Xuyên Mộng Giả

Chương 56: Vạn Thú Luyện Thể Quyết




Chương 56: Vạn Thú Luyện Thể Quyết
"Vạn Thú Luyện Thể Quyết”
Tinh luyện vạn thú chi huyết, đúc chí tôn cốt, luyện vạn thú thể, độ thần mạch thành tựu vạn vật chi đỉnh....
Vô tận cổ pháp rót vào đầu Võ Văn.
Bóng mờ giật mình nhìn trân trối:
"Lại là thứ này, ngươi điên rồi, không được, ‘thiên nhân’ người nếu biết được, tiểu tử này nhất định c·hết.”
Nam nhân tóc hoàng kim nhẹ truyền âm:
"Thái dương chi ý và nó vốn là đồng sinh quy nguyên, ta chỉ là đưa nó trả về đúng chỗ. Huống hồ hắn có đốt trúc kia, thiên nhân người nếu biết, cũng sẽ không bỏ qua. Đây là số mệnh bắt hắn đến gánh vác.”
Bóng mờ bỗng trầm ngâm, đúng là như vậy, trên người tiểu tử này lúc này bỗng tồn trữ quá nhiều bom nổ chậm. Chỉ cần lộ ra, đối diện hắn chính là vô tận t·ruy s·át, không c·hết không thôi. Khẽ tức giận nói:
“Hừ, các ngươi đúng là rất giỏi gắp lửa bỏ tay người.”
Sau đó suy nghĩ gì đó liền giật mình:
“Không được, vạn thú luyện thể quyết chỉ cần phát động, thiên nhân người sẽ ngay tức khắc phát giác.”
Nam nhân tóc hoàng kim cười nói:
“Ngươi không cần lo lắng, trên người tiểu tử này có che lấp mệnh số, nếu hắn phát động năng lực, chiếc cân kia hẳn sẽ có rung động, nhưng tuyệt đối sẽ không biết cụ thể nơi phát ra.”
Bóng mờ nghe vậy liền nhìn chăm chú Võ Văn thầm nói:
“Có thể che lấp mệnh số, chẳng lẻ là ‘Nghịch’ người.”
Nam nhân tóc hoàng kim không đáp nhưng giọng nói lạnh lùng chợt vang:
“Không, hắn không giống ‘nghịch’ người.”
Bóng mờ giật mình, nếu tên này khẳng định như vậy thì khả năng rất cao chính là không phải.
Nam nhân tóc hoàng kim thần thức lúc này khẽ thả ra bên ngoài, dạo qua 1 vòng. Sau đó liền cười lạnh:
“Hồng hoang hậu bối, không nghĩ đến vào trong này lại che dấu 1 cái Đại Tông Sư hậu kỳ, lại còn là ‘Đế’ tự.”
“Cái gì?” Bóng mờ giật mình. Thần thức ngay tức khắc thả ra bên ngoài mấy ngàn dặm.

Ngay tức khắc liền khóa chặt 1 cái thanh niên trẻ tuổi. Đáy mắt hiện tức giận nói:
“Đám lừa lọc này, vẫn cứ bỉ ổi vô liêm sĩ như vậy. Không được, nếu đối diện tên kia, tiểu tử này sẽ c·hết.”
Nam nhân tóc hoàng kim nhíu mày đáp:
“Kim tiền bối, Linh cảnh 1 lần thủ hộ, ngươi đã sử dụng rồi sao?”
Bóng mờ giật mình, sau đó liền có chút bối rối đáp:
"Ừ, là ban đầu ta không quá để tâm tiểu tử này, cái tên tiểu tử kia vừa vặn thiên tư, tu vị xem như là tốt nhất khi mới vào, ta liền nhìn hắn chăm chú.”
Nam nhân tóc hoàng kim trầm ngâm một chút sau đó nói:
“Tiểu tử này gánh mệnh số lớn, đây hẳn là 1 cái kiếp nạn của hắn.”
Bóng mờ nhíu mày nói:
“Hừ, thì đã sao, cùng lắm ta lại ra tay bảo vệ hắn, ta sẽ không để hắn c·hết.”
Nam nhân giọng nói lạnh lùng cười lạnh:
“Kim lão ô quy, ngươi lại ra tay, kéo Thiên Nhân người đến thì khác gì g·iết hắn.”
Bóng mờ nghe vậy liền giật thót: “Ta...ta...” Vô cùng khó xử.
Nam nhân tóc hoàng kim cười nói:
“Các ngươi không nên quá lo lắng, nếu kiếp nạn này hắn còn không vượt qua, nói gì gánh được số mệnh Nam Hoang.”
Võ Văn còn đang suy nghĩ thâm ảo trong công phát Vạn Thú Luyện Thể Quyết liền nghe nam nhân tóc hoàng kim nói:
“Trước khi đạt đến Võ Giả bậc thứ 6, tuyệt đối không thể để lộ Vạn thú luyện thể quyết.”
Võ Văn nghe vậy liền giật mình. Bậc thứ 6 đó là cảnh giới gì. Hắn hiện tại mới chỉ ở bậc thứ 2.
Lại nghe nam nhân tóc hoàng kim nói:
“Ra khỏi đây, đi về hướng Tây, ngươi sẽ gặp 1 đầu Bạch Viên, liền thu tinh huyết của nó nhập môn luyện thể.”

