Chương 87: Chuyển cơ
C87: Chuyển cơ
Võ Văn thở ra 1 hơi dài : “Ngươi nghe cho rõ, đây là công pháp của ta Dương Quyết”.
Nghe thấy Võ Văn nói ra 2 chữ Dương quyết, Lý Hiển liền tỏ ra giật mình kinh ngạc.
Hắn nhớ đến 1 đoạn ký ức của mình.
Lý Hiển khi đó quỳ gối cung kính trước 1 tấm màn che màu đen. Phía bên trong màn che, 1 cái giọng nói lạnh lùng âm trầm không rõ nam nữ cất lên:
"Phàm là Cửu tự, mỗi loại từ thuở ban sơ đều tồn tại một loại nguyên thủy pháp quyết đồng sinh cộng minh. Tên của các pháp quyết đó đều chỉ có 2 chữ, chính là chữ của Cửu tự đi kèm với chữ quyết. Chỉ có tu luyện đúng nguyên thủy pháp môn, Cửu tự mới có thể phát triển đúng hướng, phát dương quang đại, khai chi tán diệp.”
Trong lòng Lý Hiển lập tức dấy lên kinh đào hãi lãng, tự nói: “Dương Quyết, đây chẳng lẻ là nguyên thủy pháp quyết của ‘Dương’ tự.”
Cũng không loại trừ trường hợp có người đặt tên công pháp bừa bãi giống nhau. Nhưng năng lực đánh vượt cấp kinh khủng của Võ Văn liền dấy lên lòng nghi ngờ của Lý Hiển. Đây rất có thể thực sự là nguyên thủy pháp quyết.
Lý Hiển ngay tức khắc đảo tay, trên tay hắn lúc này liền xuất hiện 1 tấm da dê và 1 cây viết lông ngỗng, bắt đầu tập trung lắng tai nghe Võ Văn nói.
Lý Hiển lại nhìn đến thân xác Mãng Giao đang nằm cạnh, một bộ cảm thấy chán ghét Mãng Giao làm cho không gian trở nên chật chội, hắn khẽ chạm nhẹ tay vào người Mãng Giao.
Võ Văn lúc này liền giật mình nhìn thấy thân ảnh Mãng Giao lớn gần 30 trượng biến mất hoàn toàn ngay trước mặt.
Trong lòng hắn ngay tức khắc làm ra phán đoán. Đây chẳng lẻ là thủ đoạn giống như trong mấy phim truyện tiên hiệp, gọi là trữ vật không gian. Lại nghe Lý Hiển nhắc nhở:
“Nói đi, nhanh lên”
Võ Văn nheo mày, biết rằng không thể câu giờ, chỉ có thể thầm xin lỗi lão sư, bắt đầu mở miệng đọc công pháp.
Nhưng sau đó Lý Hiển liền ngây người. Hắn có thể nghe rõ Võ Văn nói cái gì, nhưng lời nói vừa vào trong đầu hắn, chưa kịp ghi chép thì đoạn ký ức đó liền biến mất. Làm hắn phải liên tục hô Võ Văn đọc lại. Sự việc cổ quái liên tục lặp lại làm hắn hiểu ra 1 việc. Công pháp này chính là hắn không có cách nào học, cũng không thể lưu lại.
Võ Văn lúc này dường như cũng nhận ra sự tình kỳ quặc. Gã Lý Hiển này dường như không có cách nào học pháp quyết của hắn.
Lý Hiển lúc này đã gần như chắc chắn công pháp của Võ Văn chính là Nguyên Thủy Pháp Quyết. Chỉ có nguyên thủy pháp môn mới có tư cách tự chọn lựa người tu luyện. Còn gọi là giới hạn truyền thừa.
Lý Hiển nhíu mày, lúc này hắn lại không có cách nào ghi lại pháp quyết này. Có bảo trước mặt lại không cách nào lấy.
Nếu thu được pháp môn này vào tay. Đem đồ vật này dâng cho Thiên Nhân người, hắn nhất định sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt. Thậm chí nếu may mắn còn có thể được ban tặng công pháp ‘Đế Quyết’ mà hắn thầm mơ kia.
Nhưng sau đó Lý Hiển đầu óc cũng rất linh động, như nghĩ ra gì đó liền cười lạnh. Hắn liền ném cuộn da dê và lông ngỗng về phía Võ Văn, lạnh lùng nói:
“Ngươi, tự viết ra công pháp cho ta.”
Võ Văn nheo mày, mắt hàn lại nói:
“Ngươi nghĩ ta hiện tại có thể viết chữ hay sao?”
Lý Hiển nhếch miệng, bàn tay nhanh chóng sờ soạng lên người Dương Vân Nga nói:
“Không cần phải giả vờ với ta, ta biết ngươi là có thể viết được. Nhanh lên đừng để ta phải ra tay.”
Võ Văn mắt hiện hàn quang:
“Bỏ bàn tay nhơ bẩn của ngươi ra, ta viết.”
Lý Hiển cười phá lên, sau đó liền rụt tay lại. Làm bộ chìa bàn tay ra :
“Mời, Tiêu huynh.”
Võ Văn nén đau, khổ sở chồm người dậy, cố nén bàn tay trái run lẩy bẩy của mình mở ra cuộn da dê, bàn tay phải cầm lấy bút lông ngỗng bắt đầu loay hoay viết.
