Chương 13
Gia Gia Media.
Thư ký Tần Thiên phát hiện hôm nay Sở Thanh Phong tâm trạng đặc biệt tốt, tất nhiên, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì không thể nhận ra.
Ông chủ nhà mình lúc nào cũng khoác lên vẻ ung dung, điềm tĩnh, sâu không lường được, gần như chẳng có chuyện gì có thể khiến hắn ngạc nhiên, kinh ngạc, tức giận hay phấn khích.
Ngoại trừ lý trí đến mức có phần lạnh lùng, Sở Thanh Phong là một cấp trên không tệ.
Quản lý nhân tài là một phần vô cùng quan trọng để doanh nghiệp có thể tồn tại trong môi trường cạnh tranh khốc liệt. Hắn rất tự biết mình không thể đi theo phong cách lãnh đạo gần gũi, vì vậy, hắn sẵn sàng chi tiền.
Ngoài phòng gym và nhà ăn như bao công ty khác, để nhân viên có thể nghỉ ngơi thoải mái, mỗi tầng của tòa nhà văn phòng đều có phòng nghỉ riêng, được trang bị khoang ngủ cao cấp trị giá hàng chục nghìn một chiếc.
Giải thưởng bốc thăm cuối năm tối thiểu là 5000 tệ tiền mặt, chuyến du lịch du thuyền hạng sang 10 ngày chỉ là chuyện thường.
Nhà vệ sinh nữ có sẵn đồ lót dùng một lần và vật dụng cần thiết cho ngày đặc biệt.
Hoạt động team building hàng năm không bao giờ tổ chức vào cuối tuần.
Lương tăng ca và tiền thưởng luôn được thanh toán đầy đủ, đúng hạn.
Vân vân.
Chế độ phúc lợi tốt đến mức nổi danh trong ngành.
Tần Thiên phát hiện Sở Thanh Phong—vốn luôn chú trọng vẻ ngoài—đang dựa vào ghế, hết xoay sang trái lại xoay sang phải. Trái tim anh ta cũng theo đó mà lắc lư.
Chắc chắn có chuyện lớn xảy ra!
Lần trước ông chủ nhà mình thoải mái như vậy, là khi dùng thủ đoạn sấm sét khiến đối thủ cạnh tranh phải chịu thiệt mà không kêu nổi một lời.
Lần này là chuyện gì đây?
Chỉ nghe thấy Sở Thanh Phong ngẩng đầu hỏi:
“Cậu có thấy…
Tần Thiên vểnh tai lên.
“…bầu không khí trong văn phòng có hơi quá mức lạnh lẽo không?”
Tần Thiên: “???”
Chỉ vậy thôi á?
Văn phòng của Sở Thanh Phong rộng rãi thoáng đãng, phong cách trang trí đơn giản nhưng dứt khoát, rất hợp với tác phong quyết đoán mạnh mẽ của hắn.
Là một thư ký xuất sắc, kỹ năng cơ bản của Tần Thiên chính là có thể đưa ra phân tích chính xác chỉ từ một câu nói, một ngữ điệu.
Có thể vượt qua bao nhiêu nhân tài để giành được vị trí thư ký số một, anh ta tự tin rằng mình rất giỏi trong việc nắm bắt những lời chưa nói hết, những ẩn ý sâu xa của sếp.
Anh ta lập tức đáp:
“Tôi cảm thấy văn phòng của chúng ta có phong cách tinh tế, khiêm tốn nhưng vẫn không mất đi gu thẩm mỹ, rất phù hợp với tác phong của anh. Nếu nhất định phải soi mói thì có lẽ là thiếu một chút hơi thở cuộc sống. Tôi thấy văn phòng của Tổng giám đốc Hoắc có cá, có hoa, có cây, còn có một tủ rượu rất đẹp. Chén đ ĩa tiếp khách cũng thay đổi linh hoạt theo từng loại đồ uống, mọi người đều nói rất có không khí sinh hoạt.”
Sở Thanh Phong có thang máy chuyên dụng, một đường đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tần Thiên tranh thủ thời gian báo cáo công việc, ánh mắt vô thức lướt qua bóng dáng người đàn ông đang đứng chéo phía trước mình.
Sở Thanh Phong gật đầu, đưa ra vài chỉ thị để Tần Thiên đi thực hiện.
Hôm đó, hắn tan làm sớm hơn hai tiếng so với giờ chấm công bình thường.
Từ quầy lễ tân đến văn phòng tổng giám đốc, cả công ty đều sững sờ.
Bốn năm qua, mỗi tuần Sở Thanh Phong làm việc tối thiểu bảy mươi giờ, có mấy ngày trong tuần trực tiếp ngủ lại công ty.
Một kẻ cuồng công việc như vậy mà lại tan làm sớm vì chuyện riêng?
