Xuyên Mộng Giả

Chương 67: Võ Văn đến




Chương 66: Võ Văn đến
C66: Võ Văn đến
Linh Cảnh ngày thứ 80
Võ Văn đang trầm mình cảm ngộ Vạn Thú Luyện Thể Quyết, chợt mở ra đôi mắt, bên ngoài có tiếng động.
Đàn khỉ đang kêu loạn, dường như có người xâm nhập.
Võ Văn liền phóng ra bên ngoài, thầm nghĩ chẳng lẻ là tên mặc hoàng bào quay lại.
Vừa ra bên ngoài liền nhìn thấy 2 người Phạm Bạch Hổ và Đỗ Cảnh Thạc đang bị đàn khỉ vây lại, tiếng kêu chi chít tràn ngập.
Bạch Viên lúc này nhìn 2 người Phạm Bạch Hổ, ánh mắt bất thiện.
Võ Văn giật mình, tại sao lại là 2 người này, 2 người này được cứu ra khi nào, liền phóng ra ngoài khẽ hô:
"Bạch Viên, 2 người này là đồng bạn của ta, đừng làm khó họ.”
Võ Văn sau khi nuốt tinh huyết của Bạch Viên liên tục, liền có thể trực tiếp trao đổi với nó, từ đó mối quan hệ càng thêm thân cận. Bạch Viên là yêu thú, vô cùng n·hạy c·ảm, cảm nhận được tinh huyết của nó trong người Võ Văn. Liền có cảm giác tin tưởng hơn bình thường. Đây là bản năng của yêu thú.
2 người Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc nhìn thấy Võ Văn liền vô cùng vui mừng. Quả nhiên là tiểu thế tử chỉ hướng đến nơi này quả là không sai.
Khi đến đây gặp phải đầu Bạch Viên này, cả 2 liền bị dọa sợ. Khí tức con Bạch Viên này toát ra liền quá khủng bố. Cả 2 đang muốn tìm cách chạy trốn thì Võ Văn xuất hiện.
Bạch Viên khẽ liếc 2 người Phạm Bạch Hổ 1 chút, sau đó liền gầm lên vài tiếng với đồng loại, đàn khỉ sau đó kêu lên chi chít liền tán đi.
2 người Đỗ Cảnh Thạc liền thở ra 1 hơi. Nhìn Võ Văn liền tỏ ra ngạc nhiên. Gã này không nghĩ đến lại có thể sai khiến Bạch Viên.
Võ Văn nhìn 2 người, có cảm giác 2 người này mục đích chính là tìm hắn liền hỏi:
“2 người các ngươi ở đây là chuyện gì. Đúng rồi, là ai cứu các ngươi ra.”

2 người Phạm Bạch Hổ, nhanh chóng tường thuật lại những chuyện xảy ra.
Võ Văn nheo mày nói:
“Các ngươi nói là Triệu Khuông Dẫn bắt giữ Dương Vân Nga làm con tin, nếu ta không đến liền sẽ g·iết nàng?”
Đỗ Cảnh Thạc lúc này có chút gấp, hắn có cảm giác việc lần này chính là liên quan trực tiếp đến mạng sống của hắn. Nếu không mang được Võ Văn đến. Triệu Khuông Dẫn nhất định sẽ tìm cách g·iết hắn.
Hắn thực sự muốn dùng vũ lực cưỡng ép mang Võ Văn đi nhưng lại e ngại đầu Bạch Viên kia lại xông ra. Liền trực tiếp cầu xin:
“Không sai, Tiêu công tử, sự việc giờ đã rất gấp, chỉ còn 3 canh giờ nữa liền đã đến thời hạn 2 ngày, sợ rằng bây giờ không xuất phát liền không kịp. Mong công tử nể tình với quận chúa đi đến cứu ngưòi.”
Võ Văn không cần suy nghĩ liền hô vào bên trong sơn cốc:
“Bạch Viên, ta có chuyện gấp cần phải đi, sau khi xông việc liền sẽ quay lại tìm ngươi.”
Sau đó lại trầm mặt hô với 2 người Đỗ Cảnh Thạc:
“Dẫn đường.”
2 người Đỗ Cảnh Thạc không nghĩ đến Võ Văn lại đáp ứng dễ dàng như vậy. Vui mừng vội phóng vội đi.
Cả 3 thân ảnh liền phóng đi, mất hút. Sơn cốc lúc này Bạch Viên nhảy ra bên ngoài, khẽ nhìn theo bóng lưng 2 người.
Đang phóng giữa đường, Võ Văn chợt cảm thấy 2 người này có chút chậm liền nói:
“2 người các ngươi quá chậm.”
Nói rồi trên người Võ Văn nhiệt lượng nhanh chóng tăng lên, trong nội thể 1 cái cổ triện “Dương” tự phóng ra bên ngoài. Khí tức Võ Văn nhanh chóng kéo lên.
Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc giật mình, là Cửu Tự Giả. 2 ngươi đã từng nghe qua. Lúc này lại trực tiếp được thấy. Liền ngạc nhiên há hốc miệng.

