Xem Mắt Gặp Phải Cậu Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 42: Chương 42




Chương 42

 

Bước vào phòng phẫu thuật, trên gương mặt của Tạ Phỉ đã không còn thấy vẻ lo lắng vì ông ngoại nữa.

 

Trên tàu điện ngầm, sợ anh lo lắng, Sở Thanh Phong liên tục nhắn tin cho anh.

 

【Xe cấp cứu đã đến.】

 

【Tình trạng của ông ngoại ổn định, bà ngoại cũng khá bình tĩnh.】

 

【Đã đến bệnh viện XXX, khoa chấn thương chỉnh hình ở đây rất có tiếng.】

 

【Đang chờ kết quả kiểm tra.】

 

Chiếc mũ phẫu thuật in hình hoạt hình che đi mái tóc của Tạ Phỉ. Anh giơ hai tay đã được rửa sạch, để y tá buộc dây áo phẫu thuật vô trùng phía sau lưng.

 

Bệnh nhi nằm trên bàn mổ là Trương Thiên Bác, sáu tuổi mười tháng, một bên đồng tử giãn rộng. Chụp CT sọ não cho thấy có những đốm xuất huyết nhỏ và phù não. Đây là chấn thương sọ não nghiêm trọng hơn chấn động não—dập não rách não. Điều càng khó xử lý hơn là vụ tai nạn khiến một thanh sắt xuyên qua hộp sọ của cậu bé, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

 

Dưới ánh đèn phẫu thuật, những dụng cụ kim loại màu bạc trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đứng trước bàn mổ, Tạ Phỉ cầm dao mổ sắc bén, thao tác một cách thành thục và bình tĩnh. Đôi tay anh vô cùng vững vàng, từng động tác dứt khoát và nhanh chóng, dốc hết sức giành lấy hy vọng sống cho bệnh nhi.

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Mỗi bước thao tác của Tạ Phỉ đều chính xác đến mức có thể viết vào giáo trình y khoa. Hôm nay, phòng phẫu thuật đặc biệt yên tĩnh, ai nấy đều nghiêm túc, phối hợp nhịp nhàng, không ai có tâm trạng để nói chuyện phiếm.

 

Chỉ đến khi thanh sắt được lấy ra thành công, mọi người mới cảm thấy áp lực đè nặng đến nghẹt thở được giải tỏa đôi chút.

 

Ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ. May mắn là mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Khi hoàn thành, trên gương mặt ai cũng hiện lên nụ cười không thể kìm nén.

 

Trương Thiên Bác thoát khỏi lưỡi hái tử thần, được đẩy ra khỏi phòng mổ và chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Tạ Phỉ tháo khẩu trang xuống, làn da trắng nõn hằn lên những vết đỏ ẩm ướt vì bị khẩu trang siết chặt. Giọng anh hơi trầm do bị hơi nước làm nghẹt lại, anh nói một câu: "Mọi người vất vả rồi."

 

Ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Tạ Phỉ lấy điện thoại ra. Bốn tiếng trước, Sở Thanh Phong đã báo tin: Ông ngoại bị gãy xương cẳng tay phải nhưng không bị lệch, không cần phẫu thuật, chỉ cần bó bột là có thể về nhà dưỡng thương.

 

Đúng là trong cái rủi có cái may, nếu xương bị gãy nặng, lần này ông chắc chắn sẽ rất khổ sở.

 

Một chai Coca không đường xuất hiện trong tầm mắt anh.

 

Tạ Phỉ ngẩng đầu, nhận lấy lon Coca từ tay Dương Ngạn Trạch.

 

Dương Ngạn Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh, cách anh một chỗ, ngửa đầu uống một hơi hơn nửa lon.

 

Tạ Phỉ để ý thấy bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá của anh ta đã ướt đẫm cả trước lẫn sau.

 

Không đợi Tạ Phỉ hỏi, Dương Ngạn Trạch đã tự mình nói trước: "Hôm nay chắc chắn nằm trong top ba ngày căng thẳng nhất kể từ khi tôi vào nghề. Bệnh nhân là một đứa trẻ 12 tuổi, bóc tách động mạch chủ do chấn thương. Chưa kịp gây mê thì động mạch chủ đột ngột vỡ. Vừa ép tim ngoài lồ ng ngực, vừa đặt ống nội khí quản gây mê. Mở ngực ra, trước mắt toàn là máu, tôi đành thò tay vào bịt chặt chỗ vỡ ngay lập tức."

 

"Cơm trưa gọi về ăn dở vì khó nuốt, bây giờ hối hận thật sự."

 

Dương Ngạn Trạch xoa bụng, than thở: "Bác sĩ ngoại khoa đúng là phải có dạ dày bằng thép, lúc thì nhịn đói, lúc thì ăn quá no, ai chịu nổi chứ. Tối nay tôi chẳng còn sức mà nấu cơm nữa."