À, trước đây cũng có một lần.
Nhân viên trong công ty lập tức trao đổi ánh mắt đầy tò mò.
【Không thể nào, không thể nào… Sở tổng yêu đương rồi á?】
【Xùy! Yêu đương mà phải tan làm sớm sao? Kiểu người như Sở tổng mà lại để tình yêu và hôn nhân cản bước?】
【Đến thời gian ngủ còn không đủ, đào đâu ra tinh lực mà yêu đương?】
【Đúng đúng, càng hiểu càng hết mộng tưởng về Sở tổng, ai mà chịu nổi một mối tình "goá phụ từ khi còn sống" chứ?】
【Chắc là gần đây Sở chủ tịch hối quá rồi, bắt sếp đi xem mắt một tiểu thư môn đăng hộ đối nào đó, cưới cho xong chuyện.】
【Thư ký Tần chắc chắn biết nội tình!】
【Nhưng thư ký Tần kín miệng lắm!】
Mà thật ra, thư ký Tần cũng tò mò muốn chết.
—
Cửa thang máy bằng kim loại phản chiếu lờ mờ bóng dáng của Sở Thanh Phong—đôi vai rộng, lưng thẳng tắp. Dưới ánh đèn, cúc áo khoác ngoài của hắn ánh lên thứ sắc lạnh của kim loại.
Mặc áo khoác mới, nhìn tổng giám đốc nhà mình đẹp trai thế này, nếu cài thêm bông hoa trên ngực thì trông chẳng khác gì chú rể. Nhưng mà… không thể nào. Ông chủ còn chẳng có người yêu, vẫn là "cún FA" hàng hiệu dát vàng khảm kim cương đấy nhé! Hahaha…
Giữa lúc suy nghĩ bay xa, chợt nghe Sở Thanh Phong hỏi:
“Cậu biết thương hiệu nhẫn nào tốt không?”
Tần Thiên: "???"
Não anh ta như bị đứng hình trong một giây, sau đó bùng nổ với vô vàn suy nghĩ.
“Anh muốn tặng nhẫn cho Chủ tịch Sở? Nếu kịp thời gian, tôi có thể giúp anh để ý đến một số buổi đấu giá sắp tới.”
Tần Thiên theo bản năng cho rằng Sở Thanh Phong muốn mua nhẫn tặng chị gái mình.
“Không phải, là nhẫn cưới.”
Tần Thiên ngớ ra: “Nhẫn… nhẫn cưới? Anh muốn mua nhẫn cưới?”
Giọng điệu kinh ngạc quá mức rõ ràng, Sở Thanh Phong nhìn anh ta một cái: “Tôi trông giống dân FA lắm ư?”
Tần Thiên: “……”
Sở Thanh Phong: “Cậu có người yêu không?”
“Hiện tại chưa, chia tay bạn gái cũ ba tháng rồi.”
“Ồ, vậy xem ra tôi hỏi sai người rồi, câu hỏi bị hủy.”
Cửa thang máy mở ra.
Tần Thiên nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Phong rời đi đầy phong độ, mất một lúc lâu mới kịp phản ứng—
Sếp vừa phát cẩu lương ngay trước mặt anh ta ?!*
Hơn nữa còn là một đòn bạo kích 10.000 điểm sát thương!
—
Buổi chiều hôm ấy, không phải ngày đẹp hay dịp lễ gì đặc biệt, nên trong sảnh phục vụ của cục dân chính chỉ có lác đác vài cặp đôi đến đăng ký kết hôn.
Phần lớn các cặp đôi đều tay trong tay, nhỏ giọng thì thầm với nhau đầy ngọt ngào.
Hoàn toàn trái ngược với khu làm thủ tục ly hôn—đừng nói là nắm tay, chỉ nhìn tư thế ngồi và ánh mắt của họ cũng thấy chẳng khác nào kẻ thù.
Sở Thanh Phong và Tạ Phỉ đi chụp ảnh cưới trước.
Trước họ cũng là một cặp đôi đồng tính.
Chụp xong, chàng trai trông còn rất trẻ kia mới sực tỉnh, lẩm bẩm: “Tôi mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, sao lại kết hôn rồi nhỉ?”
Đối phương trông có vẻ vừa ngang tàng vừa dữ dằn, nhưng lại cưng chiều gọi cậu ta là “bé con” hết lần này đến lần khác, dỗ dành đến mức chàng trai nhỏ lại nở nụ cười rạng rỡ.
—
Sở Thanh Phong và Tạ Phỉ không hẹn mà cùng mặc áo sơ mi trắng.
Cả hai đều có ngoại hình xuất sắc, mỗi người một phong thái riêng biệt, ngồi cạnh nhau trông chẳng khác gì một buổi chụp quảng cáo của người nổi tiếng.
