Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trực giác mách bảo Hoắc Tịch rằng Nguyễn Tiểu Ly tuyệt đối không phải đang giận dỗi mà không nhận điện thoại của hắn.
Có vấn đề!
Hoắc Tịch gọi điện thoại ngay cho trợ lý Lạc: “Cậu còn ở trung tâm thương mại không?”
“Dạ còn.”
Một ngày nhận được hai cuộc điện thoại của sếp khiến trợ lý Lạc không dám qua loa.
Hoắc Tịch: “Cậu mau tới phòng điều khiển trích camera của bãi đậu xe tầng hầm thứ nhất, kiểm tra xem Nguyễn Ly Kiều đi cùng với ai rồi.”
Hoắc Tịch không chắc có điều gì tồi tệ đã thực sự xảy ra hay không, nhưng hắn phải kiểm tra một phen mới yên tâm.
Trợ lý Lạc nghe thấy giọng điệu của Hoắc Tịch, ý thức được đã xảy ra chuyện, vả lại chuyện này còn rất khẩn cấp.
Hắn lập tức yêu cầu quản lý Cao đưa mình tới phòng giám sát. Trợ lý Lạc kêu nhân viên kỹ thuật mở tất cả các màn hình giám sát của bãi đậu xe lên, phải mất vài phút rốt cuộc họ mới nhìn thấy Nguyễn Ly Kiều.
Nguyễn Ly Kiều đi tới điểm mù của camera, nhưng qua vài phút lại không thấy đi ra…
Chỉ một đoạn đường ngắn như thế mà đến 5 phút cũng chưa ra khỏi, trợ lý Lạc nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoắc Tịch.
“Hoắc tổng, Nguyễn tiểu thư ở bãi đỗ xe đi vào khu vực điểm mù của camera, sau đó không thấy xuất hiện nữa. Tôi gửi anh video, anh xem thử.”
Hoắc Tịch không đáp lại một chữ đã cúp điện thoại.
Sau khi mở video trợ lý Lạc gửi, sắc mặt Hoắc Tịch thoáng chốc nặng nề, đồng thời cũng tràn ngập khí lạnh…
Chết tiệt!
Vậy mà có kẻ dám bắt cóc người ở trung tâm thương mại của hắn, lại còn là bắt cóc vị hôn thê của hắn! Đúng là chán sống rồi!
“Lạc Sâm, trong vòng mười phút gửi cho tôi tất cả biển số xe đã rời khỏi bãi đỗ xe, hơn nữa phải lập tức báo án và yêu cầu cảnh sát liên hệ với tôi, tuyệt đối không thể để cô ấy bị thương.” Đã có thể hoàn toàn xác định Nguyễn Ly Kiều bị bắt cóc, Hoắc Tịch quyết đoán ra lệnh, trong lòng cũng lo lắng không yên.
Không biết người bắt cóc Nguyễn Ly Kiều là vì tiền hay là có thù oán với cô. Nếu vì tiền thì còn ổn, Nguyễn Ly Kiều sẽ an toàn trong một khoảng thời gian. Nhưng nếu vì trả thù...
Hoắc Tịch gọi điện thoại cho nhà họ Nguyễn, muốn biết gần đây nhà họ Nguyễn có đắc tội với ai trên thương trường hay không. Cuộc gọi này khiến hai vị phụ huynh nhà họ Nguyễn đứng ngồi không yên.
Bên này có rất nhiều người đang im hơi lặng tiếng đi tìm Nguyễn Tiểu Ly, còn Nguyễn Tiểu Ly ở bên kia…
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy rất đau đầu và choáng váng. Cô đang ngồi trên ghế sau của một chiếc xe van cũ nát, đôi tay bị băng keo quấn chặt. Vì cô giả vờ ngất xỉu nên miệng mới không bị bịt kín. Tình huống vừa rồi quá đột ngột.
Nguyễn Tiểu Ly đang đi trên đường thì đột nhiên cảm giác bên cạnh có người đi tới. Theo bản năng cô bày ra tư thế phòng vệ, tiếp đó một người đàn ông hôi hám cầm cây gậy sắt lập tức đập vào đầu cô.
Nguyễn Tiểu Ly cố gắng tránh đi phần trọng yếu trên đầu, sau đó đánh trả để chặn bớt một chút lực của người đàn ông.