 

"Hồi nãy nghe nói cậu vừa làm một ca xuyên sọ bằng thanh sắt, sao rồi?"

 

Tạ Phỉ cũng uống nốt nửa lon Coca: "Rất thuận lợi."

 

Dương Ngạn Trạch quay sang đối diện Tạ Phỉ: "Chúng ta gần như chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau. Hễ mở miệng là mỉa mai châm chọc, chẳng nể nang gì. Nhưng thực ra… hôm đầu tiên nhập học, tôi nói những câu đó không có ác ý gì đâu, thật đấy."

 

Tạ Phỉ hừ một tiếng: "Trước mặt bao nhiêu người, cậu bảo tôi lùn, rồi còn nói tôi đẹp như con gái, thế mà là lời hay à?"

 

"Thế chẳng phải cậu mắng tôi là cột điện thành tinh ngay tại chỗ sao?"

 

Hai người nhìn nhau một lúc, rồi đồng loạt quay đầu đi, để lại cho đối phương một cái gáy lạnh lùng đầy khó chịu.

 

"Ấu trĩ."

 

"Ấu trĩ."

 

Một lúc sau, cả hai cùng thốt lên.

 

Dương Ngạn Trạch vỗ vỗ chiếc ghế trống ở giữa, bực bội nói: "Từ nhỏ đến lớn, tôi làm gì cũng phải đứng đầu, cho đến khi vào đại học gặp cậu. Vì tranh giành vị trí số một với cậu, mấy mối tình thời sinh viên của tôi cuối cùng đều tan thành mây khói. Bao năm nay, chúng ta không phân thắng bại, tôi luôn muốn có một ngày cậu phải tâm phục khẩu phục. Vậy mà cậu lại rẽ ngang, trở thành… mợ út của tôi. Tạ Phỉ, nói thật đi, cậu cố ý đúng không?"

 

Sự thay đổi đột ngột ấy đã biến hai người có thể cả đời chỉ là đối thủ, thành một mối quan hệ họ hàng kỳ lạ, mà còn là họ hàng cách biệt hẳn một thế hệ, đúng là khó mà chấp nhận nổi.

 

Tạ Phỉ thản nhiên đáp: "Ban đầu thì đúng là có muốn đè đầu cậu một chút."

 

Anh phớt lờ vẻ mặt sắp bùng nổ của Dương Ngạn Trạch, nói tiếp: "Nhưng bây giờ, bất kể cậu nhìn tôi thế nào, hay mười, hai mươi năm sau có coi tôi là người một nhà hay không, thì tôi vẫn là vợ của Sở Thanh Phong. Dù có cậu hay không, tôi cũng khó mà không rung động với em ấy. Nếu cậu không muốn tôi gọi cậu là ccháu trai lớn, tôi có thể không gọi. Còn nếu cậu muốn tiếp tục làm đối thủ của tôi, tôi cũng chẳng ngại đấu với cậu đến cùng."

 

Tạ Phỉ ném lon Coca rỗng vào thùng rác, đứng dậy giơ điện thoại lên: "Chồng tôi bảo cậu qua nhà ăn sủi cảo."

 

Dương Ngạn Trạch cũng đứng lên. Vì chiều cao chênh lệch, từ góc nhìn của anh ta, Tạ Phỉ trông giống như đang tự chụp ảnh bằng camera trước.

 

Mười mấy năm qua, con người này gần như không thay đổi—không béo bụng, không phát tướng, vẫn sạch sẽ sáng sủa như một sinh viên đại học.

 

Trước đây từng có người vì đố kỵ mà nói trước mặt Tạ Phỉ rằng Dương Ngạn Trạch không giỏi chuyên môn, thăng chức lên bác sĩ chính là nhờ biết luồn cúi, nịnh nọt thầy cô, lại thêm gia đình giàu có và quan hệ rộng. Lúc đó, Tạ Phỉ đã bác bỏ thẳng thừng, khiến đối phương á khẩu, mất sạch thể diện.

 

Bỏ qua những yếu tố khách quan như sức khỏe hay gia đình, chính đam mê mới là động lực lớn nhất giúp một người có thể kiên trì suốt mười năm trời, ngày đêm tăng ca, thức trắng cùng bệnh nhân.

 

Nhìn từ góc độ này, anh và Tạ Phỉ đều là những con người thuần túy—kiên trì với lý tưởng, không bị cuốn theo toan tính hay thỏa hiệp với khó khăn, chỉ đơn thuần theo đuổi đam mê và trách nhiệm của mình.

