Chương 172: Chu Linh kỳ hoa
Cái đầu lĩnh giật mình, hắn cũng không phải kẻ ngốc, hắn cảm giác được Võ Văn chính là quen nữ nhân trước mặt. Đã ăn thua thiệt qua chỗ Chu Linh. Hắn có chút sợ hãi. Liền mở miệng cười lành nói:
"Huynh đệ, Ngạo gia ở Đông Thành hẳn ngươi cũng không muốn trêu chọc, lùi lại 1 bước, ở đây có 20 lượng bạc, trao đổi lấy người, huynh đệ thấy sao?”
Võ Văn nheo mắt:
"Ngạo gia Đông Thành, chưa từng nghe.”
Thực sự là Võ Văn cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Cái đầu lĩnh trán nổi gân xanh, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra hòa hoãn chắp tay cười lành nói:
“Đã huynh đệ không muốn trả người, chúng ta cũng không thể ép buộc, các huynh đệ chúng ta lui.” Nói rồi liền quay ngựa muốn đi.
Võ Văn cười lạnh, gã này có thể che dấu người khác nhưng làm sao có thể qua mặt Võ Văn, vừa rồi tên này đã phát ra sát khí.
Đúng lúc gã ta vừa xoay ngựa, 6 gã còn lại ngay lập tức giương lên nỏ tiễn cùng lúc bắn về phía Võ Văn. Tên bay vô số.
Gã đầu lĩnh cười lạnh, khoảng cách chưa đến 5 trường. Chừng đó nỏ tiễn nhất định có thể liệp sát đối phương.
Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn lại liền giật mình, tên cắm đầy mặt đất và thân cây nhưng người đâu? Sau đó hắn bỗng cảm thấy cổ họng mát lạnh. Mắt hắn trợn trừng.
Võ Văn nhanh như u linh, lại phóng qua 1 bên khác, lại có 1 gã té xuống lưng ngựa bỏ mình.
Cả 7 tên đều chưa nhìn thấy được chuyện gì đều ngã khỏi lưng ngựa, c·hết không kịp trăn trối 1 lời.
.....
Chu Linh 2 mắt chầm chậm mở ra, đập vào mắt nàng là thân ảnh Võ Văn. Chu Linh giật mình kinh hô:
"Là ngươi..”
“Đúng là ta.” Võ Văn đáp. Hắn nhìn Chu Linh tò mò chuyện xảy ra khi nàng ta thoát đi liền hỏi:
“Các ngươi thoát đi bằng cách nào.”
Chu Linh giật mình, nàng chầm chậm kể lại những chuyện xảy ra, ngày hôm đó Chu Thông phóng người đi mang theo nàng ta và Chu Tổn muốn thoát đi, nhưng giữa lúc đó 1 tia dư chấn khủng bố quét đến. Chu Thông không kịp làm ra tránh né, liền trực tiếp ném đi nàng để thoát thân. Nàng ta khi đó liền nắm được 1 khúc gỗ lớn trôi dạt giữa biển khơi, sau đó mất đi ý thức. Lúc tỉnh dậy liền đã phát hiện mình lạc vào bờ biển gần đây. Những người còn lại nàng cũng không rõ.
Võ Văn chau mày. Sau đó lại hỏi đến chuyện làm sao nàng ta lại b·ị t·ruy s·át?
Nói đến đây khuôn mặt Chu Linh bỗng hiện ra nét phẫn hận hồi tưởng lại.
Võ Văn nghe kể lại một lúc liền ngẩn ra, Chu Linh này cũng là 1 cái kỳ hoa.
Nàng trôi dạt vào bãi biển, ban đầu cũng không biết làm gì liền ngồi đợi, nhưng sau đó thân thể mệt mỏi cùng với cơn đói ập đến, nàng ta không chịu nỗi, liền cố gắng lếch thân thể vào bên trong thị trấn để tìm đồ ăn.
Vào đến tửu điếm, nàng bèn gọi 1 bàn đồ ăn thịnh soạn, ăn hết nàng ta muốn bỏ đi liền bị tửu điếm giữ chặt lại báo quan sai vì nàng ta không có tiền trả.
Võ Văn giật mình hỏi:
"Ngươi đó giờ liền không hiểu quy tắc vào tửu điếm ăn là phải trả tiền sao?”
Chu Linh khuôn mặt đỏ lên liền nói:
“Ta trước giờ ăn uống đều có gia nô hoặc ca ca chi trả, ta thực sự cũng không biết?”
Võ Văn gật đầu, đây hẳn là do giáo dưỡng, nhưng nàng ta không đả thương người, đã nói lên nàng ta nhân phẩm không tệ. Võ Văn lại hỏi:
“Ngươi hà cớ gì nếu đói không bắt cá, săn thú, hái trái cây ăn, sao phải vào thị trấn?” Là Võ giả muốn bắt 1 chút đồ vật nấu nướng chính là đơn giản.
Khuôn mặt Chu Linh lần nữa đỏ lên, nàng ta cũng không biết tìm đồ ăn như thế nào và nấu ra sao?
