Chương 131: Bám sát
“Đội trưởng, sao anh có thể nghĩ ra được cách tồi tệ như thế, chúng ta không phải là một đội sao, tại sao lại mặc kệ một người chịu c·hết được?” – Tiếng một người đàn ông khác giận dữ thét lên.
“Cậu mắng tôi thế nào cũng được, tôi cũng tự nhận mình rất vô dụng, không đủ khả năng bảo vệ đồng đội của mình. Nhưng thứ kia có thể ngửi được mùi của chúng ta, nếu cứ đi cùng nhau thì sớm muộn chúng ta sẽ bị nó tìm ra và g·iết sạch. Tôi không muốn phải hy sinh ai trong đội, nhưng tôi cũng không thể để cả đội phải toàn bộ đều bỏ mạng được.” – Người được gọi là đội trưởng kia nói với giọng nghiêm nghị - “Cậu có hiểu lời tôi nói không?”
“Anh, anh… tôi, tôi...”
Người được hỏi lại kia lời muốn nói nhưng không thể nói ra được, anh này nhìn sang một người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng chỉ đành thở dài. Trầm mặc mất mấy giây, anh này mới lên tiếng:
“Được rồi, tôi cũng không trách anh được, quyết định này của anh có lẽ là đúng đắn nhất lúc này. Nhưng tôi biết nếu làm theo cách này thì nhiều khả năng người chậm nhất sẽ là người hy sinh đầu tiên.” – Nói rồi anh quay sang nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt trìu mến – “Nhưng các anh biết mà, tôi yêu cô ấy, làm sao mà tôi có thể để cô ấy hy sinh cho tôi được sống được.”
“Không, anh cứ kệ em đi, em biết em chậm chạp, sẽ chỉ làm vướng chân mọi người thôi.” – Cô gái lên tiếng – “Để em làm mồi nhử cũng được, anh hãy cùng mọi người chạy đi, nhớ…”
“Không, anh không thể làm thế được, nếu phải làm mồi nhử thì cứ để anh làm cũng được.” – Người đàn ông ngắt lời.
“Hai người đừng như thế nữa, chúng ta phải chia ra chạy thôi, thứ kia chắc là sắp đuổi đến đây rồi.” – Một người phụ nữ khác hốt hoảng lên tiếng.
“Đã đến nước này tôi cũng không thể làm gì được nữa, mỗi chúng ta sẽ chọn một hướng mà chạy, ai quyết định thế nào thì tuỳ thuộc vào người đấy. Ai có thể trở về căn cứ thì sẽ gọi cứu viện giải cứu những người còn lại.” – Người đội trưởng dặn dò đám người một câu – “Chúc mọi người may mắn, hy vọng trong chúng ta không có ai phải bỏ mạng.”
Tiếng người đội trưởng vừa dứt thì mọi người ngay lập tức tản ra mỗi người một hướng, chỉ còn lại hai người, chính là cặp trai gái tình cảm lúc nãy.
“Đằng nào cũng không thoát được, vậy chúng ta cứ đi cùng nhau đi!” – Người phụ nữ bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói rất kiên nghị.
“Được, nghe theo em, chúng ta cùng đi.”
Hai người này cuối cùng cũng chọn một hướng rồi cùng nhau rời đi. Sơn ở trên cành cây cao chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi mà không để ai phát hiện ra. Mấy người mới tới này xem ra là thuộc một tiểu đội thuộc một căn cứ nào đấy, không rõ là của q·uân đ·ội hay là thế lực nào khác dựng lên, chắc là có nhiệm vụ đi thám hiểm, chỉ là không rõ sao họ lại bị lạc vào rừng rồi bị thứ gì đuổi theo. Không biết ban đầu có bao nhiêu người, nhưng lúc nãy Sơn quan sát thấy chỉ còn sáu người, ngoài ra không cảm nhận được ai khác nữa. Sáu người này gồm bốn nam, hai nữ, trong đấy người cao lớn, nhìn có vẻ lớn tuổi nhất được những người còn lại gọi là đội trưởng, tất nhiên cũng là người có tiếng nói nhất. Ngoài ra còn một cặp nam nữ có vẻ như là tình nhân, tình cảm cũng coi như thắm thiết, vấn đề này Sơn tạm bỏ qua. Cả sáu người này đều có dị năng lượng dao động trong cơ thể, tức là tất cả đều là năng lực giả. Không biết là thứ gì lại có thể ép cho một tiểu đội nhiều năng lực giả như vậy phải chạy trối c·hết, thậm chí phải tách ra để xem ai sống sót được.
“Đều là đồng loại của đại ca ngươi kìa, xem chừng là gặp phải nguy hiểm, sao không đi cứu bọn họ đi.” – Tiểu Hoa không biết đã tỉnh dậy lúc nào, ngồi chễm chệ ở trên vai Sơn mà nói.
“Tạm thời bọn họ vẫn chưa thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên anh cũng chưa vội ra tay. Hơn nữa có cái gì đấy không đúng lắm ở mấy người này, anh cần phải quan sát thêm một lúc nữa đã.” – Sơn nói ra suy nghĩ của mình – “Anh có chút mơ hồ cảm nhận được con vật kia ở phía xa rồi, nhóc có nhìn ra nó là loài gì không?”
