Xuyên Mộng Giả

Chương 125: Đoạn trúc biến thái




Chương 124: Đoạn trúc biến thái
Trên bầu trời người nam nhân đang quan sát, ánh mắt phát ra quang mang đại thịnh. Giống như phát hiện ra 1 thứ bảo vật kinh thế hãi tục.
Võ Văn đang độ kiếp, cũng không biết rằng phía trên bầu trời, có 1 người đang nhìn thấy hết mọi thứ trong đan điền của hắn.
Ánh mắt của Võ Văn lúc này đã nhận ra thứ gì trong đan điền của hắn làm cho Tử lôi trở nên sợ hãi dừng lại phá hủy. Chính là đoạn trúc màu xanh đang cắm rễ ở chính giữa đan điền của hắn.
Võ Văn có cảm giác tử lôi nhìn thấy đoạn trúc giống như là dân đen nhìn thấy quân vương, chỉ biết quỳ mọp lấy sợ hãi.
Võ Văn ánh mắt nhìn chăm chú. Lúc này lại nhìn thấy đoạn trúc lúc này giống như cũng quan sát thấy Tử lôi xuất hiện. Nó bỗng có chút rung động tỏ ra hưng phấn.
Bởi vì nó cắm rễ trong Đan điền của Võ Văn nên hắn có thể cảm giác được 1 loại xúc cảm tương liên, hắn cảm giác rất rõ đoạn trúc này đang vô cùng vui mừng vì sự xuất hiện của tử lôi. Nó dường như muốn làm ra động tác gì đó. Trên thân lôi trúc xuất hiện rất nhiều dây leo vươn dài ra, mục tiêu của dây leo chính là muốn bò tới phía của tử lôi. Nó muốn làm gì?
Võ Văn chưa hiểu chuyện gì diễn ra, lúc này liền thấy được tử lôi giống như chim sợ cành cong, nó ngay lập tức lùi lại sau đó phóng đi. Đúng vậy, nó đang muốn bỏ chạy.
Võ Văn trợn mắt, tử lôi vừa rồi còn muốn đốt diệt cơ thể hắn, trong tức khắc liền quay đầu chạy tán loạn, rõ ràng đang muốn thoát ra khỏi người hắn càng sớm càng tốt. Nhưng tử lôi chưa kịp thoát ra ngoài.
Đoạn trúc lúc này liền phát ra từng tiếng “Ô ô” quái dị. Tử lôi nghe thấy tiếng động này liền cứng đơ tại chỗ không thể mảy may di chuyển. Cùng lúc dây leo trên thân trúc lúc này đã bám lấy phía trên tử lôi.
Võ Văn lúc này mắt nhìn chăm chú, hắn có thể cảm thấy tử lôi đang sợ hãi đến cùng cực. Nó liên tục run rẩy liên hồi. Sau đó màu sắc của nó liền nhạt bớt yếu đi thấy rõ. Võ Văn ngẩn ra, nó bị gì vậy.
Bình tĩnh quan sát. Võ Văn càng ngạc nhiên hơn, theo tử lôi ngày càng nhạt yếu đi, dây leo càng thô to lên rõ ràng. Hắn lúc nãy đã nhận ra dây leo này rõ ràng đang hút lấy tử lôi mà lớn lên. Không, nhìn đoàn năng lượng trên dây leo đang không ngừng truyền về phía đoạn trúc. Nói chính xác hơn là đoạn trúc kia đang ăn lấy Tử lôi.

Võ Văn kinh nghi. Nghĩ đến tử lôi vừa rồi xém đốt c·hết hắn. Đoạn trúc kia nuốt vào tử lôi có khi nào liền bạo thể nổ tung đan điền của hắn hay không vậy. Nhưng may mắn sau đó không hề có chuyện đó xảy ra.
Hắn chỉ cảm giác được đoạn trúc đang tỏ ra sung sướng khi ăn một bữa no nê. Cùng lúc nó tiêu hóa xong tử lôi. Bộ rễ của nó giống như càng phát ra hào quang mà lớn mạnh hơn, cắm càng sâu vào Đan điền Võ Văn. Trên ngọn thân trúc bắt đầu muốn mọc ra 1 cái mầm to, như muốn sinh trưởng ra 1 đốt lóng trúc mới.
Võ Văn dại ra, đoạn trúc biến thái này rốt cuộc là đồ vật gì vậy. Nó lấy lôi điện làm phân bón nuôi cây sao.
Chỉ có người đàn ông ở phía trên bầu trời nhìn thấy khẽ lẩm bẩm: “Không nghĩ đến Lôi trúc lại một lần nữa xuất thế, còn có cả Sanh Cung. Tiểu tử này chẳng lẻ là kẻ gánh chịu mệnh số của Nam Hoang.”
Kiếp vân trên bầu trời dường như cũng phát hiện ra bên dưới có 1 thứ gì đó nó vô cùng cố kỵ, tử lôi không còn tiếp tục buông xuống, lúc này kiếp lôi đang muốn tán đi.
Người đàn ông phía trên bầu trời nhìn thấy tử lôi đang muốn tán đi. Hắn khẽ nhếch miệng cười, sau đó miệng khẽ lẩm bẩm.
Kiếp vân đang muốn tán đi không hiểu thấu liền lại lần nữa tụ lại, tiếp tục buông xuống tử lôi kiếp. Tử lôi lần nữa xâm nhập vào cơ thể Võ Văn, đoạn trúc kia lại tiếp tục bung ra dây leo mà tham lam hấp thụ. Một vòng tuần hoàn liên tục diễn ra.
Võ Văn có thể cảm giác được Tử Lôi lúc này không hề có chút uy h·iếp nào đối với hắn mà giống như chỉ đến đưa đồ ăn cho đoạn trúc quỷ dị kia.
Cùng lúc này ở một nơi khác vô cùng xa xôi. Giống như thuộc thiên ngoại thiên, không phải thuộc nhân giới. Trong 1 tòa lầu các xa hoa ngự giữa các đám mây.
Phía bên trong chính điện, nơi này có 1 cái thanh niên nhân tóc bạch kim, my mục như vẽ, tú khí đến cực điểm. Nhan sắc có thể xem là hoàn mỹ. Trên người hắn có lôi điện vờn quanh. Như tắm trong Hải Lôi. Hắn đang ngồi đả tọa liền ngay lập tức mở mắt. Ánh mắt toát ra thần thái băng lãnh nói:

"Hừ, lại có kẻ dám mạo phạm thao túng Lôi kiếp, là kẻ nào dám to gan.”
Thanh niên ngay lập tức bấm ngón tay, muốn xem kẻ không sợ thiên khiển này là kẻ nào. Nhưng sau 1 lúc hắn khẽ nhăn mày, không xác định được phương vị. Hắn không tin tà, lại lần nữa bấm tay, lúc này hậu quả càng thêm kịch liệt. Ngay lập tức cổ họng của hắn liền phun ra 1 ngụm máu tươi. Tay chân run rẩy, khẽ thốt ra 1 câu khó tin: “Là Chân Thần.”
Hắn trầm mặt một chút, sau đó nhẹ truyền âm ra bên ngoài. Ngay lập tức liền có 1 tiểu đồng xinh xắn đi vào bên trong quỳ hô:
"Lôi chủ, ngài cho gọi tiểu đồng.”
Thanh niên nhân lúc này đã xóa đi v·ết m·áu ở miệng khẽ nói:
"Ngươi đi gọi người Thiên Cơ Các đến cho ta.”
Tiểu đồng ngay lập tức cung kính đáp: “Vâng, thưa Lôi Chủ.”
.....
Người đàn ông trên bầu trời đang quan sát Võ Văn giống như cảm nhận gì đó, khẽ cười nhạt:
"Chỉ là Hư Thần mà muốn tìm ra ta. Chuyện cười.”
Lại nhìn đến Lôi trúc trong người Võ Văn đã nuốt tử lôi no say. Phía trên ngọn Lôi Trúc lúc này đã đản sinh ra một đốt trúc nguyên vẹn. Mắt người đàn ông chợt lấp lóe. Lôi vân trên bầu trời lúc này giống như được đại xá, ngay lập tức tán đi.
Bộ Thiên Phong lúc này nhìn thấy Tử Lôi tán đi, mà con Bạch Viên kia vẫn còn sống liền trợn hết cả mắt lên. Hắn không cách nào hiểu được, con khỉ kia là làm cách nào sống được qua đợt Tử Lôi vừa rồi. Hắn nhớ lấy người kia vượt qua được Tử Lôi nhờ bảo vật của Kiếm Môn kết hợp với trận pháp hộ thể mà còn xém rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.

Bộ Thiên Phong trợn mắt lên nói:
“Hừ, chắc chắn là may mắn, nhưng đợt Lôi kiếp thứ 4 nó chắc chắn sẽ c·hết.”
Đan Cảnh lôi kiếp nhất định có 4 đợt. Nếu đợt thứ 3 là tử lôi, đợt thứ 4 cũng chính là tử lôi, mà lại càng mạnh hơn. Hắn cũng không tin là con khỉ kia vẫn đón đỡ được.
Như đáp lại yêu cầu của Bộ Thiên Phong, trên bầu trời, lại có từng đợt tử vân tụ lại, lôi điện lại hình thành. Bộ Thiên Phong chứng kiến liền cười lên khoái trá:
“Súc sinh, ta xem thử lần này ngươi sống bằng cách nào.” Hắn không nhận ra bản thân đã sinh ra lòng ghen tỵ với Võ Văn.
Võ Văn nhìn lên bầu trời liền có cảm giác quái lạ, lôi vân đang tụ kia dường như không phải đang nhắm vào hắn. Trên người hắn không hề sinh ra cảm giác áp bách nào.
Chưa rõ chuyện gì bên tai hắn liền vang lên tiếng nói:
“Tiểu tử ngươi rất n·hạy c·ảm, Lôi vân kia không phải nhắm vào ngươi, chỉ là giả tượng ta tạo ra mà thôi.”
Võ Văn giật mình, là ai nói chuyện. Chưa định hình chuyện gì, xung quanh hắn liền xuất hiện 1 lớp sương mù trắng xóa. Che hết mọi thứ.
Chưa hiểu chuyện gì, 1 cái thân ảnh dần dần hiện ra trước mặt Võ Văn.
Người này bề ngoài tuổi tầm ba mươi, 1 mái tóc lam dài đến ngang lưng, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị, 2 mắt như lam thạch phát sáng như nhìn thấu hết hồng trần. Bề ngoài yêu dị nhưng lại phát ra khí tức nam nhân trầm tích, oai hùng, giống như 2 khía cạnh không thể tồn tại trên 1 người nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ. Hắn âm trầm hỏi:
“Tiểu tử, Vạn Thú Luyện Thể Quyết là ngươi học từ ai, hắn bây giờ ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.