Chương 94: Tam môn Cửu giáo
C94: Tam môn Cửu giáo
Ngoại giới lúc này,
Dương Tam Kha khẽ nhìn thời gian, thầm nói:
"Linh Cảnh sắp đóng lại rồi.”
Cùng lúc này ở trên bầu trời Cổ Loa thành, có rất nhiều bóng người bỗng nhiên xuất hiện, bọn họ đều trôi nổi ở giữa hư không.
Dương Tam Kha không hề tỏ ra ngạc nhiên về sự xuất hiện của bọn họ liền mở miệng hô:
"Cung nghênh Tam môn Cửu giáo đến.”
1 cái người nam nhân tay cầm sách thánh hiền, đầu đội kim quan, khuôn mặt một bộ văn nhã khẽ chắp tay với Dương Tam Kha:
"Nho giáo chư tử đời thứ 22 Mạnh Đồ, đa tạ Dương Bình Vương tiếp đón.”
Dương Tam Kha vội đáp:
“Không dám, được tiếp đón Nho giáo chư tử chính là phúc của Tĩnh Hải Quân ta.”
Nam nhân khẽ cười 1 tiếng, sau đó liền hạ xuống, điềm đạm ngồi lên 1 chiếc ghế.
Một tiếng “Hừ” lớn vang lên, người vừa phát ra tiếng là 1 gã nam nhân ăn mặc mỏng manh, lộ ra 1 bó cơ bắp mỹ cảm đến kinh khủng. Hắn tuổi tầm trung niên. Khuôn mặt rất là hung hãn nói:
“Nghịch đồ, thấy sư thúc lại không hành lễ.”
Dương Tam Kha mắt khẽ liếc, trong ánh mắt rõ ràng thoáng qua 1 chút khó chịu, nhưng sau đó liền cười chắp tay nói:
“Thì ra là Mặc gia Chu Biện sư thúc, là điệt nhi không để ý thấy, mong sư thúc thứ lỗi, mời sư thúc an tọa.”
Lời nói ra liền làm Tôn Đại Càn ở bên cạnh giật mình, không nghĩ đến Dương Tam Kha lại là đệ tử Mặc Gia.
Lão trung niên khẽ hừ 1 tiếng, sau đó liền ngồi vào trên ghế, một bộ vô cùng miễn cưỡng.
Lại đến 1 người đàn ông trung niên khoác áo giáp đen, người này vừa đến liền tán phát ra sát khí lạnh tanh, huyết khí dương cương. Đây là 1 cái nhìn qua liền biết thường xuyên sinh tử bồi hồi trên chiến trường. Hắn ta lạnh nhạt nói:
“Tại hạ Binh gia chư tử Tôn Tĩnh đến.”
Chỉ đơn giản mấy lời liền làm Dương Tam Kha không dám lãnh đạm đáp:
“Cung nghênh Binh Gia Tôn Tĩnh đại giá quan lâm.”
Lúc này 1 cái nam nhân đầu đội khăn che kín toàn bộ khuôn mặt, người khoác áo bào rộng thùng thình ngũ sắc xuất hiện. Nhìn thấy người xuất hiện, cả đám người liền sợ hãi tránh qua 1 bên. Không ai dám lại gần. Vì gã này là người Độc Môn. Người này mở miệng, vô cùng âm dương quái khí:
“Tại hạ Độc Môn chư tử, Lãnh Thanh Thu.”
Nghe thấy cái tên này, cả đám liền hút 1 ngụm lãnh khí. Lãnh Thanh Thu. Tên này ở Đan Cảnh đã từng dùng độc mài c·hết 1 người hơn mình cả 1 đại cảnh giới.
Dương Tam Kha vội chắp tay:
“Cung nghênh Độc Môn đại giá quan lâm.”
Không gian lúc này liền vang lên tiếng hổ gầm, 1 cái người nam nhân khoác da báo, thân hình vô cùng vạm vỡ, thân cao gần 2 mét, nhìn qua liền cho người ta cảm giác vô cùng dã tính.
Hắn lúc này cưỡi trên 1 đầu hổ lớn. Nếu Võ Văn có mặt ở đây liền sẽ nhận ra con hổ này chính là con hổ mà Võ Văn đã từng gặp. Nó lúc này một bộ vô cùng sợ hãi, nhìn lên người nam nhân đang cưỡi nó. Nam nhân hùng hổ mở miệng, giọng nói vô cùng thô bạo:
“Tại hạ, Bách Thú Giáo chư tử, Tôn Đại Hổ đến.”
Không gian bỗng vang lên tiếng xì xầm:
“Người của Bách Thú Giáo cũng đến, ngươi biết không Bách Thú Giáo ở Man Hoang cấm địa, ta nghe nói ở đó tồn tại 1 dòng sông gọi là Nhân Linh Hà, chỉ cần ném động vật xuống đó, động vật liền sẽ biến thành con người. Tương truyền môn nhân Bách Thú Giáo đều sẽ lấy những người do thú biến thành này để sinh ra hậu đại, vô cùng quái gỡ.”
Một tiếng “Hừ” lớn cất lên, cả đám người liền giật mình. Tiếng xì xầm biến mất. Dương Tam Kha khẽ cười chắp tay cung nghênh Bách Thú Giao.
Tiếp đến, không gian bỗng trở nên lung linh huyền ảo, 1 cái nữ nhân thân ảnh đẹp làm cho người ta hít thở không thông xuất hiện. Nàng ta lúc này thân mang chiến bào màu bạc, đầu đội mũ bạc, mặt che cung sa. Vừa đến liền kinh tâm động phách, giọng nói như chuông bạc mở miệng:
“Tại hạ Nữ Nhi Giáo chư tử, Hà tiên cô cảm tạ quý quốc tiếp đón”
Cả đám người liền bị nhan sắc của nàng làm cho hít sâu 1 ngụm khí. Có người thầm bàn tán:
“Nữ Nhi Giáo, ta nghe nói nó nằm ở khu vực Tây Tạng Thổ Phồn, giáo phái này rất kỳ quặc, chỉ nhận nữ nhân, vô cùng bí ẩn.”