Võ Văn túm lấy 2 người, nhanh chóng phóng hết tốc lực.
Cảm nhận được tốc độ của Võ Văn, cả 2 người Phạm Bạch Hổ liền bị dọa choáng. Tốc độ này chính là nhanh hơn cả 2 hơn 10 lần không chừng. Lực đạo mà Võ Văn kéo đi 2 người cũng rất nhẹ nhàng, không hề phí chút sức lực nào.
Phạm Bạch Hổ nhớ lại lúc Ngô Xương Văn chỉ chỗ cho 2 người liền lấy cớ từ chối đi chung, lông mày nheo lại, bây giờ chợt nhận ra gì đó.
Đỗ Cảnh Thạc lúc này đã hoàn toàn ném qua cái ý nghĩ dùng b·ạo l·ực để kéo Võ Văn. Trong lòng hoang mang tự hỏi:
“Gã văn sinh này không nghĩ đến lại là quái vật ẩn giấu sâu đến vậy.”
Cả 2 đều không nghĩ đến việc Võ Văn từ khi bước vào Linh Cảnh mới mạnh lên. Mà đều nghĩ đến là Võ Văn ẩn giấu sức mạnh.
......
Triệu Khuông Dẫn khuôn mặt hung thần ác sát nhìn chòng chọc thanh niên mặc hoàng bào:
“Lý Hiển, ta đã nói ngươi quên đi việc c·ướp lấy nguyên âm cô gái này hiện tại, ngươi không nghe lọt sao?”
Lý Hiển lúc này khuôn mặt trầm lại. Hắn lúc này liền đã đưa ra ý định của mình cho Triệu Khuông Dẫn. Hắn muốn c·ướp lấy nguyên âm của Dương Vân Nga để mau chóng hồi phục sức mạnh. Sau đó xử trí Dương Vân Nga như thế nào liền là việc của Triệu Khuông Dẫn.
Không nghĩ đến là Triệu Khuông Dẫn liền trực tiếp từ chối. Hắn không biết hiện tại Triệu Khuông Dẫn còn muốn cầu Võ Văn cứu người. Dương Vân Nga nếu bị người khi nhục. Chọc điên Võ Văn tức giận. Hiểu Ngọc cứ như vậy liền c·hết. Triệu Khuông Dẫn lúc đó liền g·iết luôn cả hắn.
Lý Hiển khuôn mặt nhíu lại:
“Triệu Khuông Dẫn, nể tình ta xem ngươi như bằng hữu, liền đồng ý ta việc này. Đan Quả lần này đản sinh, ta chắc chắn sẽ hỗ trợ đưa ngươi 1 quả. Ngươi cũng biết Đan Quả quý giá như thế nào, Võ Đan cảnh giới, chính là không phải ai cũng bước vào được.”
Triệu Khuông Dẫn tán phát ra sát khí lạnh lẽo:
“Lý Hiển, ngươi biến đi cho ta, từ giờ ta với ngươi chính thức không còn liên quan. Giao hảo giữa Nam Đường và Hậu Tấn cũng không cần thiết tồn tại.”
Lý Hiển nghe vậy liền tức giận chỉ vào mặt Triệu Khuông Dẫn:

“Ngươi ....”
Nói rồi sau đó liền tức giận dẫn theo Âm Cơ phóng đi.
Hiểu Minh nhìn theo 2 người tán ra 1 chút sát ý, sau đó liền hỏi Triệu Khuông Dẫn:
“Lãng ca, tại sao không trực tiếp g·iết hắn.” Lý Hiển nhiều lần muốn muội muội của nàng c·hết, liền đã kích phát sát ý của nàng.
Triệu Khuông Dẫn trầm ngâm sau đó liền lắc đầu:
“Hắn tư chất không bình thường, đến cả Thiên Nhân người cũng coi trọng 1 chút. Trên người hắn có Thiên Nhân ấn ký. Giết hắn sẽ bị Thiên nhân người để mắt đến.”
Hiểu Minh đã nghe qua mấy lần về Thiên Nhân người, lúc này liền giật mình hỏi:
“Thiên Nhân người đáng sợ đến vậy sao?”
Triệu Khuông Dẫn nheo mày nói:
“Thiên Nhân người, chỉ cần 1 chi tiểu binh của họ liền có thể đơn giản hủy diệt 1 cái đại quốc. Bọn họ về cơ bản chính là vua không ngai của thế giới này.”
Hiểu Minh nghe vậy liền giật mình che miệng.
Triệu Khuông Dẫn nhìn đến Hiểu Ngọc, hắn lúc này đã gần chạm đến biên giới sắp không duy trì được “Nhược” tự nữa.
Lo lắng bất an, vô tận kéo đến. Chẳng lẻ hắn cố gắng hết sức, lão tặc thiên vẫn muốn chơi đùa hắn.
Lúc này thiên không chợt vang lên tiếng làm Triệu Khuông Dẫn vô cùng vui mừng:
“Triệu huynh, mấy ngày không gặp, ngươi vẫn tốt chứ?”
Võ Văn đáp xuống mặt đất. 2 người Đỗ Cảnh Thạc không ở cạnh, chính là vì tránh chạm mặt Triệu Khuông Dẫn.
“Tiêu huynh, huynh đến rồi, tốt quá.” Triệu Khuông Dẫn liền đáp.
Võ Văn đáp xuống mặt đất, nhìn thấy khuôn mặt Triệu Khuông Dẫn trắng bệch, bên cạnh chữ ‘Nhược’ đã mờ ảo đến mức lúc nào cũng có thể tan mất.
Trong lòng liền dấy lên sự tôn trọng vô cùng lớn dành cho Triệu Khuông Dẫn, vì một nữ nhân làm đến mức này, trong thiên hạ được bao nhiêu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.