Thế nhưng cây gậy sắt đó vừa nặng vừa cứng, người đàn ông kia lại cường tráng, còn thân thể này của cô là thiên kim đại tiểu thư một ngón tay cũng không dính nước, nên hoàn toàn không có cách nào cản lại được.
Khoảnh khắc cây gậy hạ xuống cũng là lúc cô cảm thấy đầu óc choáng váng. Nguyễn Tiểu Ly biết tình huống này cô không thể phản kháng được, vì vậy dứt khoát giả vờ ngất đi.
Thẩm Đại Thành không biết Nguyễn Tiểu Ly có thật sự bị ngất xỉu hay không, ông ta nhanh chóng lấy cuộn băng keo trong túi ra và quấn chặt hai tay của Nguyễn Tiểu Ly lại, sau đó kéo cô vào trong xe.
Để tiếp thêm can đảm cho mình, Thẩm Đại Thành đã tự động viên bản thân vài ngày trước trước khi có đủ dũng khí để làm ra chuyện lần này.
Thẩm Tinh Tuyết nói cho ông ta biết, đứa con gái trắng trẻo và xinh đẹp này là con nhà siêu giàu!
Cô ta là một phú nhị đại, trong nhà tiền nhiều xài không hết, nếu bắt cóc cô ta có thể tùy tiện tống tiền đến mấy trăm triệu!
Thẩm Đại Thành thật sự không còn cách nào khác. Cách đây không lâu ông ta đã nợ sòng bạc ngầm 90 vạn tệ, mà con oắt Thẩm Tinh Tuyết thì nghèo không thể nghèo hơn được nữa, ông ta chẳng thể moi thêm bất cứ một xu nào!
Hiện tại Thẩm Đại Thành chỉ có thể bí quá hoá liều ra tay bắt cóc thiên kim nhà giàu. Thẩm Đại Thành nhìn cô gái xinh đẹp đang bất động ở băng ghế sau, trong lòng tức khắc mừng rỡ. Ông ta đã nghĩ ra mình sẽ ra giá bao nhiêu rồi.
Ông ta không tham lam, chỉ cần 500 vạn tiền mặt là đủ rồi. Thật ra thì ông ta muốn đòi hơn trăm triệu cơ, nhưng khổ nỗi ông ta không thể mang theo nhiều tiền mặt như vậy!
500 vạn tiền mặt, sau khi trả hết nợ cờ bạc thì ông ta vẫn là một triệu phú, đến lúc đó chỉ cần trốn đi thật xa là tốt rồi.
Thẩm Đại Thành mới nghĩ đến đây đã lập tức cảm thấy hưng phấn. Ông ta lấy ra điện thoại của Nguyễn Tiểu Ly.
Điện thoại của Nguyễn Tiểu Ly không có mật khẩu, Thẩm Đại Thành mở khóa điện thoại và vào nhật ký cuộc gọi. Thẩm Đại Thành gọi cho cha Nguyễn: “Này.”
Từ chỗ Hoắc Tịch, cha Nguyễn đã biết con gái mình gặp chuyện không hay. Ông đã điều động toàn bộ vệ sĩ của Nguyễn gia đi tìm. Lúc này đột nhiên thấy số điện thoại của con gái, cha Nguyễn nhanh chóng bắt máy: “Kiều Kiều, bây giờ con đang ở đâu? Có phải…”
Không đợi cha Nguyễn nói xong, giọng khàn khàn của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia: “Con gái của mày hiện đang ở trong tay tao. Chuẩn bị cho tao 500 vạn tiền mặt đưa đến nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Cho mày một tiếng để chuẩn bị, bảo bà giúp việc của nhà mày mang tới, tuyệt đối không được mang người khác theo, cũng không được báo cảnh sát, nếu không tao sẽ giết con tin!”
Nói xong, Thẩm Đại Thành lập tức cúp máy. Ông ta rất phấn khích, một giờ sau ông ta sẽ trở thành triệu phú. Thẩm Đại Thành đạp ga tăng tốc. Hiện tại xe vẫn còn đang ở trong nội thành, ông ta muốn nhanh chóng đi đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Trên ghế sau, Nguyễn Tiểu Ly đã nhìn thấy tất cả hành vi vừa rồi của Thẩm Đại Thành.
Hừ, dám uy hiếp cha cô...
“Tiểu Ác, vết thương trên đầu của ta không sao chứ?”