Võ Văn nghe vậy khẽ đáp tạ. Lại nghe ông ta tiếp tục nói:
“Còn nữa, đồng hương của ngươi đều đã bị người bắt.”
Võ Văn giật mình, chưa kịp hỏi là ai bắt, chuyện gì, thân hình đã xuất hiện trước cửa thí luyện tràng.
Võ Văn trầm ngâm 1 chút sau đó khẽ chắp tay bái tạ 1 tiếng. Không chần chừ liền phóng người rời đi.
......
Linh Cảnh ngày thứ 46
1 cái thanh niên áo trắng, đạp trên trường thương, vô cùng tiêu sái. Nhìn đám người phương Bắc phát ra sát khí nói:
“Triệu Khuông Dẫn, ra đây, chúng ta tái chiến.”
Thanh niên trẻ tuổi trong đám người phương Bắc cười nhẹ nói:
“Nguyên Lãng, đây là kẻ mà ngươi nói đến.”
Triệu Khuông Dẫn liền gật đầu đáp:
“Thưa điện hạ, đúng là hắn.”
Gã thân hình vạm vỡ tên Đại Hùng nghe Đinh Bộ Lĩnh kêu gào liền có chút tức giận đáp:
“Thưa điện hạ, tiểu tử này quá kiêu ngạo, để ta ra đối phó hắn ta.”
Thanh niên nhìn chăm chú 1 lúc sau đó liền đánh giá:
“Đại Hùng, ngươi không phải đối thủ của hắn, bên người hắn, thanh trường thương kia, chính toàn bộ đều là Ám Bạch Linh.”
Thanh niên đại hán nghe vậy mặc dù có chút không phục nhưng không dám làm ra phản ứng.
Nói rồi thanh niên liền muốn buông thiếu nữ vũ mỵ trong người ra đứng dậy:
“Để ta ra tay, ta cũng muốn xem kẻ được gọi là An Nam đệ nhất thiên tài có bao nhiêu cân lượng. Ám Bạch Linh kia, ta cũng muốn”
Triệu Khuông Dẫn nghe vậy liền giật mình đứng ra nói:
“Điện hạ, đánh trận sao có thể để chủ tướng ra mặt được. Tên này cứ để cho hạ thần, nhất định sẽ mang Ám Bạch Linh về dâng lên cho điện hạ.”
Hắn có chút sợ Đinh Bộ Lĩnh nếu bại trận liền sẽ lỡ miệng lộ ra chữ ‘Đế’ trên người hắn.

Thanh niên nghe vậy liền có chút trầm ngâm, Triệu Khuông Dẫn nói không sai, hắn là chủ thượng ra mặt liền không tiện.
Triệu Khuông Dẫn không để thanh niên phân bổ, ngay tức khắc liền xông ra bên ngoài.
Lăng không đạp trên hắc kiếm đối diện Đinh Bộ Lĩnh cười lạnh nói:
“Bại tướng, còn có mặt mũi đến khiêu chiến.”
Đinh Bộ Lĩnh khuôn mặt liền hiện ý mừng. Cả 2 không nói mà hợp liền cùng nhau xông đến 1 chỗ khác .
Gã đại hán tên Đại Hùng thấy vậy liền nhíu mày hỏi:
“2 tên này sao không đấu ở đây, lại đi đến chỗ khác.”
Thanh niên trẻ tuổi không biết nghĩ gì, khuôn mặt liền có chút trầm ngâm.
Nữ nhân vũ mị lúc này bỗng nũng nịu nói:
“Điện hạ, cái nữ nhân kia, ngươi tại sao không ăn lấy nàng ta. Không phải liền có thể giúp ngài vượt qua 1 cái tiểu giai sao.”
Thanh niên có chút cưng chiều cười nói:
“Âm Cơ, không sai, ăn nàng ta hiện tại ta liền có thể bước vào Đại Tông Sư đỉnh phong. Nhưng Nguyên Lãng có nhắc nhở ta, nếu để nàng ta phá cảnh, bước vào Đại Tông Sư. Lúc đó hấp thụ nguyên âm nàng ta hiệu quả mới là tốt nhất. Lúc đó ta liền có cơ hội xông phá Đại Tông Sư cực Cảnh.”
Nữ nhân nghe vậy liền cười vui vẻ nói:
“Ha ha, chỉ mong đến đó điện hạ đừng có mới nới cũ, bỏ quên thần th·iếp.”
Thanh niên nghe vậy liền yêu thương hôn lên trán nữ nhân 1 cái cười nói:
“Sao có thể, ngươi biết rõ, dù thế nào, trong lòng ta, ngươi mãi là quan trọng nhất.”
Ngoài miệng là nói vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy Dương Vân Nga, hắn chỉ hận không thể đè nàng ta xuống ngay tức khắc. Cố gắng kiềm chế sắc tâm đến tối đa.
Nữ nhân nghe vậy liền cười khanh khách.
Gã đại hán lạnh lùng nói:
“Điện hạ, đám người phương Nam còn lại giữ chỉ tốn lương thực, bọn chúng chỉ có 1 tên có 1 miếng Kim Khoáng, còn lại đều không có vật gì có giá trị.” Nói rồi liền đưa tay lên làm động tác cắt cổ, ý tứ rõ ràng.
Thanh niên nghe vậy liền cười lạnh nói:
“Ngươi nói không sai, Ngô Xương Văn chậm chạp không quay lại nói rõ liền không quan tâm sống c·hết bọn chúng, ngày mai giờ Ngọ nếu hắn vẫn không quay trở lại, liền toàn bộ chém c·hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.