 

Tạ Phỉ đã đi được mấy bước, Dương Ngạn Trạch nhanh chân đuổi theo, đi song song với anh:

 

"Cậu cứ gọi đi mà. 'Ccháu trai lớn, đi làm à?', 'cháu trai lớn, cậu lấy hộ tôi cái bưu kiện, tiện thể vứt rác giúp luôn nhé?', 'cháu trai lớn, tôi thích sườn xào chua ngọt, lần sau đừng kho tàu nữa'... Những ngày qua cậu gọi ít lắm chắc? Nhưng mà này, cậu tôi biết gói sủi cảo thật hả?"

 

Tạ Phỉ nhớ đến món "sủi cảo siêu to khổng lồ" mà Sở Thanh Phong từng làm bằng bánh bột mì, cảm thấy phúc lợi này không thể chỉ mình anh tận hưởng. "Tất nhiên... biết."

 

Về đến nhà, Tạ Phỉ thấy hai chiếc vali đặt ở lối vào, càng nhìn càng thấy quen mắt. Chưa kịp hỏi, Sở Thanh Phong đã từ bếp bước ra, trên tay bưng hai đ ĩa sủi cảo đầy ụ: "Về rồi sao? Rửa tay rồi ăn cơm thôi. Em gói cùng bà ngoại đấy, nhân hẹ với thịt bò."

 

Tạ Phỉ: "A Trạch về nhà thay đồ rồi sẽ qua ngay. Em đưa ông bà ngoại đến à?"

 

Sở Thanh Phong gật đầu: "Ông ngoại bị thương, bà ngoại sức khỏe cũng không tốt, anh chắc chắn sẽ không yên tâm, ngày nào cũng lo lắng. Để họ ở đây, anh vừa có thể gặp mỗi ngày, vừa tiện kiểm tra sức khỏe cho ông ngoại. Hai người sợ làm phiền nên không chịu đến, em phải nói mãi mới chịu. Họ ở phòng ngủ, còn anh và em ngủ trong thư phòng. Em đã đặt một cái giường mới, mai sẽ giao đến, tối nay tạm thời chịu khó một chút. Em cũng thuê người giúp việc theo giờ rồi, ban ngày sẽ đến phụ nấu ăn, dọn dẹp."

 

Tạ Phỉ nhào vào lòng Sở Thanh Phong, hôn lên cằm hắn: "Kiếp trước anh đã tích bao nhiêu phúc mới tìm được một người bạn đời đáng tin cậy thế này chứ! Ông bà dọn đến đây, em có thấy bất tiện không?"

 

Sở Thanh Phong hôn nhẹ lên chóp mũi anh, giọng dịu dàng: "Không đâu. Em là con út trong nhà, mười bốn tuổi đã ra nước ngoài học, hai mươi hai tuổi thì mất cả bố lẫn mẹ. Nếu được làm lại, em sẽ chọn ở lại trong nước. Nhà có người già như có báu vật, bây giờ nhà mình có đến hai báu vật lận."

 

Tạ Phỉ lặng lẽ nhìn hắn hai giây, sau đó kéo cổ áo Sở Thanh Phong xuống: "Hôn một cái nào."

 

Sở Thanh Phong nghiêng đầu tránh đi: "Không được."

 

Tạ Phỉ như một tên thổ phỉ cướp dân nữ, tức tối hỏi: "Tại sao?"

 

Sở Thanh Phong nén cười: "Chiều nay em mới lắp camera, tối còn dạy bà ngoại cách xem lại. Ai biết sáng mai bà có hứng thú mở ra xem không chứ."

 

Tạ Phỉ lập tức buông tay: "Vậy thì… thôi vậy…"

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã bị Sở Thanh Phong nắm cổ tay kéo đến bên tủ lạnh: "Ở đây thì không thấy được."

 

Tạ Phỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi của Sở Thanh Phong, tiến tới rồi lại ngừng, như muốn hôn nhưng còn do dự. Hơi thở của hai người quấn quýt, ánh mắt rực lửa nhưng cả hai đều cố đè nén.

 

Đúng là cái tính hiếu thắng chết tiệt của đàn ông.

 

Tạ Phỉ đưa tay ra sau lưng, kiễng chân lên. Đôi môi còn mềm hơn cả cánh hoa đào chạm vào phần yết hầu quyến rũ ở cổ Sở Thanh Phong.

 

Ngậm lấy.

 

Yết hầu  dưới môi anh khẽ chuyển động, lăn nhẹ một vòng theo nhịp nuốt.

 

Như thể một công tắc nào đó vừa được bật lên, hơi thở của Sở Thanh Phong trở nên nặng nề. Lòng bàn tay nóng rực áp lên eo Tạ Phỉ, siết chặt từng chút một.

