lại không cảm thấy bài xích.

Lời nói trước đó ngượng ngùng mắc kẹt lại, Tô Tri nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cũng có thể nuôi anh, tuy không nhiều như anh, nhưng em cũng có một chút tiền.”

Gia đình Tô Tri không phải quá giàu có, ít nhất là có sự khác biệt về tầng lớp với Tạ Nghi, nhưng Tô Tri không có sở thích tiêu tiền hoang phí, tiền mừng tuổi, tiền thưởng, tiền sinh hoạt phí không tiêu hết từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt bố mẹ thỉnh thoảng cho thêm, tiền lương, cứ thế lặt vặt tích góp được một khoản.

Tô Tri nghĩ nghĩ: “Hình như có hơn ba triệu.”

Tuy không mua nổi căn nhà Tạ Nghi đang ở, cũng không mua nổi mấy chiếc xe trong gara của Tạ Nghi, thậm chí không mua nổi mấy bộ quần áo Tạ Nghi thường mặc…

“……”

Ực, Tô Tri ngẩn người, nhận ra Tạ Nghi cũng khá khó nuôi.

Ăn, mặc, ở, đi lại, tiền của anh hình như chỉ đủ ăn.

Tạ Nghi hỏi anh: “Thật không? Tôi xem thử.”

Tô Tri mở điện thoại của mình, cúi đầu tìm số dư tài khoản ngân hàng cho hắn xem, anh còn nhớ thiếu một chút, thực ra là có hơn bốn triệu.

Tạ Nghi: “Đều là tự em tiết kiệm được sao? Giỏi thật đấy.”

Tô Tri vẫn đang lo lắng: “Anh khó nuôi quá.”

Tạ Nghi: “Ừm? Sao lại nói vậy…”

Giọng Tạ Nghi trở nên rất gần, Tô Tri ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện Tạ Nghi không biết từ lúc nào đã tiến rất sát lại gần, gần sát mặt anh, chỉ cách vài centimet, như sắp hôn tới nơi.

Tô Tri giật mình, giơ tay dùng điện thoại của Tạ Nghi chắn giữa hai gò má, một góc điện thoại đập vào cằm Tạ Nghi, phát ra tiếng “bộp”, khiến Tô Tri vội vàng đưa tay sờ sờ, xác nhận không bị sưng mới yên tâm.

Tô Tri nhỏ giọng hỏi: “Tự nhiên anh tiến gần thế làm gì?”

Tạ Nghi cụp mắt nhìn anh, không nói gì, đôi mắt đen như một vũng nước sâu.

Sờ điện thoại, Tô Tri hỏi hắn: “Anh thật sự không dùng điện thoại sao?”

Thực ra anh không có ý kiểm soát điện thoại của Tạ Nghi, chỉ là tối qua lúc còn hơi giận dỗi, đã nói một câu bảo Tạ Nghi đừng thừa lúc anh ngủ mà làm chuyện lén lút, thế là Tạ Nghi liền giao điện thoại cho anh.

Tạ Nghi: “Không cần.”

Tô Tri nghĩ nghĩ, kỳ mẫn cảm khiến thần trí của Tạ Nghi có lẽ sẽ có đôi chút không tỉnh táo, hơn nữa còn bị hạn chế hành động, quả thực không dùng đến, anh nói: “Được rồi.”

Tô Tri hỏi hắn: “Bây giờ anh cảm thấy khó chịu không?”

Tạ Nghi nheo mắt: “Cũng ổn.”

Trong lúc hai người trò chuyện, tay Tạ Nghi vẫn luôn nắm tay anh.

Tô Tri vẫn chưa hủy bỏ lệnh cấm ôm, vì thế Tạ Nghi chỉ có thể thông qua nắm tay để xoa dịu sự bồn chồn muốn dính lấy anh.

Pheromone Enigma lơ lửng trong phòng, Tô Tri không ngửi thấy, nồng độ cũng chưa đến mức gây áp bức cho beta, không cảm nhận được, nhưng tiến sĩ đã để lại một dụng cụ có thể kiểm tra nồng độ pheromone Enigma trong phòng, Tô Tri nhìn một lúc những con số đang tăng lên trong dao động, lại nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Tạ Nghi, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Tô Tri nhìn những dữ liệu không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực, nhận ra mình thật sự phải một mình đối mặt với một Enigma trong kỳ mẫn cảm, lúc này anh mới chậm chạp cảm thấy căng thẳng lo lắng.

Tạ Nghi tiến lại hơi gần, Tô Tri theo bản năng rụt người lại một chút, tay Tạ Nghi nắm cổ tay anh siết chặt, không cho Tô Tri lùi về sau.

Tô Tri nhỏ giọng gọi tên hắn: “Tạ Nghi…”

Anh tưởng Tạ Nghi muốn hôn mình, nhưng Tạ Nghi chỉ dừng lại ở vị trí gần như chạm môi, rồi mặt không biểu cảm lùi lại.

Tạ Nghi kéo chiếc máy kiểm tra tiến sĩ để lại: “Tri Tri, giúp tôi đeo vào.”

Tô Tri hỏi: “Bây giờ sao?”

Tạ Nghi: “Ừ.”

Tô Tri đối với một số việc vẫn thiếu ý thức an toàn, cảm thấy nồng độ pheromone của Tạ Nghi còn chưa đạt đến tiêu chuẩn nguy hiểm nên thiếu phòng bị, vậy mà phải để Tạ Nghi thúc giục anh mới nhớ ra phải trói buộc Tạ Nghi lại.

Tô Tri cầm lấy máy kiểm tra nghiên cứu một hồi.

Máy kiểm tra có dạng vòng cổ, bên trong có những đầu kim rất nhỏ, cắm v.o dưới da gần tuyến thể sau cổ, dùng để kiểm tra các dữ liệu cơ thể bao gồm nồng độ pheromone, còn kèm theo chức năng điện giật, có thể dùng làm thiết bị kiểm soát khẩn cấp, quyền kiểm soát nằm trong tay Tô Tri.

Quá trình đeo vào không mấy dễ dàng, phải tìm đúng vị trí bên cạnh tuyến thể Enigma để cố định kim tiêm.

Tô Tri tìm vị trí khá lâu.

Tô Tri mò mẫm sau gáy Enigma, hỏi: “Là ở đây sao?”

Kiến thức lý thuyết của Tô Tri rất tốt, vị trí tuyến thể là kiến thức cơ bản, vị trí tuyến thể của Enigma cũng giống như alpha, nhưng kinh nghiệm thực tế lại là con số không, tuyến thể của người đánh dấu không giống như omega sẽ sưng lên rõ rệt, mà khi sờ vào cơ bản không khác gì da thường, chỉ khi ấn mạnh mới cảm nhận được xúc giác khác biệt.

Tô Tri không dám ấn mạnh, tuyến thể là vị trí rất nhạy cảm, ấn quá mạnh có thể gây đau đớn và kíc.h th.ích khác, sờ không ra điểm gì khác biệt, đành sờ một chút lại hỏi Tạ Nghi.

Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cổ Tạ Nghi, không biết chạm đến đâu, hô hấp của Tạ Nghi rõ ràng trầm xuống, đột nhiên hắn giơ tay nắm lấy cổ tay Tô Tri, lòng bàn tay nóng rực đến kinh ngạc, vượt xa nhiệt độ lý thuyết mà nồng độ pheromone của hắn nên có.

Tô Tri nuốt nước miếng: “Xin lỗi, chạm vào tuyến thể của anh rồi sao?”

“Ừm,” Tạ Nghi dừng một chút mới buông tay ra, “Là chỗ đấy, tiếp tục đi.”

Tô Tri sờ rõ vị trí tuyến thể, cẩn thận cắm kim tiêm vào da gần tuyến thể, khóa vòng cổ lại.

Vòng cổ làm bằng chất liệu da, rất chắc chắn và có độ đàn hồi, trên đó có một số phụ kiện kim loại lạnh lẽo, khóa cài được thiết kế rất kín, ba lớp khóa cài nối liền nhau, Tô Tri cài mười phút mới coi như cài chặt, cài đến cuối ngón tay bỗng không nghe lời, các đốt ngón tay không ngừng lướt qua da cổ Enigma, mãi mới có thể cài xong, lúc này trên trán Tô Tri đã lấm tấm mồ hôi mỏng.

Tô Tri lùi lại một chút, quan sát dáng vẻ hiện tại của Tạ Nghi.

Dù đã từng nhìn thấy dáng vẻ Tạ Nghi bị trói buộc trong tài liệu, toàn thân Enigma đều bị khóa lại. Vậy mà bây giờ chỉ đeo một chiếc vòng cổ, còn lâu mới nghiêm ngặt như trong tài liệu, vẫn khiến nhịp tim của Tô Tri tăng nhanh một chút.

“Hình như anh cũng hơi khác thường,” Tô Tri nhận xét, nhận thấy hơi thở Tạ Nghi rối loạn, không biết là do vòng cổ quá chật hay vì nguyên nhân nào khác.

Anh liếc nhìn màn hình hiển thị nồng độ pheromone bên cạnh, thấy nó đã tăng lên một chút so với lúc nãy, nhưng vẫn ở mức chưa đáng lo ngại.

Tô Tri đưa ngón tay ra, khẽ kéo nhẹ vòng cổ ở mép, phát hiện nó ôm sát vào da thịt, độ chặt này có lẽ sẽ gây áp lực lên đường thở. Anh lo lắng hỏi: “Có phải em buộc chặt quá không?”

Ánh mắt Tạ Nghi dừng lại trên những ngón tay thon dài trắng nõn của anh. Vì loay hoay với khóa vòng cổ mười phút, đầu ngón tay anh ửng lên một lớp hồng nhạt, trên nền da trắng như cánh hoa. Hắn nói: “Không, vừa vặn.”

Thiết kế vốn dĩ là phải buộc chặt một chút, nếu không sẽ không có tác dụng trấn áp. Enigma là loài sinh vật có thể thoát ra ngay cả khi chỉ có một khe hở nhỏ.

Tạ Nghi từ bên cạnh cầm lấy bộ điều khiển: “Tôi giúp em đeo bộ điều khiển vào.”

Tô Tri đáp: “Dạ.”

Rồi đưa cổ tay ra trước mặt Tạ Nghi.

Bộ điều khiển của vòng cổ là một chiếc vòng tay nhỏ, cùng chất liệu với vòng cổ, kiểu dáng đơn giản hơn nhiều, chỉ có một nút bấm dùng để kích hoạt chức năng điện giật khẩn cấp của vòng cổ.

Cổ tay anh thon nhỏ, xương cổ tay nhô lên như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Tạ Nghi chỉ cần một tay là có thể bao trọn cổ tay anh. Những ngón tay thô ráp của người đàn ông quấn chiếc vòng quanh cổ tay Tô Tri, rồi siết chặt lại.

Một tiếng “cạch” vang lên, chiếc vòng tay đã khóa chặt trên cổ tay Tô Tri.

Cùng lúc đó, yết hầu của Tạ Nghi khẽ động.

Chiếc vòng da đen tuyền đeo trên cổ tay trắng nõn, tạo nên sự tương phản màu sắc mạnh mẽ, làm nổi bật cổ tay anh như thể trong suốt, mang một vẻ đẹp đến nao lòng, tinh tế như sứ.

Tạ Nghi cụp mắt nhìn vài giây, không kìm được nhớ lại cảnh Tô Tri dùng cổ tay ôm lấy cổ và eo hắn, răng nanh khẽ ngứa ngáy.

Tô Tri không mấy chủ động trong những tiếp xúc thân mật, phần lớn thời gian đều bị Tạ Nghi hôn và v.uốt v.e, nhưng khi đ.ộng t.ình thường sẽ thuận theo đáp lại cái ôm của Tạ Nghi. Cảnh tượng này diễn ra hàng ngày, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, hắn đã hơn nửa ngày không có bất kỳ tiếp xúc nào với Tô Tri ngoài việc nắm tay.

Từ tối qua, lệnh cấm ôm vẫn kéo dài đến sau khi đi ngủ.

Sau khi sống chung, đây là lần đầu tiên Tô Tri ngủ riêng với hắn. Không phải là ngủ khác giường, mà là từ chối ngủ chung chăn với Tạ Nghi. Tạ Nghi chỉ có thể ôm anh qua lớp chăn, không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thực tế của Tô Tri.

Chỉ mới sống chung vài chục ngày, thời gian Tạ Nghi ngủ một mình dài hơn nhiều so với thời gian ôm Tô Tri ngủ. Nhưng đêm đầu tiên không được ôm, Tạ Nghi đã mất ngủ.

Tạ Nghi có thể thừa lúc Tô Tri ngủ say mà vén chăn ngăn cách giữa hai người, ôm lấy cơ thể quen thuộc kia, rồi trước khi Tô Tri tỉnh lại thì khôi phục mọi thứ về nguyên trạng. Tô Tri không được huấn luyện về trinh sát, sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng Tạ Nghi đã nhìn anh cả đêm trong bóng tối, cuối cùng vẫn không kéo chăn ra.

Gần như cả ngày, hắn đều trải qua trong sự bồn chồn và kìm nén.

Thái độ của Tô Tri không hề gay gắt, nói là giận nhưng thực ra lại thương xót nhiều hơn. Nếu Tạ Nghi cứ nài nỉ, chưa chắc đã không thể khiến Tô Tri đồng ý, được nuông chiều. Tạ Nghi giỏi nhìn thấu lòng người như vậy, sao lại không nhận ra Tô Tri mềm lòng với hắn đến mức nào, ranh giới dễ dàng lùi bước ra sao.

Nhưng Tạ Nghi đã kìm nén, không làm như vậy.

Mặc cho sự bồn chồn khó chịu cuồng loạn dâng trào trong lòng, tích tụ đến ngưỡng bùng nổ, con thú chủ động từ bỏ móng vuốt, đánh cược tất cả chờ đợi một câu trả lời cuối cùng.

