Chương 46: Nam nhân thần bí – Nuôi Ý, Luyện Binh, Đoán Thể
C46: Nam nhân thần bí – Nuôi Ý, Luyện Binh, Đoán Thể
Võ Văn thiệt sự choáng rồi, lại hiện ra. Nhưng tại sao lần này cái giọng nói kia không cất lên.
Nhưng xuất hiện lần này, hình chiếu kia bỗng trở nên từ từ ngưng thực, càng lúc càng giống người, ánh mắt cũng dần trở nên sinh động, Võ Văn giật mình.
Đây là 1 cái nam nhân tuấn tú, mỹ đến không thật, thân hình cũng không to lớn hơn Võ Văn là bao nhưng không hiểu lại cho Võ Văn 1 cảm giác Vĩ Ngạn đến vô cùng.
Hắn nữa thân trên ở trần, từng khối cơ bắp đều cân bằng toát ra mỹ cảm đến lạ kỳ. Ánh mắt như nhật nguyệt chiếu rọi làm người khác nhìn vào liền thấy mình vô cùng nhỏ bé. Đặc biệt nhất là mái tóc dài màu hoàng kim như hùng sư vô cùng bắt mắt.
Đáng sợ nhất là khi nhìn thấy Võ Văn hắn liền cười. Võ Văn đơ người. Lại nghe hắn cất giọng nói:
“Ngươi khỏe chứ thiếu niên?”
Võ Văn ngơ ngác chỉ tay hỏi lại:
“Ngươi là người sao?”
Bóng người kia mỉm cười nhẹ đáp:
“Ta chỉ là 1 tia ý chí được thí luyện tràng này lưu giữ lại.”
Lúc này bóng nam nhân kia như cảm nhận được gì đó khẽ quay đầu nhìn về phía sâu bên trong nhẹ truyền âm nói:
“Kim tiền bối, đã lâu không gặp.”
Bóng người ở trong ngây người 1 lúc sau đó liền truyền âm:
“Ngươi, ngươi vẫn còn sống sao?”
Người nam nhân khuôn mặt hiện tiếc nuối truyền âm:
“Ta chỉ là 1 tia ý chí còn sót lại, bản tôn hiện tại như thế nào, ta liền không rõ ràng. Sợ rằng lành ít, dữ nhiều”
Bóng người ở trong khẽ thở dài truyền âm trở về:
“Ngươi đã là Thánh cấp, không cần phải gọi ta tiền bối.”
Người nam nhân khẽ cười lắc đầu:
“Kim tiền bối là con của Long Quân, từ nhỏ ta đã được Kim tiền bối chỉ điểm, trong lòng ta, cho dù thế nào ngươi mãi là bậc tiền bối.”
Bóng người lặng lại, sau đó lại nhẹ hỏi:
“Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây.”
Người nam nhân cười đáp:
“Bản tôn để ta ở đây, tức có dụng ý, đầu đuôi sự tình, ta cũng không rõ. Nhưng chắc chắn có liên quan thiếu niên này.”
Nói rồi người nam nhân quay đầu nhìn Võ Văn cười:
“Tiểu hữu có thể vượt qua vòng 4 thí luyện tràng, lại là 1 cái Vô Chân cảnh, không tệ.”
Võ Văn mặc dù cảm thấy những chuyện xảy ra có chút kỳ quái, cố nén cảm xúc dò hỏi:
“Ông là ai? Vô Chân đó là cái gì?”
Nam nhân nghe vậy liền cảm thấy kỳ lạ. Bóng mờ bên trong khẽ truyền âm:
“Hiện tại linh khí đã xói mòn. Nam hoang hậu bối, đa số tối đa chỉ tu luyện đến Cực chân, Vô chân chỉ lác đác mấy cái.”
Nam nhân giật mình. Thời đại này đã mạt pháp đến vậy sao. Nhớ lại thời kỳ của hắn, Cực chân đi đầy đất, Vô chân cũng không hiếm. Khẽ thở dài.
Lại nhìn đến Võ Văn mắt càng sáng. Một cái không rõ ràng cảnh giới vẫn có thể tu luyện ra Vô Chân, nói rõ kẻ này bất bình thường.
Nam nhân tóc hoàng kim 0nhẹ đáp:
“Tên của ta không thể gọi loạn, một lúc nào đó ngươi sẽ biết ta là ai.”
Võ Văn liền thấy khó chịu, một cái tên thôi, cũng che che dấu dấu.
Nam nhân như nhìn thấu tâm can của Võ Văn chỉ nhếch miệng cười nói:
“Ta sẽ cho ngươi biết Vô Chân là gì.”
Một lúc sau, Võ Văn có chút há miệng, thì ra tiểu giai vị bên trên Đỉnh phong còn có Cực Chân, Vô Chân. Hèn gì khi còn là Võ Đồ hắn lại đột phá thêm 2 cái tiểu giai.
Bóng người nam nhân giọng điệu chăm chú dạy bảo:
“Nhớ kỹ, nếu muốn đăng phong chung cực. Võ đạo hạ Tam Thiên đều phải đánh đến Vô Chân. Không những vậy phải luôn ghi nhớ 'Nuôi Ý, Luyện Binh, Đoán thế’ cũng phải đồng thời đạt đến đỉnh phong.”
Võ Văn giật mình, khi người nam nhân này nhắc đến 6 chữ ‘Nuôi Ý, Luyện Binh, Đoán Thể’ thái độ vô cùng trang trọng. Nói rõ phải cực kỳ lưu ý. Võ Văn thầm khắc sâu trong lòng.
