Chương 101: Thương lượng
“Ba thằng nhóc A Minh kia đi có vẻ hơi lâu rồi thì phải.”
Lúc này, trong phòng họp làng, mấy người già làng vẫn đang ngồi tụ họp với nhau, một người trung niên lên tiếng hỏi. Mấy người nhìn nhau, cũng đều có chung một nhận thức, quả thực là hơi lâu rồi. Chỉ đơn thuần là đem con bọ ký sinh đến chỗ thằng nhóc ở trong căn nhà kia, con bọ này vừa nhỏ lại vừa nhanh, kể cả đối phương có đề phòng thì vẫn rất khó có thể tránh được. Trừ khi người này có năng lực đặc biệt chống lại được, hoặc đơn giản là quá mức mạnh mẽ. Nếu là trường hợp đầu còn dễ, nếu là trường hợp thứ hai thì khá gay go. Ba người kia đi ra lâu như vậy, đến một cái tin báo về cũng không có, khả năng là lành ít dữ nhiều rồi. Cuối cùng ông lão già tuổi nhất nhìn về phía chú Ngưu, hỏi:
“A Ngưu, cậu thấy chuyện này thế nào? Anh là người tiếp xúc nhiều nhất với người ngoài kia, anh cũng đã quan sát được thực lực của cậu ta, chẳng lẽ còn xảy ra sai lầm sao?”
“Đúng như lời ông nói, tôi đã quan sát kỹ một lần lúc người này chiến đấu với A Khang. Người này có dùng đến v·ũ k·hí là một loại kiếm, dù không bị A Khang làm cho b·ị t·hương, nhưng chủ yếu vẫn là sử dụng cơ thể mạnh mẽ cùng tốc độ nhanh để né tránh đỡ đòn, hoàn toàn không thấy sử dụng năng lực đặc biệt gì khác.” – Chú Ngưu cau mày phân tích – “Chẳng lẽ hắn vẫn còn giấu giếm năng lực thật sự?”
“Cái này rất có khả năng, nếu là vậy thì ba đứa nhỏ kia có thể sẽ gặp nguy hiểm rồi.” – Ông già hơi lo lắng, bởi vì trong đó còn có một đứa là cháu trai của ông.
“Vậy để tôi đi nói chuyện với người này một lúc, dù sao cũng là tôi từng nói chuyện với cậu ta vài lần rồi.” – Chú Ngưu đứng phắt dậy, giọng nói đầy tự giễu – “Lần này tôi hơi coi thường cậu ta rồi.”
“Được rồi, anh đi đi, nhớ cẩn thận, đừng để cậu ta làm tổn hại đến mấy đứa trẻ.” – Ông già lên tiếng, sau đấy lại thở dài – “Tôi cũng hơi chủ quan, không ngờ người này lại không như những gã lần trước.”
“A, mới đấy đã đến rồi, nhanh thật!” – Sơn nghĩ.
Sơn cũng không nghĩ đến mình thật sự là vẫn còn gặp may, vì bản thân không thể hiện ra năng lực thật sự từ đầu nên người làng mới chỉ cử ra mấy người trẻ tuổi đến đây. Nghe thấy giọng nói bên ngoài là của chú Ngưu, mà không thấy có người khác, Sơn cũng hiểu là những người này thật chỉ muốn nói chuyện trước, chứ không phải là đến để dùng vũ lực.
“Là chú Ngưu đấy hả, mời vào nhà, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện.” – Sơn vẫn ở nguyên trong nhà mà gọi ra ngoài – “Ba người kia vẫn khoẻ mạnh, miễn là chú vào đây, chúng ta có thể thương lượng. Còn nếu chú không muốn vào, thì tôi không có gì để nói cả.”