Lý Hiển nhận ra Võ Văn đang muốn câu kéo thêm thời gian, bàn tay lại muốn đưa ra sờ vào người Dương Vân Nga. Võ Văn mắt híp lại, chỉ có thể nhanh tay viết.
Khoảng nửa canh giờ sau Võ Văn liền viết xong. Lý Hiển đã có chút không đợi nỗi liền xông người đến muốn kiểm tra xem.
Hắn giật mạnh cuộn da dê trong tay Võ Văn, bắt đầu muốn đọc văn tự ghi ở trên. Nhưng lại có bất ngờ xảy ra. Lý Hiển đọc đến văn tự nào, văn tự đó liền lập tức biến mất từng chữ một. Trong đầu hắn cũng mất đi ký ức đoạn văn tự đó.
Lý Hiển chưa hết cảm thấy bàng hoàng thì lúc này bên cạnh hắn liền có 1 ánh đao chém đến. Là Võ Văn ra tay. Võ Văn nãy giờ kéo dài thời gian, trong quá trình viết liền đã tập trung toàn bộ thái dương sinh cơ vào cánh tay phải để chữa trị.
Hiện tại thương thế trên cánh tay đã hồi phục được 5 thành. Cộng với Lý Hiển lúc này tâm lý đang có chút thất thần, Võ Văn liền ngay lập tức chớp thời cơ ra tay. Đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Nhưng lúc này Lý Hiển khẽ liếc mắt nhìn Võ Văn cười lạnh. Cơ thể hắn ta nhanh chóng xoay người, bàn tay đấm mạnh vào cẳng tay cầm đao của Võ Văn. Võ Văn chỉ mới hồi phục 5 thành, tốc độ liền chậm hơn rất nhiều, không thể tránh né.
Xương cốt cánh tay Võ Văn vừa mới liền lại 1 chút lại trở về đứt gãy. Liệt Thiên rơi khỏi tay. Võ Văn tâm trạng chùn xuống. Hắn biết bản thân đã thất bại. Lý Hiển rõ ràng chưa bao giờ dừng đề phòng hắn.
Lý Hiển lại tung 1 cước, đá Võ Văn rơi ra xa. Võ Văn phun ra 1 ngụm huyết, nằm gục trên mặt đất. Lý Hiển cười lạnh từng bước đi đến:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi nghĩ có thể tập kích được ta như những lần trước sao? Ngươi nghĩ ta vẫn ngu ngốc như những lần trước?"
Lý Hiển khinh miệt nhìn Võ Văn nằm trên mặt đất, cười lớn:
“Để ta giúp ngươi c·hết tâm, không muốn chống đối lại ta.”
Nói rồi Lý Hiển liền giơ lên bàn chân, nhanh chóng đạp xuống vùng bụng của Võ Văn. Rõ ràng chính là muốn phế đi đan điền của Võ Văn.
Võ Văn chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn chân của Lý Hiển mang theo lực lượng cực mạnh hạ xuống đan điền của hắn.
Những tưởng đan điền của Võ Văn sắp bị toái vỡ nát ra. Ngay lúc gót chân Lý Hiển vừa chạm vào đan điền Võ Văn.
Giống như kinh động, chọc giận 1 thứ gì đó vô cùng khủng kh·iếp ở trong người Võ Văn. Một nỗi sợ rợn tóc gáy liền thoáng hiện qua trong đầu Lý Hiển.
Phía bụng của Võ Văn lúc này chợt xuất hiện từng ánh điện chớp lóe. Bàn chân Lý Hiển ngay tức khắc liền nhiễm phải 1 tia lôi điện từ đan điền của Võ Văn đánh vào.
Lý Hiển muốn rụt chân lại nhưng đã chậm. Lôi điện ngay lập tức xông ra vào trong người hắn, nhanh chóng tàn phá, 1 cảm giác tê bại, đau đớn kinh khủng kh·iếp ngay tức khắc truyền vào người Lý Hiển.
Bàn chân của Lý Hiển tức khắc bị lôi điện làm cho b·ốc c·háy lên. Hắn sợ hãi liền điên cuồng tập trung nội lực vào bàn chân chống lại. Cơ thể té bật về phía sau, không ngừng lăn lộn.
Võ Văn nheo mày, tự hỏi lôi điện vừa rồi liệu có đánh hạ được Lý Hiển không? Lôi điện vừa rồi là đoạn lôi trúc trong cơ thể hắn phát ra hay sao?
Nhưng sau đó lại nhìn thấy Lý Hiển gượng người bắt đầu cà nhắc đứng dậy. Bàn chân phải rõ ràng bị thiêu đốt đến run lẩy bẩy không cách nào đứng thẳng người.
Nhưng có thể thấy tinh thần, thể trạng của Lý Hiển vẫn còn rất sung mãn, chỉ là b·ị t·hương nhẹ. Khuôn mặt Võ Văn thoáng chốc liền trở nên đắng chát.
Lý Hiển lúc này mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Võ Văn, giống như nhìn thấy 1 chuyện bất khả tư nghị:
“Lôi điện, không thể nào, ngươi không thể nào lại có khả năng sử dụng lôi điện, người bình thường chính là không có quyền hạn được sử dụng lôi điện.”