Nữ nhân không quan tâm lời bàn tán, sau khi trao đổi với Dương Tam Kha liền ngồi vào ghế an tọa.
Một cái nam nhân tắm mình trong lửa tiến đến. Người đến không khác gì hỏa nhân làm cho vạn chúng phải chú mục. Nam nhân mở miệng nói:
“Tại hạ Hỏa giáo chư tử, Hỏa Nhiên đến, cảm tạ quý quốc chào đón.”
Không gian vang lên tiếng xì xầm:
“Không nghĩ đến Bái Hỏa giáo ở Ba Tư xa xôi cũng đến đây, giáo phái này hiện tại điệu vô cùng thấp.”
Nam nhân không chút để ý, liền phủ phục nhắm mắt ở trên ghế.
Tiếp đến lại đến 1 người nam nhân vô cùng hùng tráng cao đến hơn 2 mét, người này giơ tay nhấc chân đều làm cho không khí giống như bị xé rách ngang, người này râu tóc đều rất dài giống như chưa bao giờ cắt qua, mở miệng làm chấn động cả không gian:
“Man giáo chư tử, Hùng Vạn Lực đến.”
Dương Tam Kha giật mình, khuôn mặt hiện ra vẻ vô cùng vui mừng, vì giáo phái này có nguồn gốc chính từ Nam hoang hắn, đương nhiên liền vô cùng thân cận:
“Cung nghênh Man giáo chư tử đại giá quan lâm.”
Lúc này không gian giống như b·ị đ·ánh nứt ra, có 1 người thanh niên trung niên mang võ đạo màu xanh xuất hiện. Thấy người đến Dương Tam Kha lần nữa cảm thấy vui mừng, vì đây cũng là 1 giáo phái xuất thân từ Nam Hoang, Thiên Môn Đạo. Người đến mở miệng:
“Tại hạ Thiên môn Chư tử, Thiên Hồng đến.”
Dương Tam Kha liền cười vui tiếp đón.
Bỗng nhiên không gian giống như nổ tung, 1 người nam nhân phá vỡ không gian đi ra, người đến mang theo thanh quang sáng rực, vô cùng trẻ tuổi, tay cầm phất trần. Vừa đến liền làm cho mọi người chú mục để ý. Bởi vì người đến chính là đứng đầu Cửu Giáo, Đạo Gia. Hắn lạnh nhạt mở miệng nói:
“Đạo gia chư tử, Nguyên Thủy Thiên Cơ đến.”
Cả đám người liền hít 1 hơi thật sâu, Đạo gia chỉ có Hậu đại trực hệ mới có họ Nguyên Thủy, đó là cái họ cấm kỵ. Ánh mắt của đám người liền hiện ra vẻ kiêng kỵ thật sâu.
Trong chớp mắt, Cửu giáo bao gồm Đạo, Nho, Mặc, Binh, Bách Thú, Nữ Nhi, Hỏa, Man, Thiên Môn đều đã đến đông đủ. Tam môn cũng đã đến Độc môn. Chỉ còn lại nhị môn.
Không gian bị trảm ra 1 đường lớn, 1 cái nam tử trung niên mày đao, mặt đao, mũi đao, thân hình như đao bước ra, theo sau hắn là 1 cái nữ nhân trẻ tuổi chỉ tầm 16. Nàng này đứng ở đó trên đầu liền ngưng tụ 1 thanh đao ý phóng lên tận trời.
Nàng ta vô cùng xinh đẹp không hề kém cạnh Dương Vân Nga là bao, nhưng trên người lại toát ra một cỗ đao phong lạnh lùng làm không một ai dám lại gần.
Thanh niên đạo giáo nhìn thấy cái nữ nhân, mắt chợt sáng, thầm khen: “Đao tử.”
Nam nhân người như đao mở miệng:
“Tại hạ Đao Tông chư tử, Cuồng Đao cùng với nữ nhi đến đây bái kiến chư vị.”
Dương Tam Kha vội chắp tay, Đao Tông về một mặt nào đó chính là có thể sánh ngang với Đạo giáo.
Không gian lại bị cắt ra 1 đường lớn, đường cắt này nhanh đến mức dường như không có ai phát hiện ra. Người đi ra lúc này cũng có 2 người.
1 người nam nhân trung niên mày kiếm, mắt kiếm, mặt kiếm, thân kiếm, cả người như 1 thanh kiếm muốn đâm thẳng thiên khung. Ở sau lưng hắn là 1 cái thiếu niên trẻ tuổi, cả người cũng phát ra kiếm ý đâm lên trời xanh.
Tiểu tử này vô cùng anh tuấn, nhưng mũi hếch lên trời, lộ ra một cỗ vô cùng kiêu căng, ngạo mạn. Thanh niên đạo gia nhìn thấy tiểu tử này cũng thầm nói: “Kiếm tử.”
Nam nhân trung niên 1 bộ vô cùng cao ngạo mở miệng nói:
“Tại hạ Kiếm môn chư tử, Độc Cô Thiên Phong cùng với đệ tử đến đây bái phỏng chư vị.”
Cả đám người nhìn Kiếm Môn cũng toát ra 1 vẻ vô cùng kính ngưỡng.
Tam môn Cửu Giáo trong phút chốc liền đã đến đông đủ.