Chương 121: Bảy hồ nước
Sơn không nghĩ quát lên thì bọn nó sẽ hiểu, cũng có lẽ là sẽ không nghe, cậu cũng không muốn làm ồn ào ở một khu vực yên bình như thế này. Rốt cuộc Sơn vẫn mặc kệ chúng nó, dù sao bọn này có đông hơn nữa cũng không gây nổi uy h·iếp đến cậu, và cũng không có con nào có ý định t·ấn c·ông. Sau khi đi bộ dọc theo rừng cây khổng lồ, Sơn cũng đã mường tượng ra cấu trúc của cái hang này rồi. Từ hướng vươn đi của cành cây cùng bộ rễ, có vẻ như chúng đều có xu hướng mọc về phía trung tâm của hang. Vậy ắt hẳn trung tâm hang này là ngọn nguồn của mọi thứ rồi.
“Thăm dò bên ngoài đủ rồi, nên vào trung tâm xem như thế nào.”
Đi mãi bên ngoài cũng không thấy có gì đặc biệt, Sơn liền thu hẹp phạm vi về phía trung tâm. Ngó mắt ra phía sau nhìn, đám thú đi theo Sơn đằng sau lại nhiều thêm nữa, cậu cảm tưởng như động vật ở cả cái hang này đều đi theo sau lưng mình vậy, thật không hiểu là chúng nó bị làm sao. Càng tiến sâu vào trung tâm, linh khí phát tán ra càng nồng đậm, cái này làm cho mỗi tế bào trong cơ thể Sơn đều có cảm giác giãn nở, như đang được tẩm bổ vậy, quá mức dễ chịu. Sơn thật rất muốn ngay lập tức ngồi xuống mà tu luyện, nhưng dù sao trước mắt vẫn chưa tìm được thứ mình cần, cậu vẫn chưa rảnh rang tu luyện ngay được.
Quả nhiên càng vào sâu, thực vật phát triển càng mạnh, động vật bên trong cũng lớn và mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ là bọn này đều không hẹn mà cùng hợp bầy lại với đám thú ban đầu, tiếp tục bám theo sau lưng Sơn, cậu cũng không còn ngạc nhiên nữa, vẫn tiếp tục cất bước. Lúc đến gần trung tâm một khoảng nhất định, Sơn gặp được một hồ nước cỡ nhỏ, miệng hồ gần giống như hình tròn, bán kính khoảng hai mét. Vừa đến gần miệng hồ đã cảm thấy nước bên trong bốc lên linh khí rất nồng đậm, tinh khiết, làm cho bề mặt hồ nước như phủ lên một tầng sương dày.
“Trời ạ! Nguyên một hồ linh thuỷ!”
Việc xuất hiện nguyên một hồ chứa đầy linh thuỷ như thế này là hết sức hi hữu, Sơn không thể nào mà không kinh ngạc được, đến mức phải bật thốt cả lên. Nhiều linh thuỷ như thế này đủ để cho Sơn đột phá vài cái tiểu cảnh giới có lẽ cũng không quá, tất nhiên đây là dự tính, vì căn bản cũng chưa rõ được hồ nông sâu bao nhiêu. Tuy rất vui mừng nhưng Sơn vẫn kiềm chế lại, cậu cẩn thận cảm nhận xung quanh một lần, địa điểm chứa nhiều linh khí như cái hồ này còn có năm vị trí nữa. Sơn nghi ngờ khu trung tâm này còn có năm hồ chứa linh thuỷ như thế này nữa, nhưng sao lại nhiều như vậy được? Muốn biết phán đoán của mình là đúng hay không, Sơn tiếp tục tiến đến vị trí gần nhất mà cậu cảm nhận được, quả nhiên lại gặp được một hồ chứa đầy ắp linh thuỷ. Hơn nữa cái hồ này nói sao thì hình dáng của nó cũng không sai lệch là mấy so với cái hồ ban đầu.
“Cái này…?”
Sơn cảm thấy cái này rất không tự nhiên, bèn đi kiểm tra vị trí thứ ba, rồi đến vị trí thứ tư, hoàn toàn giống như hai vị trí ban đầu, đều là hồ chứa linh thuỷ, hình dáng cùng kích thước cũng gần như tương đồng nhau. Thế thì khỏi cần kiểm tra cũng đoán được hai vị trí kia cũng chính là hai hồ chứa rồi. Trên đường đi Sơn cũng kịp chú ý là khoảng cách giữa hai hồ liên tiếp đều giống hệt nhau. Như vậy rất có thể sẽ tạo ra một hình lục giác có cạnh là khoảng cách giữa hai hồ liên tiếp, cái này rất giống như bố trí của một loại trận pháp, là trận pháp gì thì Sơn tạm thời chưa nhận ra, nhưng chắc chắn không sai được. Dùng sáu hồ chứa linh thuỷ bố trí nên một trận pháp cỡ lớn, khó có thể nghĩ đây là trận pháp tự nhiên được, nhưng nếu không phải là tự nhiên thì là ai, hay là thứ gì có thể bố trí được trận pháp loại này? Nghĩ tới đây Sơn bất giác quay đầu nhìn về hướng trung tâm, chính là vị trí chính giữa của sáu cái hồ, cũng chính là tâm trận. Nếu đoán không sai thì ở tâm trận sẽ là vị trí mà người bố trận toạ trấn. Sơn cảm thấy tình hình ở đây có chút không yên bình như bề ngoài, thậm chí mình sẽ gặp phải nguy hiểm nếu người bày trận có ác ý. Trên trán Sơn không biết từ khi nào đã có lấm tấm mồ hôi chảy dọc xuống, không biết là do lo lắng hay là hoảng hốt.