Hiện tại, điều Nguyễn Tiểu Ly quan tâm nhất chính là cái ót bị gậy sắt đánh một cú thật mạnh của mình. Ngay khi bị đánh, trước mắt cô đã tối sầm lại, toàn thân cũng mềm nhũn.
Tiểu Ác mở màn hình, kiểm tra thân thể ký chủ một lượt rồi nói: “Không sao cả, chỉ bị thương một chút, tốt nhất nên băng bó cẩn thận kẻo bị nhiễm trùng.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Thật ra… hiện tại, mái tóc dày phía sau ót cô dính đầy máu, nhưng Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác đều là người tàn nhẫn, không ai thèm để ý đến vết thương thế này, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tên này vẫn chưa biết là ta đã tỉnh. Lát nữa khi đến đèn giao thông, nếu có cảnh sát thì ta sẽ hô lên.”
Chuyện cô bị mất tích, nhà họ Nguyễn đã biết thì Hoắc Tịch chắc chắn cũng biết, bọn họ nhất định đang tìm cô. Nói không chừng hiện tại đã có rất nhiều người được điều động đi tìm cô, nhưng vẫn chưa xác định được chiếc xe bắt cóc cô.
Chờ một lúc nữa nghĩ cách để lại manh mối, cho dù cảnh sát giao thông không thể cứu cô ngay lập tức nhưng có thể truyền thông tin đi, giúp những người đang tìm cô biết cô đang ở trên chiếc xe này nhanh hơn.
Nguyễn Tiểu Ly tính toán ổn thỏa. Hiện tại ngoài trừ đầu vẫn hơi đau thì còn lại mọi thứ đều rất tốt, cho dù bị bắt cóc thì cô cũng không hề hoảng loạn.
Tiểu Ác thậm chí còn bình tĩnh hơn, nó biết rõ bản lĩnh của ký chủ.
Chỉ là một người và một hệ thống không biết rằng không cần Nguyễn Tiểu Ly ra tay, lúc này tất cả các con đường đi ra khỏi thành phố đều bị cảnh sát giao thông nhận lệnh cho dừng xe, nhưng họ chỉ giả vờ lấy lý do là kiểm tra nồng độ cồn mà thôi.
Thẩm Đại Thành thấy tất cả các xe trên đoạn đường dài phía trước đều bị cho dừng lại, một vài cảnh sát giao thông đang cầm máy đo nồng độ cồn cho tài xế thổi để kiểm tra xem tài xế có say rượu hay không.
------
Cứ cách một khoảng thời gian, thủ đô sẽ có một đợt kiểm tra nghiêm ngặt nồng độ cồn của tài xế, do đó tình huống thế này hết sức bình thường.
Thẩm Đại Thành có chút khẩn trương nhưng cũng chẳng hoài nghi đây căn bản không phải là kiểm tra tình trạng say rượu lái xe.
Thẩm Đại Thành chỉ biết người ông ta đang bắt cóc là một thiên kim nhà giàu, gia đình rất có tiền. Ông ta hoàn toàn không biết nhà Nguyễn Tiểu Ly không chỉ có tiền mà còn có quyền!
Có đánh chết Thẩm Đại Thành cũng không tưởng tượng được người mình bắt cóc là một tổ tông ghê gớm cỡ nào. Cô chỉ mất tích trong vòng nửa giờ đồng hồ, cảnh sát của cả thủ đô đều bị điều động đi tìm kiếm.
Xe van của Thẩm Đại Thành có dán một lớp màng, người bên ngoài không thể nào nhìn vào bên trong được. Thấy một nhóm cảnh sát giao thông cầm dụng cụ thổi đi tới, Thẩm Đại Thành bước xuống xe, đóng chặt cửa rồi kéo hết kính xe lên.
Thẩm Đại Thành cười ha hả đi qua: “Đồng chí công an giao thông, tôi có việc gấp cần ra khỏi thành phố, tôi có thể thổi xong rồi đi ngay được không?”
Cảnh sát giao thông nhìn lướt qua biển số của xe van rồi lặng lẽ ra hiệu về phía sau, sau đó lập tức mỉm cười tiến lên: “Được, chúng ta đừng đứng giữa đường, qua bên đường rồi thổi.”
Thẩm Đại Thành có chút không yên tâm nhìn lại chiếc xe của mình. Để không bị nghi ngờ, ông ta đi theo cảnh sát vào ven đường.
Nhưng vừa đến nơi, Thẩm Đại Thành đã bị cảnh sát cho một cú vật ngã bất ngờ, trực tiếp ngã xuống đất.