Cầu xin yêu thương, cầu xin thương hại, cầu xin người yêu mềm lòng ban cho hắn nụ hôn cho phép cuối cùng.

Việc thụ động chấp nhận, dung nạp đã không còn thỏa mãn được trái tim tham lam của con thú. Hắn muốn Tô Tri chủ động yêu hắn, chủ động bước vào cái bẫy này.

Hắn muốn Tô Tri sau khi biết bộ mặt thật của hắn, vẫn nguyện ý ôm hắn.

Vì điều đó, hắn có thể nhẫn nại vượt qua mùa đông dài lạnh giá.

Đến tận lúc này, khi đeo vòng cổ, bị kiểm soát, bị trói buộc, Tạ Nghi mới dường như nhận được một sự cho phép nào đó.

Sự trống rỗng kéo dài rơi xuống đất, nỗi đau khổ không thấy điểm dừng có tiếng vọng, trong khoảnh khắc này, ngay cả tất cả những điều vặn vẹo, quái dị bẩm sinh trong quá khứ cũng tìm được lối thoát. Sự nhẫn nại hóa thành đếm ngược ngọt ngào, đau đớn cũng lên men thành sự hưởng thụ run rẩy. Thời gian và định nghĩa bị tái cấu trúc, thế giới từ đây đảo lộn, trái ngọt sau bao ngày nhẫn nại ngọt ngào đến mức gần như một giấc mơ đẹp chết người.

Con thú hung hãn, để có được nụ hôn của người yêu, đã lộ ra tất cả điểm yếu, ngụy trang thành vẻ vô hại, cuối cùng cũng có được câu trả lời mà hắn khổ sở tìm kiếm.

Đến đây, ngay cả đau đớn cũng biến thành phần thưởng.

Cùng lúc khóa cài rơi xuống, Tạ Nghi cúi đầu đặt một nụ hôn lên cổ tay Tô Tri.

Khóe môi hắn cong lên ở nơi Tô Tri không nhìn thấy, giống như một nụ cười, nhưng không chạm đến đáy mắt, mà là những thứ nồng đậm, khiến người ta kinh hãi khác.

Khát vọng kìm nén gần một ngày đã gặm nhấm đến tận xương tủy, giọng Tạ Nghi gần như rít ra từ cổ họng, hắn khẽ hỏi, mang theo sự bình tĩnh cố tình làm dịu, nhưng vẫn không giấu được sự khàn đặc: “Tha thứ cho tôi rồi sao? Có thể ôm không? Tri Tri. Tôi đã đeo vòng cổ rồi.”

Tô Tri giật mình vì nụ hôn đột ngột rơi xuống cổ tay mình.

Da ở cổ tay anh rất mỏng, môi Tạ Nghi vừa chạm vào, nhiệt độ ấm nóng đã khiến anh theo bản năng muốn rụt tay lại.

Tô Tri thực ra không phải là người dễ bị giật mình, nhưng ở trước mặt Tạ Nghi, có lẽ vì thể lực của bạn đời và mình quá chênh lệch, với tư cách là bên hoàn toàn không có sức phản kháng trước đối phương, cơ thể anh theo bản năng luôn run rẩy và phòng bị trong tiềm thức, lúc nào cũng sẽ cảm thấy nhạy cảm.

Nhưng bây giờ Tạ Nghi đã đeo vòng cổ, Tô Tri chậm rãi nhận ra, bộ điều khiển đang ở trong tay anh, cũng đã được đeo xong rồi.

Sự trói buộc và chi phối này dường như mang lại cho Tô Tri một chút cảm giác an toàn về mặt hình thức, dường như thực sự có thể kiểm soát được Tạ Nghi, nên anh nhẫn nhịn một lúc, mặc cho Tạ Nghi hôn, từ cổ tay hôn lên mu bàn tay, đôi môi mỏng miết dọc theo các đốt ngón tay, ấm áp, tỉ mỉ và dịu dàng. Tô Tri vẫn không rút tay về, quen rồi thì sẽ ổn thôi.

Tạ Nghi lại hỏi một tiếng: “Được không? Bé cưng ơi, muốn ôm em, đã gần một ngày rồi.”

Lòng Tô Tri mềm nhũn, cảm thấy Tạ Nghi ngoan ngoãn nhẫn nhịn lâu như vậy cũng không dễ dàng. Dù trước đó hắn thực sự đã sai, Tô Tri cũng rất giận, nhưng gần một ngày trôi qua, Tô Tri nói không cho Tạ Nghi ôm hôn, Tạ Nghi thực sự đã nhẫn nhịn đến bây giờ, cũng không hề cầu xin anh. Phải biết rằng bình thường Tạ Nghi ngay cả lên lầu cũng muốn bế Tô Tri lên.

Nghĩ đến đây, lồng ngực Tô Tri mềm mại và nghẹn lại, cảm thấy có phải mình hơi quá đáng với Tạ Nghi rồi không.

Nhìn vóc dáng to lớn của Tạ Nghi, anh bổng dưng lại cảm thấy thương xót.

Vòng cổ có thật sự không chật không? Anh đã thấy gân xanh nổi lên ở cổ Tạ Nghi rồi.

Thực ra tối qua ngủ riêng hai chăn, Tô Tri cũng không quen, lúc tỉnh dậy còn ngơ ngác một lúc, cắn ngón tay băn khoăn tại sao buổi sáng hôm nay không bắt đầu từ lồng ngực bạn trai.

Tô Tri khẽ nói: “Được thôi.”

Đôi môi mỏng đang hôn đốt ngón tay anh khẽ dừng lại.

Tạ Nghi ngước mắt lên, nhìn anh một cái.

Enigma bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn trước mặt anh, như đang thể hiện sự dịu dàng trong lời nói và hành động, nhưng ánh mắt lại đi ngược lại, một ngọn lửa u ám bùng lên từ đôi mắt đen đặc, bên trong rõ ràng thiêu đốt khát vọng muốn nuốt chửng anh.

Tô Tri trong nháy mắt cảm thấy mí mắt như bị bỏng, hàng mi khẽ động, theo bản năng cảm thấy không ổn, như đã rơi vào một cái bẫy nào đó.

Nhưng đã quá muộn, Tô Tri bị Tạ Nghi kéo vào lòng, cánh tay rắn chắc từ dưới vòng lên đùi anh, khiến Tô Tri trong chớp mắt mất thăng bằng, ngả người về phía sau, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ hắn.

Một cánh tay khác từ phía sau ôm lấy lưng Tô Tri, cứ như vậy với một tư thế hoàn toàn kiểm soát, giữ chặt Tô Tri trong lòng.

“Tạ Nghi! Ưm—”

Lời còn chưa kịp nói ra, môi Tô Tri đã bị người ta cắn lấy.

Lưỡi Enigma như một con rắn đã rình mò từ lâu, thuần thục li.ếm mở môi răng anh, thừa lúc Tô Tri hé môi muốn nói gì đó, dùng sự li.ếm láp ẩm ướt nuốt chửng anh, cơn cuồng phong bão táp ập đến, trong khoảnh khắc vang lên những tiếng “chụt chụt”, lẫn lộn tiếng thở dồn dập hỗn loạn.