“Luyện Khí tu sĩ vẫn chưa khai mở thần thức, sức cảm nhận thật quá kém. Vẫn là phải để bổn cô nương phải ra tay.” – Tiểu Hoa kiêu ngạo nói.
“Được rồi, nhóc có thể bớt nói mấy lời thừa thãi mà vào việc luôn có được không?” – Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt.
“Hứ, đồ khó ưa, người ta nói có một câu cũng không cho.” – Tiểu Hoa ghét bỏ quay đầu đi, nhưng vẫn mở rộng thần thức ra phạm vi rộng hơn dò xét.
“Rốt cuộc nó là con gì vậy?” – Sơn nóng lòng hỏi thử, quả thực cậu cũng rất tò mò về cái gọi là thần thức này.
“Đừng giục, để ta tập trung dò xét.” – Tiểu Hoa đạp một phát xuống vai Sơn – “Ôi dào, ta còn tưởng thứ gì đáng sợ lắm, thì ra chỉ là một đầu lang biến dị.”
“Lang? Là sói ấy hả? Thế nó ở cấp độ nào?”
“Nhìn thì to lớn, hung ác đấy, nhưng nhiều lắm thì chỉ mạnh ngang tu sĩ Luyện Khí trung kỳ mà thôi, yếu xìu ấy mà.” – Tiểu Hoa khinh thường nhận xét – “Thứ này cũng không đối phó được, đám con người này cũng thật quá yếu đuối.”
“Được rồi, dù sao họ cũng không phải tu tiên giả, sao có thể mạnh mẽ đến mức ấy được.” – Sơn thấy Tiểu Hoa kiêu ngạo như vậy thì trêu chọc thêm một câu – “Nhóc cứ cẩn thận đấy, coi thường con thú kia, biết đâu đối mặt lại bị nó đánh bại thì mất mặt lắm.”
“Xì, đại ca ngươi chỉ được cái nói xấu ta, nếu không phải ta b·ị t·hương nặng thì kể cả ngươi ta cũng chỉ cần thổi một phát là bay.” – Tiểu Hoa gắt gỏng – “Ta không muốn nói chuyện nữa, mặc kệ ngươi.”
Nói xong Tiểu Hoa thật không làm gì khác nữa, lại nằm xuống trị thương, có lẽ là lại giận dỗi rồi. Sơn lắc đầu cười trừ, cũng kệ Tiểu Hoa, đã biết con vật kia thực lực ra sao rồi thì cậu hoàn toàn không lo nó sẽ tác oai được. Dựa theo so sánh của Tiểu Hoa thì con sói biến dị này mạnh lắm thì đến cấp 5, Sơn có thể xử nó trong gang tấc. Nhưng Sơn cũng không vội ra tay, cậu vẫn muốn nhân cơ hội này quan sát đám người kia một lúc. Cũng không phải nói Sơn lạnh lùng đến mức thấy c·hết không cứu, lại còn nhìn người ta bị đập c·hết, mà thực sự thì cậu cảm thấy có gì đó khác thường ở đám người này, nhất là người đội trưởng kia, lời nói cùng biểu cảm thì chân thành, nghiêm nghị nhưng ánh mắt cùng khí chất không được đồng bộ lắm. Nói chung vẫn chỉ là nhận xét đại khái như vậy, Sơn cũng không rõ tổng thể ra làm sao, chỉ có thể quan sát thêm thôi.
Không mất bao lâu con sói biến dị đã chạy đến chỗ đám người mới tụ tập khi nãy, nó ngửi ngửi vài lần rồi chọn một hướng mà đuổi theo. Không biết là trùng hợp hay là ai xui khiến nó mà đường con sói chọn đuổi theo lại chính là đường mà đôi tình nhân lúc nãy chạy đi, có phải là họ quá đen rồi không. Mà cũng không có vấn đề gì, có Sơn ở đây thì một con chứ thêm con sói nữa cũng không động nổi đến một cọng tóc của hai người kia. Thấy con sói chạy đi, Sơn cũng nhanh chóng bám theo, tất nhiên là để tránh lộ mặt, Sơn chọn nhảy giữa các cành cây cao, vừa nhanh lại không tạo ra nhiều âm thanh. Tốc độ con sói này khá nhanh, nhưng Sơn sau khi đột phá cảnh giới sử dụng thân pháp còn nhanh hơn nhiều, nếu không phải còn muốn theo dõi tình hình thì cậu đã vượt xa con sói lâu rồi. Đối với Sơn thì không đáng kể, nhưng đối với đôi tình nhân kia thì lại là ác mộng. Vốn nếu chàng trai kia chịu đi một mình thì sẽ không bị đuổi kịp nhanh vậy đâu, nhưng đi cùng cô gái kia thì tốc độ lại bị giảm đi đáng kể, nên mới b·ị b·ắt kịp nhanh đến vậy. Nếu không có ai can thiệp thì hôm nay hai người này về chầu trời là cái chắc.