Tất cả cảnh sát giao thông xung quanh đè Thẩm Đại Thành lại rồi nhanh chóng rút ra còng tay và còng tay ông ta.
Thẩm Đại Thành: “Các người làm gì vậy? Sao đột nhiên lại bắt tôi? Tôi không làm chuyện gì phạm pháp cả!”
Đột nhiên xảy ra một màn như vậy khiến tất cả các tài xế đang chờ kiểm tra nồng độ cồn ở phía sau đều sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện gì? Những cảnh sát giao thông đó đều trông rất nghiêm túc, không ai nói một lời nào.
Hai người đè Thẩm Đại Thành xuống, còn đội trưởng đội cảnh sát giao thông thì đi tới chiếc xe van.
Đội trưởng mở cửa xe sau ra, lập tức thấy Nguyễn Ly Kiều đang mở to đôi mắt sáng ngời nằm trên băng ghế sau, đầu vẫn đang chảy máu.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Đội trưởng: “…”
“Nguyễn tiểu thư.”
Đội trưởng ngay nhanh chóng cắt bỏ băng dính trên tay Nguyễn Tiểu Ly, sau đó đỡ cô ra khỏi xe.
“Mau đưa băng gạc cầm máu lại đây.”
Nhìn thấy cảnh này, những người lái xe xếp hàng phía sau ngay lập tức hiểu ra. Trời ạ, đây là hiện trường của một vụ án bắt cóc!
Thẩm Đại Thành vừa mới la hét mình không làm chuyện gì phạm pháp, tại sao lại bắt giữ ông ta, hiện tại thấy Nguyễn Tiểu Ly được cứu, ông ta cũng trở nên yên lặng.
Sắc mặt Thẩm Đại Thành trắng bệch, trong đầu chỉ có hai chữ: xong đời.
Sao có thể? Tính đến hiện tại chỉ mới có nửa giờ ngắn ngủi, vậy mà bọn họ đã tra được biển số xe của mình…
Hoắc Tịch đã xem camera giám sát tầng hầm, vì chỉ có một vài chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe trong khoảng thời gian này nên không quá khó để tra ra. Hơn nữa tất cả tin tức còn được truyền đi ngay lập tức, chuyện chặn xe của Thẩm Đại Thành cũng từ đó mà dễ như trở bàn tay.
Đánh chết Thẩm Đại Thành cũng không biết mình bị bắt như thế nào, cùng không rõ tại sao ông ta lại bị bắt nhanh như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly bên này cũng khá bất đắc dĩ. Cô vốn định tự mình cứu mình, nhưng lực lượng cứu hộ quá mạnh mẽ, hoàn toàn không cần cô phải tự cứu bản thân.
Chưa tới năm phút, mấy chục chiếc siêu xe chạy tới từ một con đường khác, phía sau dãy siêu xe đó là xe của đặc cảnh.
Trên con đường trống trải, ngoại trừ một đoàn xe hơi nhỏ bị cho dừng lại ở bên kia, hình ảnh những chiếc siêu xe và xe đặc cảnh nối đuôi nhau đi tới quả thật là một cảnh tượng hoành tráng.
Một chiếc xe thể thao dừng lại, Hoắc Tịch với bộ vest trên người nhanh chóng bước xuống. Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly, hắn cảm thấy tâm trạng bất an của mình cuối cùng cũng ổn định lại.
Hoắc Tịch sải bước chạy tới, ôm chặt lấy Nguyễn Tiểu Ly: “Anh rất hối hận.”
Nguyễn Tiểu Ly bị ôm đột ngột nên không kịp né, nghe thấy lời nói không đầu không đuôi của Hoắc Tịch, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Anh hối hận cái gì?”
Hoắc Tịch: “Anh hối hận vì đã không đưa em về nhà…”
Ngay cả khi cô đang tức giận, hắn vẫn nên kiên quyết đưa cô về nhà, thế thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Cái ôm của Hoắc Tịch rất chặt, còn có hơi run rẩy, điều này làm cho Nguyễn Tiểu Ly ngây ngẩn cả người, trong lòng cũng phức tạp một trận.
Chuyện xảy ra hôm nay nguyên nhân lớn là do cô, không thể trách Hoắc Tịch được, Hoắc Tịch không cần như vậy.
Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn cũng đã tới. Hai người chạy nhanh qua đây nhưng lại thấy Hoắc Tịch đang ôm Nguyễn Tiểu Ly nên họ cũng không tiện mở miệng.
Cho đến khi Nguyễn Tiểu Ly lên tiếng: “Hoắc Tịch, anh buông tôi ra, đầu của tôi hơi đau.”
Hoắc Tịch nhanh chóng buông cô ra, ngay khi vừa ôm cô thì hắn đã nhìn thấy vết thương sau ót.
Mái tóc dài đen nhánh sau đầu bị máu làm cho dính bết lại, cổ áo khoác màu trắng gạo phía sau cũng bị dính đầy máu.
Vết thương trên đầu chỉ đơn giản dùng băng gạc cầm máu quấn lại một cách tùy tiện. Tốt hơn hết là lập tức đến bệnh viện xử lý vết thương.
Trong mắt Hoắc Tịch hiện lên từng tia lạnh lẽo, hắn nhanh chóng bế Nguyễn Tiểu Ly theo kiểu công chúa bước lên xe.
Hoắc Tịch nói với cha Nguyễn: “Bác trai, con đưa Ly Kiều đi bệnh viện, mọi chuyện ở đây giao cho bác.”
Giao cho người của nhà họ Nguyễn hắn rất yên tâm. Kẻ bắt cóc này làm Nguyễn Ly Kiều bị thương, người của nhà họ Nguyễn sẽ không tha cho hắn.
Hoắc Tịch đưa Nguyễn Tiểu Ly đi, tiếp đó đoàn xe của vệ sĩ cũng theo sau.
Nhóm quần chúng ăn dưa ở lại: Cảnh tượng lớn nha…
Cảnh sát giao thông cho tất cả các xe bị chặn rời đi một cách tuần tự, lập lại trật tự tuyến đường.
Thẩm Đại Thành cũng bị đặc cảnh đưa đi. Cha Nguyễn đi dặn dò vài câu, sau đó cả cha và mẹ Nguyễn cùng nhau đến bệnh viện.
…
Bên trong phòng VIP của Bệnh viện Nhân Dân 1 ở thủ đô, tất cả bác sĩ khoa ngoại và bác sĩ khoa não đều bị gọi tới. Họ đang cẩn thận làm sạch vết thương sau ót của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly: “Có bị cạo trọc chỗ đó không?”
Là một phụ nữ, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Nguyễn Tiểu Ly không thể chấp nhận được chuyện phía sau đầu cô bị trọc một mảng.
Hoắc Tịch trực tiếp dặn dò bác sĩ: “Cạo hết tóc phía sau của cô ấy đi, điều trị là quan trọng nhất.”
“Tôi thật sự không muốn cạo đâu.”
“Cạo rồi tóc cũng sẽ mọc lại rất nhanh. Cho dù mất đi một đám tóc thì em vẫn rất xinh đẹp. Tóc trên đỉnh đầu có thể che khuất chỗ bị cạo mà.”
Hoắc Tịch đau lòng vì vết thương của cô nhưng không thể để cô tùy hứng được. Thương thế ở trên đầu không được qua loa.
Bác sĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng đành cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Thật ra có thể không cạo.”
Lúc nãy họ đã kiểm tra. Vết thương tuy ở sau đầu nhưng lại lệch về một bên, nằm dưới tai một chút, chỗ đó không có tóc.
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong lập tức vui sướng, nhướng mày với Hoắc Tịch: “Nghe chưa, không cần cạo.”
Thấy Nguyễn Tiểu Ly có sức sống như vậy, lo lắng trong lòng Hoắc tịch cũng vơi bớt đi.
Bác sĩ nhẹ nhàng giúp Nguyễn Tiểu Ly xử lý vết thương sau đầu, lau sạch, khử trùng rồi khâu lại, tổng cộng khâu ba mũi, cuối cùng là băng bó.
Sau khi được gây tê cục bộ, Nguyễn Tiểu Ly không cảm thấy gì cả. Hoắc Tịch không đi ra ngoài, vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát. Càng xem sắc mặt của hắn càng tệ, cả người cũng u ám lạnh lẽo theo, dọa bác sĩ suýt chút nữa run tay.
“Nguyễn tiểu thư cần phải ở bệnh viện vài ngày, nếu không thì để bác sĩ và hộ lý cùng theo về nhà. Mấy ngày nay cố gắng đừng ra gió, hơn nữa phải ăn nhiều món bổ máu vào.”