Đầu lưỡi gần như muốn vươn đến tận cổ họng anh, khóe mắt Tô Tri bị ép ra một chút ướt át, cổ họng khẽ “ưm ưm” hai tiếng, như tiếng chim non r.ên r.ỉ.

Sau khi sống chung, hai người thường xuyên hôn nhau, kỹ thuật hôn của Tạ Nghi đã không còn là vẻ chỉ biết dùng sức mạnh ban đầu nữa, hơn nữa ngay cả lúc đó Tô Tri cũng bị hắn hôn đến mơ màng, huống chi là bây giờ.

Tạ Nghi chuẩn xác nắm bắt nhịp điệu có thể khiến anh chìm đắm, mỗi lần khuấy động đều ở vị trí Tô Tri khó lòng chịu đựng nhất, như muốn li.ếm tan chảy chàng beta trong lòng thành một vũng nước đường, câu dẫn Tô Tri nhanh chóng quên đi cảm giác nguy hiểm thoáng qua trước đó, bị hắn hôn đến eo mềm nhũn từng đợt, cả người gần như treo trên người Tạ Nghi.

Không biết từ lúc nào đã quên đi sự kháng cự, thậm chí còn vô thức đáp lại, những ngón tay thon dài của Tô Tri nắm chặt chiếc vòng da vừa cài trên cổ Tạ Nghi, vô thức kéo ra ngoài, yết hầu Tạ Nghi khẽ động, nuốt anh càng sâu hơn.

“Có thể hôn lâu hơn một chút không?” Tạ Nghi ngắt nụ hôn, khẽ rời khỏi môi Tô Tri, trán chạm trán anh, hơi thở nóng ẩm như sương, khẽ nói: “Đeo rọ mõm vào rồi, sẽ không hôn được nữa đâu.”

“Ự,” lưỡi Tô Tri tê rần, vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn, ngơ ngác nhìn Tạ Nghi: “Cái gì?”

Ừm, Tô Tri nghĩ vài giây mới nhớ ra, theo lời tiến sĩ dặn, vì an toàn, trước khi kỳ mẫn cảm của Tạ Nghi đến, phải trói chặt Tạ Nghi lại, khiến hắn mất khả năng hành động.

Rọ mõm chắc chắn phải đeo, Enigma trong kỳ mẫn cảm, khát vọng muốn đánh dấu bạn đời sẽ lên đến đỉnh điểm, dù Tô Tri là beta không bị đánh dấu, nhưng bị cắn vài phát cũng đủ mệt rồi, hơn nữa với trình độ huấn luyện đặc công mà Tạ Nghi đã trải qua, nếu không trói miệng hắn lại, hắn sẽ lợi dụng sơ hở này mà nhanh chóng thoát ra.

Tiến sĩ nói nhà Tạ Nghi có dụng cụ, nhưng Tô Tri hiện tại vẫn chưa thấy ở đâu.

Tạ Nghi m.út nhẹ khóe môi Tô Tri, đôi mắt đen láy không chớp nhìn anh, thúc giục: “Được không?”

“Được,” Tô Tri nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Đeo rọ mõm vào sẽ không hôn được nữa, anh cũng cảm thấy hơi tiếc.

Tạ Nghi cắn nhẹ chóp mũi anh, cổ họng phát ra một tiếng khẽ, như cười, gọi anh: “Cảm ơn bé cưng.”

Rồi lại hôn xuống.

Tô Tri khẽ rên một tiếng trong cổ họng.

Cánh tay Tạ Nghi đỡ lấy bắp đùi anh khẽ nâng lên, ép hai chân Tô Tri phải kẹp chặt lấy eo hắn, lún sâu hơn vào lòng hắn, cả người hoàn toàn ngồi trên háng Tạ Nghi, chỉ còn lại chỗ tiếp xúc kia làm trụ đỡ cho toàn thân.

Vòng cổ trói buộc yết hầu con thú, bề ngoài nhìn có vẻ phân định ra một ranh giới an toàn, nhưng đồng thời lại giải phóng ra những thứ u ám hơn.

Lòng chiếm đoạt khoác lên chiếc áo kiểm soát, trở nên danh chính ngôn thuận, mượn oai hùm.

Phần thưởng sau bao ngày nhẫn nại, giờ mới chỉ bắt đầu.

Tạ Nghi ngậm lấy lưỡi Tô Tri, không biết từ lúc nào đã cởi mấy cúc áo sơ mi trước ngực mình. Hắn nắm lấy tay Tô Tri, là bàn tay đang đeo chiếc vòng điều khiển, siết chặt những ngón tay thon dài, để bàn tay đeo chiếc vòng đen tuyền kia luồn vào trong áo sơ mi, bao phủ lấy bắp thịt mềm mại căng tròn.

……

Sau một giờ hôn nhau đứt quãng trên ghế sofa, nồng độ pheromone Enigma trong phòng dần tăng lên đến mức Tô Tri khó thở, thiết bị phát ra tiếng báo động “tít tít”, Tạ Nghi lúc này mới buông anh ra.

Tô Tri dựa vào cổ Tạ Nghi t.hở d.ốc, cả người từ cổ đến mí mắt đều đỏ ửng, chẳng khác nào vừa được gột rửa, biến thành một đóa hồng ướt át.

Một đóa hồng thanh khiết, không mùi, không bị ai đánh dấu dù bằng bất kỳ cách nào, bị người ta cưỡng ép nhuộm lên một tầng màu ái muội khêu gợi. Càng không thể lưu lại dấu ấn vĩnh cửu, lại càng muốn bao bọc lấy anh, vọng tưởng đổi khoảnh khắc lấy vĩnh hằng.

Ở tầng nhận thức mà Tô Tri không thể cảm nhận được, cơ thể anh đã tràn ngập hơi thở của một người khác.

Mùi bạc hà lạnh lẽo bao vây khắp không gian, cơ thể được bao bọc bởi lớp quần áo ở nhà mỏng manh không biết đã bị hình dung từ xa bao nhiêu lần, thực hiện những hành vi suồng sã hạ lưu, Tô Tri lại hoàn toàn không hay biết, chỉ có hơi thở bị áp bức là để lại chứng cứ trong cảm nhận của anh.

Lượng pheromone quá mức kích hoạt hệ thống thanh lọc trong phòng, hệ thống bắt đầu hoạt động, hút lượng pheromone Enigma nồng nặc ra ngoài, chỉ là nhà quá lớn, nhất thời không thể giảm xuống, huống chi Tạ Nghi vẫn không ngừng phát tán pheromone ra ngoài.

Đầu Tô Tri choáng váng, dư âm của việc thiếu oxy sau nụ hôn khiến tay anh bất lực trượt xuống khỏi ngực Tạ Nghi.

Lòng bàn tay anh cũng đỏ ửng như má, bàn tay đeo vòng đã s.ờ so.ạng quá lâu trên ngực người đàn ông, đến mức chính anh cũng cảm thấy hơi tê dại, lòng bàn tay ngứa ran. Rõ ràng là người chiếm đoạt người khác, nhưng dường như ngược lại bị sử dụng.

