Hai ngày sau, thôn Minh Khai cách hai dặm về phía bắc, đất đá cằn cỗi, nhấp nhô, những tấm bia đá được khắc chữ rất rõ, nằm rải rác khắp khu đất.
Giấy trắng bay khắp nơi, tiếng quạ kêu lạnh lẽo thê lương, xa xa bóng dáng thanh niên quỳ trước hai tấm bia đá, chữ viết rất rõ, bên trái “Thập A Nhất” bên phải “Lục Ngạn Yên”.
“Nhất ca, Yên tỷ! Ta xin lỗi hai người.”
Từ xa cô nương dẫn theo tiểu hài tử bước tới, trên tay xách hộp đựng thức ăn hình tròn được làm từ gỗ.
Hai người bước tới bên cạnh hắn ngồi xuống, cô nương mở hộp thức ăn ra bên trong có ba ngăn cơm, canh, thịt.