Thực ra với thực lực hiện tại, Sơn cũng không sợ chú Ngưu này, nhưng để cho chắc ăn, tránh xảy ra rủi ro không đáng có, cậu vẫn muốn gặp chú Ngưu ở trong phạm vi căn nhà. Rất đơn giản, vì Sơn đã sắp xếp chu đáo trong này rồi, chỉ cần ở đây, bất kể là ai vào trong cũng sẽ bị cậu nắm ở trong tay. Chú Ngưu ở ngoài căn nhà nghe thấy lời này thì cũng không nghĩ là Sơn sẽ nói đùa, nhưng ông biết chắc là cậu trai này sẽ đặt sẵn bẫy hoặc cái gì đó tương tự bên trong, ông mà vào chắc chắn sẽ bị nắm. Nhưng nếu không vào thì đối phương sẽ không tiếp, như vậy thì lại lâm vào thế bí. Cuối cùng chú Ngưu vẫn là trả lời:
“Cậu có dám đảm bảo nếu ta vào trong cậu sẽ thả ba người kia ra không?”
“Chú à, chú cũng là người thông minh, chú hẳn phải hiểu tình hình chứ. Dù sao tôi cũng là người bị hại mà, nên điều kiện gì cũng phải là tôi đưa ra mới đúng chứ.” – Sơn nói vọng ra – “Tự nói câu này các người chưa chắc đã tin, nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi thật sự không có ý định gì đối với làng các người, nên sẽ không lạm sát người vô tội. Nhưng để bảo đảm an toàn, tôi vẫn muốn chú phải vào đây nói chuyện cùng.”
“Được rồi, nghe theo cậu.”
Ngẫm nghĩ một chút, chú Ngưu vẫn phải cắn răng mà tiến về phía cửa căn nhà. Dù sao thật chính là phía làng của ông gây hấn trước, mà cậu trai này ông cũng có đánh giá ban đầu là không hề có ác ý đối với làng, bây giờ cũng chỉ đành phải theo sự sắp xếp của cậu ta thôi, cùng lắm thì ông hy sinh thay mấy đứa nhỏ làm con tin. Đứng trước cửa, tuy có hơi thấp thỏm trong lòng nhưng chú Ngưu vẫn khẽ đẩy cửa vào, mà thực ra cũng chẳng có gì lạ xảy ra. Nhìn vào phía trong căn phòng, có một cậu thanh niên sắc mặt bình tĩnh, cũng nhìn thẳng vào mắt chú Ngưu, ngồi ở trên ghế chính giữa phòng, đây chính là Sơn rồi. Rời ánh mắt khỏi Sơn, chú Ngưu mới nhìn sang bên cạnh, lập tức thấy được ba người thanh niên trong làng được cử đi làm nhiệm vụ lúc nãy, tất cả đều bị trói chặt như gói bánh chưng, ngoài một người mặt hơi sưng ra thì hai người khác cũng không có việc gì, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm thôi. Mấy người thanh niên nhìn thấy chú Ngưu tiến vào trong thì lập tức mếu máo cầu cứu bằng tiếng địa phương:
“Chú ơi, cứu chúng cháu với, thằng oắt này ra tay ác quá, anh A Minh chỉ mắng nó mấy câu mà bị nó đánh thành đầu heo rồi đây này.”
“Được rồi, không bị làm sao nữa là tốt rồi, bây giờ cứ im lặng để chú thương lượng.” – Chú Ngưu cũng an ủi lại bằng tiếng địa phương.
“Chú vào rồi, vậy thì mời chú ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.” – Sơn mở miệng cắt ngang mấy người nói chuyện.
“Vậy bây giờ cậu muốn như thế nào thì mới chịu thả người?” – Chú Ngưu cũng không ngồi xuống mà trực tiếp hỏi vào vấn đề luôn.
“Cái này không vội, trước hết thì tôi có vài câu muốn hỏi chú trước, còn xin chú giải đáp cho.”
Sắt mặt chú Ngưu không vui, nhưng nhìn thái độ Sơn ung dung, tuỳ ý như vậy, ông cũng đành thở dài, lắc nhẹ đầu:
“Được rồi, cậu hỏi đi.”
“Lúc nãy tôi thấy mấy người lén lút thả một con bọ vào phòng lúc tôi đang ngủ, tôi có lỡ tay bóp c·hết nó rồi. Nhưng tôi phát hiện ra con bọ này có thể ký sinh lên vật chủ, vậy không biết mục đích của việc này là để làm gì?” – Sơn hỏi.