 

Tạ Phỉ nghiêng đầu ngắm nhìn "thành quả" của mình—một vết ẩm ướt, mờ nhạt lưu lại trên làn da. Ngủ một đêm chắc là sẽ biến mất, không ảnh hưởng đến hình tượng đầy nghiêm túc của Sở Thanh Phong khi ra khỏi nhà sáng mai.

 

"Đinh đoong—"

 

Chuông cửa vang lên.

 

Dương Ngạn Trạch đã thay quần áo xong, đến ăn cơm.

 

Sở Thanh Phong ôm chặt Tạ Phỉ, hơi thở nặng nề, giọng nói khàn khàn: "Anh giết em luôn cho rồi."

 

Tạ Phỉ vỗ vỗ lưng hắn, cười tủm tỉm: "Thanh niên à, đừng có nóng nảy như vậy chứ."

 

Sau khi kết hôn, đồng nghiệp trong bệnh viện thường xuyên trêu chọc Tạ Phỉ. Vốn dĩ là bác sĩ có thể vùi đầu trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, bây giờ chỉ cần không trực ban, tan làm là vội vã chạy về nhà ngay.

 

Tạ Phỉ mỉm cười giải thích.

 

Ông ngoại bị gãy xương cẳng tay phải, bó bột từ lòng bàn tay kéo dài qua khớp khuỷu. Trong 4-6 tuần đầu, phải tránh cử động cổ tay và khuỷu tay, cũng không được xoay người để tránh di lệch xương lần hai. Nhưng khớp bàn tay và khớp vai thì vẫn có thể vận động nhẹ nhàng, có thể nắm tay, nâng vai, dang tay hay duỗi về phía sau một cách thích hợp. Nếu không tập luyện, sau này có thể gây hạn chế vận động khớp vai.

 

Sau 4-6 tuần, nếu không còn đau, thì có thể từng bước tập cử động khớp khuỷu tay và cổ tay, tốt nhất trong vòng ba tháng phải phục hồi chức năng hoàn toàn.

 

Người già đôi khi như trẻ con vậy, ban đầu ông ngoại không dám cử động, cần có người bên cạnh hỗ trợ tập luyện. Phải giúp ông co duỗi, gập cổ tay, xoay cổ tay hoặc đặt tay bị thương lên bàn rồi từ từ nắn chỉnh.

 

Nếu Tạ Phỉ không có thời gian, thì nhiệm vụ này sẽ do Sở Thanh Phong đảm nhiệm.

 

Tất nhiên, lý do khiến Tạ Phỉ luôn mong ngóng về nhà không chỉ có vậy.

 

Sau khi nhường phòng ngủ cho ông bà ngoại, anh và Sở Thanh Phong dọn sang phòng làm việc. Phòng làm việc không có phòng tắm, mỗi lần làm loạn xong, hai người chỉ có thể lén lút chui vào nhà vệ sinh chung, đến cả vòi sen cũng không dám mở quá lớn. Sáng hôm sau đi làm, còn phải nhớ gom rác trong phòng mang đi.

 

Giống như đang vụng trộm vậy.

 

Nhưng cả hai đều cảm thấy thú vị.

 

Có lần, bà ngoại dậy uống nước vào nửa đêm, vô tình bắt gặp hai người họ từ nhà tắm bước ra, cả người ướt đẫm. Hai người đàn ông trưởng thành, nửa đêm nửa hôm, còn tắm tận hai lần... Bà là người từng trải, tất nhiên hiểu rõ. Bà ngoại chẳng nói gì, mắt cũng không thèm chớp, giả vờ như không thấy.

 

Hôm sau, bà nói với Tạ Phỉ rằng bà ra siêu thị mua một cái ấm đun nước, sau này dù có động đất cũng sẽ không bao giờ mở cửa phòng ngủ nữa.

 

Tạ Phỉ đứng đơ tại chỗ, cứng cả người.

 

Tháng bảy lặng lẽ trôi qua, Tạ Phỉ nhìn vào ngày 25 tháng 7 được đánh dấu đỏ trên lịch, trong đầu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tổ chức một sinh nhật đáng nhớ cho Sở Thanh Phong.

 

Lúc này, âm thanh thông báo tin nhắn trên WeChat vang lên.

 

Tề Hoằng Mạc: 【Mày tìm được người giàu có rồi đúng không? Đừng có chối, tao biết mày đang ở Hoa Đình Nhất Hào. Không hổ danh là con trai tao, biết cách tận dụng lợi thế ghê đấy.】

 

Tề Hoằng Mạc: 【Thế Kiệt nói cưới xong sẽ mua nhà lớn hơn, tao giúp trông con, tụi nó phụng dưỡng tao.】

 

Tề Hoằng Mạc: 【50 vạn. Lần này thật sự là lần cuối cùng, tao sẽ đưa hết ảnh của mẹ mày cho mày một lần duy nhất.】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.