Người nam nhân khẽ cười, phẩm cách của Võ Văn không tệ.
Võ Văn lúc này có chút chột dạ khẽ hỏi:
"Tiền bối, đã không còn chuyện gì, ngươi có phải nên thả ta ra khỏi đây rồi chứ.”
Bóng người nam nhân khẽ cười tà nói:
“Không vội, muốn ra khỏi đây, ngươi phải hoàn thành thử thách thí luyện tràng, vượt qua ta.”
Võ Văn nghe vậy sống lưng liền đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói:
“Tiền bối cứ đùa, ta trước đó đối phó là hình chiếu, chiến đấu chính là lập trình không có cảm xúc và suy nghĩ mới khó khăn thủ thắng, bắt ta đối phó với tiền bối thì khác gì nạp mạng.”
Nam nhân như nghe được cụm từ lạ liền tò mò hỏi:
“Lập trình? Đó nghĩa là gì?”
Võ Văn giật mình, nhận ra mình vừa nói hớ liền đáp:
“Ý ta chính là chiến đấu theo kiểu cứng ngắt và lặp lại.”
Nam nhân khẽ cười:
“Ngươi nói không sai, chiến đấu với ta, ngươi chắc chắn bại.”
Nam nhân khẳng định chắc nịt. Võ Văn không hề thấy bất ngờ, khí tức ông ta lúc này là Võ Sư Vô Chân. Sợ rằng ông ta khả năng đánh vượt cấp còn cao hơn hắn. Hắn muốn thắng ông ta chỉ là người si nói mộng.
Nam nhân cười nói:
“Thay vì chiến đấu ta sẽ cho ngươi 1 thử thách, chỉ cần vượt qua, ta đến đưa ngươi 1 hồi đại tạo hóa.”
Võ Văn không vội chấp nhận, khẽ hỏi lại:
“Nếu thử thách thất bại thì sao?”
Nam nhân kia khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng, hàn ý thấu xương nói với Võ Văn:
“Nếu thất bại, kết cục chính là c·ái c·hết.”
Hàn ý lạnh thấu xương làm da đầu hắn tê rần. Sau một lúc Võ Văn lại hỏi:
“Vậy nếu ta không muốn tham gia thử thách thì sao.”
Nam nhân không lưỡng lự đáp:
“Dễ thôi, vậy đánh thắng ta là được.”
Võ Văn: ......
Chỉ trong giây lát sau, Võ Văn liền mở miệng thoải mái đáp:
“Được, ta tham gia thử thách”
Nam nhân khẽ nhếch miệng cười, vẻ tán thưởng tăng lên. Hắn còn sợ Võ Văn sẽ tìm cách kéo dài thời gian đây. Không nghĩ đến lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
Nam nhân nhẹ giọng nói:
“Thí luyện tràng, mở cho ta, Võ đạo Vấn Tâm Thang.”
Bóng mờ bên trong thí luyện tràng nghe thấy 5 chữ này liền giật mình kinh ngạc đứng lên.
“Nghe rõ, liền mở Võ Đạo Vấn Tâm Thang.”
Lúc này trước mặt Võ Văn liền hiện lên 9 cái bậc thang bằng đá nối lên thiên không. Mỗi cái bậc thang lưu chuyển ánh sáng kỳ dị, bàng bạc ba động lực lượng mênh mông như chứa đựng cái gì đó hạo hãn, trường tồn.
Nam nhân nhìn 9 bậc thang, có chút hoài niệm. Sau đó nhìn Võ Văn đầy tà ý cười nói:
“Tiểu hữu, chỉ cần ngươi có thể đạp lên bậc thang thứ 4 đứng vững, liền xem như hoàn thành thử thách.”
Bóng mờ bên trong lúc này đã sợ hãi vội vàng truyền âm cho nam nhân:
“Ngươi mau chóng dừng lại, Võ Đạo Vấn Tâm Thang không thể tùy tiện bước lên, ngươi biết mà.”
Nam nhân giống như không nghe thấy lời truyền âm, ánh mắt hướng về phía Võ Văn. Một lúc sau mới nhẹ truyền âm trở lại:
“Kim tiền bối, cứ chờ xem”
Võ Văn ngờ ngợ nhưng dường như không chút do dự, bàn chân nhẹ giơ lên hạ xuống đạp lên bậc thang đầu tiên.
Bóng mờ bên trong thấy cảnh này liền há miệng thất thần khẽ thốt: “ Không xong rồi.”
......
Hư không vang lên tiếng kiếm ma sát ken két vào nhau. Tức thì có 1 cái nữ nhân khoác áo lông thú màu trắng liền b·ị đ·ánh văng đi thổ ra 1 ngụm máu tươi. Chính là nữ nhân ở trong lòng của thiếu niên gọi là điện hạ kia.
Người đánh bay nàng ta, mi mục như vẽ, thu thủy thướt tha, xinh đẹp như cửu thiên huyền nữ, chính là Dương Vân Nga. Lúc này Dương Vân Nga nàng đã đột phá Võ Sư Cực Chân. Chiến đấu với nữ nhân Đại tông sư sơ kỳ kia lại bất ngờ chiếm thế thượng phong.
Nhưng chưa kịp vui mừng, lúc này phía sau lưng nàng 1 cái tráng hán thân hình như vượn nhảy lên 1 quyền đánh vào lưng của nàng.
Dương Vân Nga đau đớn, thốt lên 1 tiếng, cả người như đạn pháo rơi đập vào mặt đất b·ất t·ỉnh.