Tô Tri khẽ co ngón tay lại, chạm vào lòng bàn tay mình, ngay lập tức một luồng điện chạy dọc theo lòng bàn tay bị ma sát quá độ, lan theo cánh tay đến tứ chi, sống lưng Tô Tri tê rần, khẽ “hít” một tiếng.

Tạ Nghi nắm lấy tay anh, nhìn hai mắt, khẽ nói: “Đỏng đảnh.”

Chỉ s.ờ so.ạng một chút mà đã không chịu nổi rồi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Để cùng hắn trải qua kỳ mẫn cảm, không phải chỉ có thế này, Tô Tri hẳn phải biết chứ.

Bạn đời so với hắn yếu đuối như vậy, không chịu nổi sự vùi dập, Tạ Nghi vốn nên cảm thấy thương tiếc, nhưng phản ứng của hắn lại là không thể kìm chế dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ chiếc răng nanh ngày càng ngứa ngáy, trong lòng đột nhiên nảy sinh một d.ục v.ọng ngược đãi khát khô.

Hắn mặt không biểu cảm nghĩ, không chịu đựng được như vậy, lúc đi vào liệu có tè ra không.

“Gì cơ?”

Tô Tri không nghe rõ Tạ Nghi nói gì, đôi mắt ướt át mơ mang nhìn Enigma, Tạ Nghi cúi đầu hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh, không nhìn rõ vẻ mặt, khẽ gọi anh: “Bé cưng ơi.”

Giọng nói như mang theo móc câu, muốn ngậm Tô Tri vào miệng vậy.

“Đừng hôn nữa, ngứa quá,” Tô Tri rụt tay lại, đẩy Tạ Nghi một cái, hỏi: “Pheromone của anh bắt đầu mất kiểm soát rồi sao?”

Điện thoại Tô Tri để bên cạnh cũng phát ra tiếng thông báo, Tạ Nghi vươn cánh tay dài, kéo lại đưa cho Tô Tri.

Là tin nhắn của tiến sĩ gửi đến, nhắc nhở anh dữ liệu cơ thể của Tạ Nghi gần như đạt ngưỡng, có thể tiêm thuốc tác động thần kinh rồi, và nhớ trước đó phải trói chặt Tạ Nghi lại, còn gửi kèm một ảnh ví dụ tham khảo.

Cuối cùng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nếu có gì không ổn, thì dùng vòng điều khiển hạ gục Tạ Nghi, đừng do dự.

Tô Tri trả lời một câu: “Vâng.”

Ấn giữ để lưu ảnh vào album, chuẩn bị nghiên cứu kỹ hơn.

Tô Tri ngước đầu hỏi Tạ Nghi: “Tạ Nghi, dụng cụ cần dùng ở đâu?”

Tạ Nghi bóp nhẹ eo anh: “Trên lầu.”

Tạ Nghi bế Tô Tri lên lầu, mang theo cả đống thuốc và dụng cụ tiến sĩ để lại.

Eo và cánh tay hắn đều rất khỏe, một tay bế Tô Tri, một lần là mang cả người lẫn dụng cụ đi luôn.

Tạ Nghi ném Tô Tri lên giường, “chụt chụt” hôn anh mấy cái, nói hắn đi lấy đồ, rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Vài phút sau hắn quay lại, mang theo một hộp dụng cụ.

Tô Tri tò mò hỏi: “Anh lấy cái này ở đâu ra vậy? Sao em chưa thấy bao giờ?”

Tạ Nghi: “Phòng tập cuối hành lang tầng hai, bên trong để một số dụng cụ.”

À, chỗ đó Tô Tri quả thật chưa từng đến.

Lúc mới chuyển đến, Tạ Nghi chỉ giới thiệu qua loa vài câu rồi bỏ qua, không mở ra cho anh xem. Tô Tri đối với những nơi nghe đến vận động như phòng tập cũng không tò mò, anh có thể nguyện ý mỗi ngày sau bữa tối cùng Tạ Nghi đi dạo đã là rất khó khăn rồi, chưa bao giờ chủ động đẩy cửa vào xem.

Tạ Nghi không biết nghĩ đến điều gì, nói: “Sau này tôi dẫn em đi xem.”

“Vâng.”

Tô Tri không nghĩ nhiều, anh cúi đầu nghiên cứu những dụng cụ Tạ Nghi mang đến.

Rọ mõm, còng tay, dây xích kim loại, những thứ này Tô Tri còn có khái niệm, còn rất nhiều thứ không phổ biến, Tô Tri thậm chí chưa từng nghe nói đến.

Những dụng cụ này đều làm bằng một loại hợp kim quân sự đặc chế, độ bền cực cao, nếu không sẽ bị Enigma dễ dàng thoát ra.

Tô Tri đối chiếu với ảnh ví dụ tiến sĩ gửi đến mà chuyên tâm nghiên cứu, thầm nghĩ trói như vậy cũng quá chặt chẽ rồi.

Trong lúc Tô Tri cúi đầu nghiên cứu, Tạ Nghi cũng đang nhìn anh.

Tô Tri vừa bị hôn một tiếng đồng hồ, trên mặt vẫn còn vương chút ửng hồng ái muội chưa tan hết, những dụng cụ đặt trước mắt lại càng chứa đựng những ám chỉ tồi tệ. Bản thân anh cũng rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi cùng Tạ Nghi bước vào kỳ mẫn cảm, nhưng ánh mắt Tô Tri khi nghiên cứu những thứ này lại gần như không tạp chất nào, đôi mắt nhạt màu trong veo, dù ở trong hoàn cảnh mê loạn đến đâu, vẫn có một sự ngây thơ bản năng.

Tô Tri nghiên cứu rất nghiêm túc, còn nhắn tin hỏi tiến sĩ vài chi tiết nhỏ, tiến sĩ bên kia trả lời ngay lập tức, rõ ràng là rất lo lắng.

Màn hình thỉnh thoảng sáng lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của anh.

Tô Tri vừa đặt điện thoại xuống, Tạ Nghi lại đ.è xu.ống hôn anh.

Tô Tri theo bản năng giãy dụa, không mấy tình nguyện, vừa nãy ở dưới đã hôn lâu như vậy rồi, môi anh sưng cả lên.

Tạ Nghi khẽ nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, hôn thêm một chút nữa, được không em?”

Thế là lại hôn nhau.

Hôn đến mức dường như đang tranh thủ từng giây từng phút, môi Tô Tri bị cắn đau rát, nhưng nghĩ đến mấy ngày tới Tạ Nghi sẽ phải đeo rọ mõm, không thể hôn nhau, anh lại không nỡ từ chối.

Kết quả là bị hôn đến trầy da tróc vảy.

Tô Tri ôm miệng, cảm thấy môi từng đợt sưng đau, sắp bị hôn đến chảy máu, ngã xuống giường, t.hở d.ốc lắc đầu từ chối: “Không hôn nữa, thật sự không hôn nổi nữa.”