“Đã ở trong trận sẵn rồi, có lẽ người kia cũng đã nhận ra sự hiện diện của mình, cũng không thấy có biểu hiện gì là sẽ phát động trận.” – Sơn bình tĩnh lại suy nghĩ – “Đã vậy thì cứ liều một lần tiến vào kiểm tra, lỡ như bên trong không có ai thì chỗ linh thuỷ dồi dào này sẽ về tay mình.”
Tự trấn an bản thân một câu, Sơn lúc này mới chậm rãi hướng về tâm trận mà đi. Sơn còn cố ý liếc về phía chỗ đám động vật luôn đi theo mình khi nãy, quả thật lũ này chỉ đi theo cậu đến rìa hồ, sau đấy chỉ đứng yên nhìn vào mà không dám đi theo tiếp nữa. Lũ này cũng đã nhận ra là không thể tiến vào phạm vi này ư? Sơn cảm thấy hôm nay mình có chút hơi bất cẩn, nhưng dẫu sao cũng đã rồi, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến mà thôi. Nghĩ cũng thấy lạ, đáng nhẽ không nên có người tu luyện nào khác trên tinh cầu này chứ, tại sao lại có trận pháp hoành tráng như thế này được bố trí, đây không phải là nói có người tu luyện khác, hơn nữa tu vi còn cao hơn Sơn khá nhiều hay sao. Sơn chỉ có thể lắc đầu thở dài, khung cảnh yên bình nơi đây làm cho cậu giảm đề phòng đi rồi.
Tiến sâu vào trong, cảnh vật cũng không khác mấy so với bên ngoài, cái khác duy nhất là mức độ nồng đậm của linh khí mà thôi. Linh khí đặc đến nỗi thành sương lượn lờ trong không khí, đi bộ trong đây như đang lạc vào tiên cảnh. Chỉ là Sơn không có chút nào vui vẻ tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ này, mà phải cẩn thận đề phòng xung quanh để chắc chắn mình không b·ị đ·ánh úp.
“Không đúng, trận pháp này dường như không phải là để t·ấn c·ông.”
Khi tiến vào đủ sâu, Sơn cuối cùng cũng nhận ra trận pháp này rất đặc biệt, không phải mấy loại phòng thủ, t·ấn c·ông hay huyễn trận thông thường, mà dường như là dùng để chữa thương. Tại sao lại như vậy, do tính chất của linh khí bên trong đây có khác lạ, không những nồng đậm, mà nó còn hỗ trợ phục hồi lại những chỗ yếu hại trên thân thể, hay nói rõ hơn là phục hồi thương thế. Sơn cảm thấy một vài ám tật trong cơ thể mình cũng đang có dấu hiệu phục hồi, nên mới mạnh dạn suy đoán như vậy. Ám tật này thật ra cũng không phải lớn, chỉ là bị sau mấy lần b·ị t·hương, đợi có linh dược phù hợp thì hoàn toàn có thể chữa khỏi, hoặc tu luyện lên cao chút nữa thì có thể tự tìm ra mà chữa lành. Nhưng việc ám tật đang tự hồi phục như thế này thì quả thật quá vô lý, rõ ràng công lao đều quy về trận pháp này rồi. Như vậy nhiều khả năng chủ nhân của trận pháp này đang cần trị thương, hơn nữa thương thế cũng không hề nhẹ, vậy mới cần bố trí một trận pháp chữa thương quy mô lớn thế này chứ. Nghĩ thông suốt chi tiết này, Sơn đã bớt căng thẳng đi một chút, bước chân cũng dần nhanh hơn. Nếu người này b·ị t·hương rất nặng, lại không có trận pháp t·ấn c·ông, dù cho tu vi có cao hơn Sơn thì khả năng cậu gặp nguy hiểm đã ít hơn rất nhiều rồi.
Vào đến khu trung tâm, không ngờ lại xuất hiện một hồ nước khác, nhưng diện tích lại lớn hớn sáu hồ ở phía ngoài. Không cần đoán cũng biết trong hồ chứa đầy là linh thuỷ rồi, ấy vậy mà Sơn lúc ở ngoài lại không cảm nhận ra, quá quái lạ. Sơn cẩn thận quan sát xung quanh, ngoài cái hồ lớn này ra, cũng không còn thứ gì khác.
“A, kia là vật gì?”
Sơn sau khi quan sát thì không phát hiện ra gì khác, chỉ là lúc dồn sự chú ý sang hồ nước thì lại nhận ra trên mặt hồ có một thứ gì đấy. Nhìn kỹ lại thì nó giống như một loài hoa sống ở trên mặt nước, lơ lửng trên bề mặt hồ, hơn nữa lại bất động ở chính giữa hồ, yên tĩnh mà đẹp đẽ. Sơn cũng bị vẻ đẹp của bông hoa kia làm cho ngây ngốc mất một lúc, nhưng cậu chợt nhận ra chỉ có duy nhất một bông hoa nằm ở chính giữa hồ, lại chính là tâm trận pháp, nhất định là nó có vấn đề. Đang ngắm nghía bông hoa, suy ngẫm xem vấn đề là ở đâu thì một giọng nói ngây thơ cất lên cắt đứt suy nghĩ của Sơn:
“Nhà ngươi chớ có lại gần!”