Võ Văn ngơ mặt, lại là do giáo dưỡng, đây điển hình là nhà ấm trong hoa. Trẻ em ở hiện đại bị ba mẹ nhốt trong nhà lâu ngày nếu không có truyền hình, internet hẳn cũng không khác gì nàng ta.
Võ Văn lại hỏi đến chuyện phía sau. Chu Linh tiếp tục kể đến.
Nàng ta lúc sắp bị kéo lên quan sai liền gặp 1 cái người qua đường. Là 1 cái thiếu niên họ Ngạo.
Hắn ta sau khi nhìn thấy nàng liền thay mặt nàng trả tiền cho tửu điếm. Sau đó còn nói nàng đi theo hắn, trở về Ngạo phủ nhất định được ăn ngon mặt đẹp.
Chu Linh chính là không muốn đi nói muốn đi tìm ca ca, nhưng gã ta sau đó liền nói với Chu Linh sẽ giúp nàng ta tìm lấy ca ca của nàng. Chu Linh không chút suy nghĩ liền đi theo.
Trở về Ngạo phủ, thiếu niên đó ban đầu đối xử với Chu Linh rất tốt. Ăn uống không phải lo nghĩ. Nhưng qua ngày sau, khi đang ăn, Chu Linh liền cảm thấy nội thể dường như có chút vấn đề.
Là Võ giả, nàng ta liền cảm thấy không đúng, cơ thể run rẩy, mất đi khí lực, ngay lập tức phóng người đi. Nhưng gã thiếu niên kia đâu để cho nàng thoát đi dễ dàng liền lộ đuôi hồ ly, ra lệnh hạ nhân bắt lại nàng ta.
Chu Linh sau đó bộc lộ tu vi, g·iết ra 1 đường máu mới thoát ra khỏi Ngạo phủ vào trong rừng sâu.
Võ Văn gật đầu. Là do Chu Linh tư lịch quá kém mới để đối phương dẫn dụ. Hắn lạnh lùng nói:
“Trên đời kể cả người thân cận cũng phải có tâm đề phòng, đừng nói là người xa lạ. Người ta tốt với mình cũng không hẳn không có mục đích.”
Chu Linh giật mình, đã trải qua chuyện này nàng liền trưởng thành hơn 1 chút.
Chu Linh lúc này mới nhận ra trên bụng mình có vết băng bó lại, ánh mắt nàng có chút hơi hàn lại nói:
“Ngươi cởi y phục của ta.”
Võ Văn nheo mày: “Thu lại ánh mắt của ngươi, nếu ta không cứu ngươi, ngươi đ·ã c·hết, thân thể của ngươi, ta không hứng thú.”
“Ngươi..” Chu Linh có chút tức giận.
“Ta đã giải độc cho ngươi. Đợi bình phục ngươi có thể tự mình đi lại.” Võ Văn nói xong liền tự mình bỏ qua 1 bên thu lấy củi vụn chuẩn bị nhom lửa mặc kệ nàng ta.
Chu Linh mặc dù vẫn còn tức giận lại không có lời nói lại, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt ngồi tại chỗ.
Một lúc sau, chợt một mùi thơm bốc lên, hương khí ngào ngạt. Chu Linh giật mình liền đảo mắt nhìn qua.
Lúc này liền thấy được trên đám lửa, 1 con thỏ rừng đang được quay giòn rụm, phía bên trên Võ Văn đang rắc lấy những thứ bột kỳ quái.
Mùi thơm càng ngày càng nồng, làm dạ dày của nàng không khỏi cồn lên, nước bọt không ngừng tiết ra.
Chu Linh cố giữ bản thân bình tĩnh lại nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau nàng liền nghe được tiếng nhai chóp chép ở hướng Võ Văn.
Nàng thực sự khó chịu lại mở mắt nhìn đến Võ Văn, lúc này trông thấy hắn cầm lấy 1 cái đùi thỏ nhai ngấu nghiến.
Chu Linh khẽ nuốt nước bọt. Cảm nhận dạ dày lại sôi trào. Chu Linh khuôn mặt thoáng chút đỏ bừng miệng lí nhí nói:
“Có thể cho ta 1 chút 1 thịt thỏ được không?”
Võ Văn thính lực rất tốt, hắn giả vờ ghé đầu hỏi lại:
“Cái gì, ngươi vừa mới nói gì?”
Chu Linh khuôn mặt càng đỏ bừng nói lớn hơn 1 chút:
“Ngươi, có thể cho ta 1 chút thịt thỏ được không?”
"Không.” Võ Văn thẳng thừng trả lời lại cắm đầu ăn tiếp.
“Ngươi..” Chu Linh lại lần nữa khí lên. Nàng cũng không phải quá ngốc liền biết là Võ Văn đang trả đũa nàng.
"Tiêu Vũ Sinh, ngươi có phải là đàn ông không, lại để bụng như vậy?”
“Ta có phải đàn ông hay không, ngươi thử tức khắc sẽ biết.” Võ Văn nhếch miệng.
Chu Linh mắt trợn trắng đỏ mặt hô: “Ngươi... lưu manh.”
Lúc này Võ Văn xé lấy 1 cái đùi thỏ ném qua cho Chu Linh. Hắn đương nhiên chỉ muốn trêu chọc nàng ta 1 chút.