Những người mới như thế này thực sự quá “thân thiện” với thị giác của nhân viên làm việc tại đây, cô nhân viên phụ trách chụp ảnh không kìm được mà lén nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Hai anh ghé đầu vào gần nhau một chút… nét mặt tự nhiên hơn nào… rồi, cười một chút, đừng chớp mắt nhé.”
Tiếp theo là điền đơn, ký giấy tờ.
Toàn bộ quy trình trôi chảy.
Tạ Phỉ không lên tiếng, Sở Thanh Phong cũng chẳng nói lời nào.
Cuối cùng, khi nhân viên đóng dấu thép lên cuốn sổ màu đỏ rồi đưa ra, họ mỉm cười theo đúng quy trình:
“Chúc mừng hai anh.”
Tạ Phỉ chợt nhận ra, từ nãy đến giờ, tay trái của mình vẫn siết chặt thành nắm đấm.
Tạ Phỉ quay sang nhìn người bên cạnh.
Ánh mắt của Sở Thanh Phong dời khỏi tấm ảnh cưới sắc đỏ rực rỡ, rơi xuống khuôn mặt anh.
Đôi mắt màu trà nâu trầm tĩnh và sâu thẳm, lý trí đến mức gần như lạnh lùng.
— Chỉ vậy thôi á?
Đây không phải là ký hợp đồng đâu nhé!
Tạ Phỉ bỗng nhiên thấy bất mãn với sự lý trí đến mức kìm nén của Sở Thanh Phong, cùng với việc hắn hoàn toàn thiếu đi bất kỳ tế bào lãng mạn nào:
“Nên mua ít kẹo cưới phát cho nhân viên mới đúng, người khác đều có mang theo, chứ như này trông chúng ta chẳng giống kết hôn chút nào.”
Sở Thanh Phong nghiêng người lại gần, đôi môi lướt qua vành tai trắng nõn của Tạ Phỉ như chuồn chuồn lướt nước.
“Xin lỗi, lần đầu kết hôn, chưa có kinh nghiệm.”
Đã mười năm rồi Tạ Phỉ chưa từng vượt quá giới hạn trong giao tiếp với đàn ông.
Cơ thể anh nhạy cảm hơn sự kiểm soát của chính mình.
Một cơ thể đã quá lâu chưa từng thực sự tận hưởng kh0ái cảm, nay lại gặp phải kẻ mở đường khai hoang.
Hơi thở ấm nóng phả lên lớp da mỏng manh, Tạ Phỉ cảm thấy từng sợi lông tơ trên người đều dựng đứng, một tầng da gà mỏng manh nổi lên theo bản năng.
Trái tim như đánh trống liên hồi.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ đỏ mặt nóng tai mà lúng túng lùi lại để tránh bị k1ch thích thêm.
Nhưng Tạ Phỉ thì không.
Anh thích thử thách, thích sự mơ hồ và mất kiểm soát do adrenaline dâng cao mang lại.
Tạ Phỉ đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ áo của Sở Thanh Phong, đầu ngón tay chạm vào vùng cổ đang đập mạnh mẽ.
“Vậy thì từ giờ, tôi nên đổi cách gọi cậu thành…”
Anh hơi dừng lại, rồi khẽ nhếch khóe môi:
“Ông xã?”
Hệ thống phát số thứ tự vang lên giọng nói máy móc.
Từ góc nhìn của những người xung quanh, Sở Thanh Phong và Tạ Phỉ trông cũng giống như bao cặp vợ chồng mới cưới khác—vừa nhận được giấy chứng nhận hôn nhân, phấn khích và hạnh phúc, ghé sát vào nhau thì thầm điều gì đó.
Nhưng chỉ có họ mới hiểu rõ.
Trong đôi mắt của cả hai đều ánh lên d*c vọng.
Không khí xung quanh như lớp đường kéo sợi, vừa kéo dài vừa dính chặt, đứt quãng mà lại quấn quýt.
—
Xe thể thao.
Tạ Phỉ từng nghĩ rằng với một tổng giám đốc có doanh thu hàng ngày lên đến hàng tỷ, xe của hắn chắc chắn phải là loại hàng hiếm triệu đô, có thể dùng đồng hồ làm chìa khóa, một chiếc siêu xe xa hoa nào đó.
Nhưng không ngờ Sở Thanh Phong lại lái một chiếc SUV khá bình thường.
Dĩ nhiên, dù là phiên bản cao cấp nhất, thì với Tạ Phỉ mà nói… anh vẫn không có tiền mua nổi.
Sở Thanh Phong mở cửa ghế sau cho anh.
Mu bàn tay hắn, từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng đầy quyến rũ.
Lại gần hơn một chút, Tạ Phỉ có thể ngửi thấy hương nước hoa mà Sở Thanh Phong vừa đổi.