Sơn hỏi vấn đề này là để xác nhận một số suy đoán của mình, đồng thời cũng là để tra xét xem thái độ cùng cách làm người của những người trong ngôi làng này, từ đấy tìm ra ứng đối phù hợp. Chú Ngưu cũng hơi bất ngờ trước câu hỏi này của Sơn, không ngờ được rằng cậu lại có thể nhìn ra một chút môn đạo từ con bọ kia. Lúc đầu chú Ngưu cũng không định trả lời, vì đây là bí mật của làng bọn họ, nhưng nhìn vào ánh mắt cầu cứu của mấy đứa trẻ kia, rồi nhìn vào ánh mắt sắc bén của Sơn, ông đành phải trả lời, ai bảo ông bản tính tốt chứ, cũng không thích trò hãm hại người khác này.
“Cậu cũng đã biết được đến ấy, thì tôi cũng sẽ nói, thực ra con bọ này đúng là loại ký sinh trong cơ thể người, chủ nhân con bọ có thể thông qua nó mà điều khiển cơ thể vật chủ làm theo yêu cầu.” – Chú Ngưu nói rõ, nhưng nhìn sắc mặt Sơn không vui ông liền giải thích – “Thực ra điều khiển cũng không khoa trương đến vậy đâu, chủ yếu là khiến cho người bị ký sinh chịu ảnh hưởng một phần thôi, tránh cho họ làm những việc có hại cho làng, hướng bọn họ lao động phục vụ cho làng.”
“Vốn dĩ lúc trước không thể làm được, nhưng từ sau khi tận thế, dân làng phát triển năng lực đặc biệt, việc điều khiển côn trùng cùng với côn trùng trở nên biến dị sinh ra những loại năng lực kỳ lạ bao gồm cả loài bọ kia. Nhưng làng chúng ta vẫn tuân thủ theo lời dặn dò của tổ tiên, không đi gây hấn, hãm hại người khác. Vốn tưởng rằng sau tận thế làng chúng ta tách biệt với bên ngoài, sẽ tránh được quái vật, và cũng không bị lũ người xấu kia làm phiền nữa. Ai ngờ đâu một thời gian sau vẫn là bị người tìm ra, những người bình thường thì làng có thể hỗ trợ lương thực thậm chí là cho phép ở lại, miễn là giúp đỡ phát triển làng. Nhưng lũ người xấu kia thì không như vậy, chúng c·ướp b·óc hãm hại nô dịch người dân, muốn chúng ta phải phục vụ cho chúng, không làm theo sẽ bị g·iết. Không còn cách khác, chúng ta chỉ đành động tay chân lên người chúng, và tất nhiên đã thành công.”
“Vậy lũ người kia sau khi bị kiểm soát thì đi đâu rồi? Hay là c·hết hết rồi?” – Sơn nghi vấn.
Kỳ thật nếu lũ người này xấu xa như vậy thì Sơn cũng không định quan tâm đến sống c·hết của bọn chúng đâu, mà bọn này có c·hết cũng chưa hết tội. Chỉ là cậu quan tâm một chút đến cách xử lý của làng mà thôi.
“Không đâu, ngoài A Khang dễ bị xúc động nhất ra, những người khác có căm ghét chúng đến đâu cũng không muốn dính bẩn từ máu bọn chúng.” – Chú Ngưu tiếp tục kể - “Bọn chúng sau khi bị kiểm soát sẽ b·ị b·ắt làm lao động cho làng. Bây giờ ở trong nhà tù sâu phía trong còn đang giam giữ chừng hơn ba chục gã như vậy.”
“Nếu là hạ trùng lên nhầm người tốt chúng ta chắc chắn sẽ lấy con bọ ra và thả họ đi, chứ cũng không bắt họ phải làm như lũ kia.” – Chú Ngưu bổ sung thêm một câu.
Nói đến đây Sơn cũng đã hiểu rõ đại khái rồi, vậy là mình chỉ b·ị đ·ánh đồng vào thôi, đánh nhầm còn hơn bỏ sót đây. Nếu quả thật như lời chú Ngưu này nói, người làng này tính ra là rất tốt, còn không g·iết một ai kể từ sau tận thế. Sơn trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng:
“Nếu quả thật đúng như lời chú nói thì việc này cũng dễ giải quyết thôi!”