Tạ Nghi chạm trán anh, không nói gì, tiếng thở của hắn đã trở nên rõ ràng nặng nề.

Bàn tay nóng rực không biết từ lúc nào đã trượt dọc theo sống lưng anh, lớp quần áo ở nhà rộng rãi tạo điều kiện cho bàn tay dễ dàng luồn vào. Tạ Nghi chỉ cần một tay là có thể dễ dàng nắm lấy nửa eo anh, x.oa n.ắn khiến Tô Tri không ngừng rụt người lại, lực tay Tạ Nghi mạnh hơn bình thường một chút, khiến Tô Tri bất an.

Anh không nhịn được đẩy cánh tay Tạ Nghi ra, bị Tạ Nghi ngược lại nắm chặt tay trong lòng bàn tay, nói: “Lát nữa tay cũng bị trói lại, không chạm vào được nữa đâu.”

“……”

Tô Tri ngơ ngác nhìn trần nhà vài giây, chậm rãi buông tay đang đẩy ra, từ bỏ giãy dụa.

Bàn tay được đặc biệt cho phép vô tư, x.oa n.ắn eo xong lại trượt lên trên.

Khóe môi Tô Tri tràn ra tiếng nức nở vừa đau đớn vừa khoái lạc, cong lưng muốn tránh né sang một bên, lại bị ép thẳng ra.

Hình như có gì đó không đúng… Lúc bị lột dây lưng, Tô Tri mơ hồ nghĩ, tình hình bây giờ, chẳng phải Tạ Nghi nên nghe lời anh sao? Tại sao lại bị Tạ Nghi bài bố rồi?

Nhưng Tạ Nghi nói quả thật cũng rất có lý, đợi đến khi Tạ Nghi bị anh trói lại, thì không hôn không sờ được nữa.

Cho nên, bây giờ làm hơi quá một chút cũng không sao.

Không lâu sau, Tô Tri nghi ngờ có lẽ chỉ vài phút thôi, anh sẽ không thể tự chủ được mà co giật, cổ không kìm được ngửa ra sau, gáy lún vào chiếc gối mềm mại, cổ vẽ ra một đường cong căng thẳng, yết hầu nhỏ nhắn không ngừng di chuyển, trong cổ họng tràn ra âm thanh run rẩy như khóc như không.

Một lúc sau Tạ Nghi mới nhả ra, hắn luyến tiếc li.ếm láp hồi lâu.

Đến khi Tô Tri nắm tóc hắn, giọng run rẩy bảo hắn cút đi, hắn mới chịu buông tha.

Tạ Nghi ngước mắt nhìn mặt Tô Tri, phát hiện Tô Tri không biết từ lúc nào đã khóc rồi, một vệt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống thái dương, hàng mi và nhãn cầu đều ướt át, trông vô cùng đáng thương và thảm hại.

Sự v.uốt v.e quá mức triền miên và kéo dài khiến sẽ Tô Tri hỏng mất.

Tạ Nghi vốn nên cảm thấy đau lòng, nhưng hắn nhìn vệt nước mắt kia chảy qua, trong đôi mắt đen láy lại lộ ra vẻ si mê, giọng khàn khàn: “Đẹp quá.”

Khi khóc đẹp quá.

Tô Tri mở to mắt nhìn hắn, không hiểu Tạ Nghi đang nói gì, tưởng mình nghe nhầm.

Tạ Nghi cúi người hôn anh, Tô Tri đưa tay lên chắn, nụ hôn rơi vào giữa những ngón tay Tô Tri, mang theo hơi thở nóng rực.

……

Máy đo nồng độ pheromone Enigma kêu không ngừng, hệ thống thanh lọc trong phòng hoạt động hết công suất. Tô Tri nghỉ ngơi một lát, bảo Tạ Nghi đi vào phòng tắm súc miệng, anh cũng mặc lại quần áo, che đi cơ thể đầy vết hôn và nước bọt.

Đợi Tạ Nghi rửa mặt xong đi ra, Tô Tri bắt đầu nghiên cứu cách trói hắn lại.

Đầu tiên là đeo còng tay, vặn ngược tay Tạ Nghi ra sau lưng, dùng chiếc còng làm bằng vật liệu đặc chế khóa lại.

Tô Tri chỉ thấy trên tivi chứ chưa từng tiếp xúc thực tế với thứ này, lần đầu khóa không thành công, vẫn phải tháo ra, Tạ Nghi thị phạm cho anh cách dùng, mới “cạch” một tiếng khóa chặt, sau đó nối với dây xích kim loại, cố định vào một giá đỡ kim loại đặc chế bên giường.

Lúc này Tô Tri mới phát hiện ra trong cách trang trí của căn biệt thự này có một số thiết kế nhỏ dùng cho trường hợp khẩn cấp của Enigma, rất tiện lợi, giống như những dụng cụ Tạ Nghi lấy ra từ phòng tập mà Tô Tri chưa từng bước vào, có lẽ đã được thiết kế và chuẩn bị từ khi xây dựng.

Sau đó là rọ mõm.

Cái này Tô Tri quen thuộc hơn một chút, dù sao cũng là sản phẩm thường dùng cho alpha, Tô Tri là một beta học rất nghiêm túc môn s.inh l.ý, đã học cách sử dụng khẩn cấp, trí nhớ Tô Tri rất tốt, đến giờ vẫn nhớ rõ.

Vẫn là chất liệu kim loại toàn bộ, ánh kim loại đen lạnh lẽo, vòng qua sau gáy Enigma, bao trùm cả miệng và mũi.

Tô Tri ướm thử lên mặt Tạ Nghi, hơi dùng lực, mép rọ mõm ấn lên mặt Tạ Nghi một vệt mờ, rồi lại bỏ ra.

Anh và Enigma nhìn nhau một lát, nhìn đôi mắt đen láy đã trở nên u ám vì hormone dao động, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng, nhỏ giọng nói: “Tạ Nghi, em đeo vào cho anh rồi.”

“Ừ.”

Enigma khẽ đáp, hơi cúi đầu về phía Tô Tri, để anh dễ dàng thao tác.

Vòng kìm hãm che đi sống mũi thẳng và đôi môi mỏng cân đối, dây đai chéo cài chặt sau gáy, sau khi miệng và mũi bị che khuất, phần lông mày và mắt sắc sảo của Tạ Nghi càng thêm sâu thẳm, khoảng cách giữa hai mắt hơi gần, vẻ hung hăng được khuếch đại một cách tinh tế, mang theo chút u uất, liếc mắt một cái dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Rõ ràng đã bị trói buộc, cách ly hàm răng sắc nhọn dùng để đánh dấu, bị nhốt trong lồng, còn bị còng tay, toàn thân đều bị người khác khống chế, ngược lại trên người lại tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm hơn.

“Chân.”

Tạ Nghi nhắc nhở anh, rằng vẫn còn chỗ chưa cố định.