Mùi hương ấy tựa như cả thế giới hòa quyện giữa hai màu trắng và xanh đậm—tuyết trắng mềm mịn phủ kín mặt đất, bị cái lạnh khắc nghiệt làm đông kết thành một lớp băng mỏng. Khi giẫm lên, lớp băng vụn vỡ đột ngột, âm thanh lan ra, xé toạc sự tĩnh lặng của cả khu rừng.
Tạ Phỉ nhìn hắn, rồi ngồi vào xe.
Ngay sau đó, Sở Thanh Phong cũng vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế sau.
“Xe của cậu là tự lái à?” Tạ Phỉ nhướng mày, nửa đùa nửa thật hỏi.
“Không phải. Tôi tưởng anh muốn…”
Sở Thanh Phong dừng lại một chút, hàng lông mày hơi nhướng lên:
“…chia sẻ vài cảm nghĩ về hôn nhân?”
Tạ Phỉ nghiêng mặt, bật cười, ánh mắt lấp lánh, thoáng ánh lên chút ý cười đầy ẩn ý, chẳng hề che giấu mà nhìn hắn chằm chằm.
Bốn mắt giao nhau.
Chiếc xe có hệ thống cách âm rất tốt, trong khoang xe yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở khẽ khàng.
Không hiểu vì sao, cả hai lại đồng loạt nuốt nước bọt, như thể cổ họng bất chợt khô khốc.
Sở Thanh Phong đưa tay lên.
Bàn tay hắn lớn, lòng bàn tay ấm áp, gần như có thể ôm trọn lấy khuôn mặt của Tạ Phỉ.
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mềm, khẽ ma sát, rồi trượt sâu xuống.
Tạ Phỉ không hề thấy khó chịu.
Chỉ cảm thấy như có một loại ma thuật lan tỏa trên làn da, nơi bị chạm qua đều tê dại đến khó diễn tả.
Cơ thể anh khẽ run lên.
Trong đôi mắt trà nâu của Sở Thanh Phong, Tạ Phỉ nhìn thấy bóng hình chính mình—giống như một con côn trùng bị mắc kẹt trong lớp hổ phách trong suốt, không cách nào thoát ra.
Anh không thích cảm giác này.
Tạ Phỉ nghiêng người, trực tiếp quỳ gối trên đùi Sở Thanh Phong.
Mùi tuyết tùng mát lạnh bao phủ lấy anh, vây chặt không lối thoát.
Hơi ấm từ cơ bắp rắn chắc bên dưới xuyên qua lớp vải, truyền đến da thịt, bỏng rát như ngọn lửa âm ỉ.
Tạ Phỉ đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt Sở Thanh Phong lên, ánh mắt chậm rãi quét qua từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông mà theo pháp luật, hiện giờ đang cùng anh chung một hộ khẩu.
Mái tóc của Sở Thanh Phong đen nhánh, hàng lông mày sắc nét, hốc mắt sâu và sống mũi cao thẳng.
Mọi đường nét đều sắc sảo, mạnh mẽ.
Nhưng đôi môi kia lại mềm mại như cánh hoa.
Tạ Phỉ giống như một đứa trẻ tham ăn, li3m m út viên kẹo, Sở Thanh Phong để mặc anh làm bậy. Một lúc sau, anh bị nụ hôn nhẹ nhàng quét qua, đôi môi ấm nóng, ánh nước mờ mịt mở ra, dường như còn có những tia lửa điện vô hình, không tiếng động, lặng lẽ giao thoa
Hơi thở của Tạ Phỉ dần trở nên gấp gáp, ngay khi môi anh sắp rời đi, Sở Thanh Phong đột nhiên mở mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn trở tay chế trụ, mạnh mẽ đè anh xuống ghế xe.
Động tác này không hề dịu dàng, khiến Tạ Phỉ bị ép đến mức khẽ rên lên một tiếng.
Cả hai—những trải nghiệm thân mật duy nhất với người khác đều đã là chuyện từ mười năm trước.
Không có kỹ thuật, không có quy tắc, chỉ đơn thuần là bản năng.
Sở Thanh Phong hôn môi đầy tính công kích, Tạ Phỉ không thể chịu đựng nổi, từng bước bị ép sát, đôi mi run rẩy dữ dội. Cánh môi vừa hé mở một chút, ngay lập tức bị môi hắn chiếm lấy và càn quét.
Trước mặt họ, khi chụp ảnh, có một cặp đôi đồng tính mang theo rất nhiều kẹo mừng, họ cũng nhận được một phần. Sở Thanh Phong ăn một viên.
Tạ Phỉ nếm được rõ ràng hơn.
Là vị cam ngọt đến mức khiến người ta tê dại.