Tô Tri đành phải lấy ra một dụng cụ giống như một đoạn gậy kim loại, hai đầu là khóa, lần này dùng để cố định ở bắp chân Enigma, hạn chế hành động của hắn, phòng ngừa hắn dùng chân làm những động tác nhỏ.

Tô Tri đánh giá hắn: “Như vậy sẽ không khó chịu lắm sao? Ngay cả tư thế cũng sẽ không đổi được, sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu, dễ gây tê liệt chân tay đó, trên tin tức còn có chuyện cắt cụt chi nữa.”

Tô Tri bắt đầu dọa người.

Tạ Nghi: “Không sao, thể chất của Enigma khác với người thường, hơn nữa tôi đã được huấn luyện liên quan, những thứ này không là gì cả.”

Được thôi.

Tô Tri vừa hỏi tiến sĩ, đối phương cũng nói như vậy, kết hợp với dữ liệu xem ra chắc là thật.

Nhưng dù không ảnh hưởng đến sức khỏe, cũng sẽ không thoải mái nhỉ.

Tô Tri lẩm bẩm trong lòng.

Chuẩn bị xong, Tô Tri mở gói thuốc mà tiến sĩ để lại, chậm rãi tiêm vào cẳng tay Tạ Nghi.

Nguyên lý của loại thuốc này tương tự như thuốc nói thật, mang theo tác dụng thôi miên, làm tan rã lý trí của người ta, sau khi lý trí lỏng lẻo sẽ càng hành động theo bản năng.

Thời gian thuốc phát huy tác dụng hoàn toàn là khoảng một tiếng.

Theo những điểm quan trọng mà tiến sĩ dặn dò, trong một tiếng đồng hồ nồng độ thuốc trong máu tăng lên này, Tô Tri tốt nhất nên trò chuyện nhiều với Tạ Nghi, tiến hành một số trao đổi sâu sắc, dẫn dắt Enigma biểu đạt cảm xúc ra bên ngoài, như vậy sẽ giúp tăng khả năng thành công của thuốc.

Nói chuyện gì đây? Tô Tri mất vài phút nghĩ về chủ đề thích hợp.

À đúng rồi, có thể nói chuyện về gia đình.

Tô Tri thực ra khá tò mò về quá khứ của Tạ Nghi, bởi vì anh không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của người nhà trong cuộc sống của Tạ Nghi, quả thực giống như từ trong kẽ đá nhảy ra vậy, điều này rất kỳ lạ, dù là một người độc lập, không dựa dẫm vào gia đình như Tô Tri, cũng sẽ vô tình nhắc đến cha mẹ.

Tạ Nghi vẫn luôn không chủ động nhắc đến bất kỳ tình hình nào về gia đình, Tô Tri thực ra tò mò.

Lo lắng trong đó có thể có bí mật gì khó nói ra, Tô Tri cũng luôn ngại hỏi.

Đây dường như là một thời điểm tốt để hỏi, hoàn toàn phù hợp với chủ đề có thể khiến Tạ Nghi nảy sinh cảm xúc dao động, dù trong đó có lẫn một chút tò mò cá nhân của Tô Tri.

Tô Tri không giỏi diễn đạt uyển chuyển, cũng rất khó học được cách nói vòng vo.

Anh nghĩ một chút, quá trực tiếp hỏi: “Tạ Nghi, tình hình nhà anh thế nào vậy? Em chưa từng nghe anh nhắc đến.”

Enigma không trả lời trực tiếp: “Em muốn biết?”

“Không tiện nói sao?” Tô Tri chớp mắt: “Vậy em hỏi câu khác.”

“Không có.” Tạ Nghi phủ nhận, im lặng vài giây, dường như đang sắp xếp ngôn ngữ, chậm rãi nói: “Chỉ là quá nhàm chán, không có giá trị gì để kể, nên vẫn luôn không nhắc đến, nếu em muốn biết, tôi rất sẵn lòng nói cho em.”

Kỳ lạ, quá khứ thực tế đã xảy ra của một người cũng có thể dùng thước đo giá trị để đánh giá sao?

Đâu phải là câu chuyện hư cấu, để làm hài lòng khán giả nên cần có tính thú vị.

Tô Tri không hiểu lắm cách dùng từ của Tạ Nghi từ đâu mà ra, anh mơ hồ nhận ra giá trị quan của Tạ Nghi khá kỳ quặc, có một loại lạnh lùng khó tả, đối với người khác và đối với chính mình đều như vậy, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Quả thực không có gì hiếm lạ, theo quy luật phổ biến, gia đình của Tạ Nghi xấp xỉ giá trị trung bình của gia đình Enigma.

“Bố mẹ tôi là kết hôn ép buộc, hai ngời họ một là Enigma một là alpha. Enigma có thể cưỡng ép đánh dấu alpha, biến họ thành omega chỉ thuộc về mình, không cần kỳ phát tì.nh hay độ phù hợp. Quan hệ của họ không tốt, người giám hộ Enigma của tôi mất sớm, người giám hộ alpha sau khi tôi đến căn cứ vào năm 12 tuổi, sau lần phân hóa ấy cũng đã từ bỏ quyền giám hộ tôi.”

Tất cả Enigma đều phải vào căn cứ để giám sát trong kỳ phân hóa đầu tiên, nhưng những Enigma có gia đình sẽ trở về sau khi qua giai đoạn này, chỉ những Enigma không có người giám hộ mới ở lại đó vĩnh viễn.

Tiến sĩ Loren từng rất tò mò về xuất thân của hắn, nhưng lại sợ chạm vào nỗi đau của Tạ Nghi nên không dám dò hỏi. Thực ra, nếu ông hỏi, Tạ Nghi sẽ thẳng thắn nói cho ông.

Enigma tự cho rằng những chuyện này đối với hắn, không phải nguyên nhân cũng không phải kết quả.

Trước khi hắn sinh ra, gen di truyền đã quyết định tất cả. Dù hắn may mắn sinh ra trong một gia đình hoàn hảo, Tạ Nghi cũng sẽ không trở thành một người ôn hòa và đoan chính từ tận đáy lòng.

Tạ Nghi chỉ cảm thấy vô nghĩa, nên tỏ ra lạnh lùng.

Không quan trọng, chỉ vậy thôi.

Tạ Nghi nheo mắt: “Những chuyện như vậy chắc em đã thấy rất nhiều trong hồ sơ vụ án rồi. Quan hệ giữa Enigma và bạn đời phần lớn không tốt đẹp, tỷ lệ phạm tội rất cao, hơn 90%. Enigma rất giỏi dùng cường độ hormone áp chế và quan hệ đánh dấu để khống chế bạn đời, biến người ta thành món đồ chơi sống để thỏa mãn d.ục v.ọng.”

Khi nói nửa câu sau, ánh mắt hắn rơi trên má Tô Tri, đánh giá anh, màu mắt sâu hơn bình thường.

Vì vòng kìm hãm, trông lông mày và mắt có vẻ xa xôi, Tô Tri không nhịn được tiến lại gần một chút.

“Ưm.” Tô Tri dùng đầu ngón chân chạm vào bắp chân hắn, làm chiếc vòng cố định trên chân Tạ Nghi phát ra tiếng kim loại ma sát thanh thúy, nhắc nhở Enigma nhận rõ thực tế: “Bây giờ là em khống chế anh.”

Anh chỉ vào những dụng cụ trói buộc trên người Tạ Nghi, ra hiệu lúc này Tạ Nghi giống món đồ chơi của anh hơn.

“Ừ.”

Tạ Nghi nhìn anh, khẽ đáp một tiếng, sau đó không nói gì nữa, đầu lưỡi li.ếm qua chiếc răng nanh trở nên sắc nhọn vì hormone dao động.

Có tiếng gì đó khẽ vang lên, lách cách, lách cách, giống như tiếng đầu răng cọ xát.

Tô Tri nghiêng đầu lắng nghe, lại không nghe thấy nữa.

Kỳ lạ.

Để Tạ Nghi thả lỏng, Tô Tri tắt đèn chính trong phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ ánh sáng rất yếu, tạo ra bầu không khí kín đáo. Nghe nói đây là một mẹo nhỏ trong tâm lý học, Tô Tri làm theo.

Vẻ mặt Tạ Nghi trong ánh sáng lờ mờ trở nên không rõ ràng, Tô Tri cách hắn chỉ vài chục centimet, cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Tạ Nghi kể rất bình thản, Tô Tri không biết hắn có nảy sinh cảm xúc dao động không, ít nhất từ giọng điệu không thể nghe ra.

Tô Tri buồn, không phải vì bản thân chuyện này. Trải nghiệm thời thơ ấu của Tạ Nghi quá xa xôi, không gần gũi và rõ ràng như chuyện hắn giấu giếm tình trạng cơ thể để đến viện điều dưỡng. Phản ứng của Tô Tri không nhanh như vậy, anh mơ hồ về cảm xúc của chính mình, huống chi là chuyện xảy ra với người khác. Có lẽ anh phải nhớ đi nhớ lại những chuyện này nhiều lần sau này mới hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau của một người có trải nghiệm hoàn toàn trái ngược với mình.

Lúc này, anh chỉ đơn thuần buồn vì thái độ bình tĩnh của Tạ Nghi.

Sao lại không buồn chứ, Tô Tri nghĩ, hắn có thể không buồn, nhưng Tạ Nghi không thể không buồn.

Tô Tri không hiểu sao lại muốn đến gần Tạ Nghi hơn một chút.

Tô Tri lại nhích lại gần một chút, anh nhìn rất gần chiếc vòng kìm hãm, rất nhanh, vô lý mà nảy sinh một chút bất mãn với thứ vừa mới đeo vào này, đánh giá: “Nếu không ảnh hưởng đến việc hôn thì tốt rồi.”

Muốn hôn Tạ Nghi, dù môi đã bị Tạ Nghi cắn rách rồi.

Không thè lưỡi, chỉ chạm môi cọ nhẹ một cái cũng được. Sau khi Tạ Nghi kể một câu chuyện nhỏ bình thản, Tô Tri lại muốn hôn Tạ Nghi.

Enigma nghiêng đầu nhìn anh, vỏ ngoài lạnh lẽo của vòng kìm hãm nhẹ nhàng cọ vào cằm Tô Tri, giống như một nụ hôn lạnh lẽo.

Tô Tri nhớ ra: “Lúc ở căn cứ, tiến sĩ Loren có nhắc đến một Enigma bị tổn thương tuyến thể mà qua đời, anh có bị thương không? Em không muốn anh cũng trở thành như vậy, nguy hiểm lắm.”

“Không đâu, sau này những nhiệm vụ nguy hiểm tôi sẽ từ chối hết.” Tạ Nghi nói: “Luôn ở bên em.” Chỉ cần Tô Tri nguyện ý.

Tô Tri và Tạ Nghi nói rất nhiều chuyện, có chuyện ý nghĩa, có chuyện vô nghĩa. Tô Tri thậm chí còn nhắc đến việc tháng sau định đi hội nghị trao đổi khoa học ở thành phố lân cận, Tạ Nghi nói đợi hết kỳ mẫn cảm sẽ đi cùng anh.

Thuốc nói thật không giống như tiêm vào người Tạ Nghi, mà giống như tiêm vào người Tô Tri.

Không biết từ lúc nào, đến khi Tô Tri xem giờ, một tiếng đồng hồ đã gần hết.

Không biết mũi tiêm thuốc thần kinh kia có tác dụng hay không, lúc trò chuyện Tạ Nghi ngược lại bình tĩnh hơn bình thường, Tô Tri không đoán ra được.

Tô Tri cần nghĩ cách thăm dò Tạ Nghi, kiểm tra xem Enigma có thành công bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng, bộc lộ nội tâm không dễ dàng thể hiện ra bình thường hay không.

“Tạ Nghi,” nghĩ không ra, Tô Tri đành tiếp tục hỏi lung tung: “Bây giờ anh đang nghĩ gì vậy?”

Enigma nhìn anh: “Đang nghĩ về em.”

“Em sao?” Tô Tri ngạc nhiên.

Anh đang ở ngay bên cạnh Tạ Nghi mà, Tạ Nghi nghĩ về anh làm gì?

Nói chuyện một hồi, Tô Tri không biết từ lúc nào đã dựa vào người Tạ Nghi.

Dù bây giờ Tạ Nghi bị trói, không đưa tay ôm anh được, Tô Tri cũng đã quen với thói quen cơ thể từ khi sống chung, thuần thục tìm được một vị trí thoải mái để dựa vào vai Tạ Nghi, nửa người dựa vào hắn, giống như chim non làm tổ.

Tạ Nghi nói: “Đang nghĩ trên mông trái của em có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, em có để ý không? Bóp nhẹ một cái sẽ càng đỏ hơn.”

Tô Tri không phản ứng kịp ý đồ hạ lưu trong lời nói của Enigma, ngoan ngoãn theo lời Tạ Nghi suy nghĩ một chút: “Có sao? Em không để ý…”

Tô Tri không có thói quen soi gương quan sát mông mình.

Tạ Nghi trầm trầm nhìn anh, vì vị trí ánh đèn, gò má cao tạo bóng dưới hốc mắt, khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

“Vừa nãy nên li.ếm một chút.”

“Beta không đánh dấu được tuyến thể, cắn một cái ở đó thì sao? Chắc vết sẽ lưu lại rất lâu nhỉ.”

Lách cách.

Tiếng răng khẽ cắn lại vang lên trong chốc lát, như bóng ma lướt qua tai Tô Tri.

“Cắn vào sẽ khóc sao, giống như lúc hôn vậy.”

“Khóc đẹp lắm, khóc tiếp cho tôi xem được không?”

Dưới ánh đèn vàng vọt, nửa khuôn mặt Enigma bị che khuất trong vòng kìm hãm, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ trong đôi mắt đen kịt thấm ra d.ục v.ọng vặn vẹo.

“…………”

Đầu óc Tô Tri đình trệ ngẩn người, một lát sau, bên cạnh đầu anh bốc lên một làn hơi nước nhỏ màu đỏ rực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.