Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 146: Tính cách quái gở




Chương 145: Tính cách quái gở
Chỉ vừa mới tiến vào đại sảnh Sơn đã nhận ra sự hiện diện của người đàn ông này rồi. Thông qua nguồn dị năng lượng toát ra trên người của mỗi người, Sơn có thể đoán được đại khái cấp độ của mỗi người nằm ở đâu. Quan sát một vòng thấy hầu hết nhân viên chỉ ở khoảng cấp độ C, cá biệt có vài người cấp B. Còn riêng người đàn ông mới bước ra lại đã đạt cấp A, không khó để nghĩ đến việc anh ta là người cầm đầu cái phân đội này. Nhìn gần cũng sẽ nhận ra trang phục của anh ta có hơi khác một chút so với nhân viên bình thường, thêm một cái huy hiệu đặc biệt đeo trước ngực, hẳn là đại biểu cho chức vụ rồi. Nếu được hỏi thấy người này có gì ấn tượng nhất, Sơn sẽ không ngần ngại mà chọn bộ râu của anh ta. Dù không đoán ra được anh này bao nhiêu tuổi, nhưng quả râu dê khá dài kia đã làm cho anh ta trông già đi mấy chục tuổi rồi.
“Vâng, hai chúng tôi mới được phân đến phân đội này, không biết anh là…?” – Sơn biết nhưng vẫn làm bộ ngỡ ngàng.
“À đúng, các cậu mới đến nên vẫn chưa biết tôi là ai.” – Người đàn ông tựa như nhận ra mình hơi thiếu sót – “Xin tự giới thiệu, tôi là Lý Minh Dương, đoàn trưởng đoàn thám hiểm ngoại vi, các cậu có thể gọi tôi là đoàn trưởng Dương. Hai cậu mới được điều về đoàn của tôi, cũng chính là nói tôi sẽ là người trực tiếp ra mệnh lệnh cho các cậu. Nhiệm vụ các cậu làm cũng chính là do tôi chỉ đạo trực tiếp. Có vấn đề gì cũng phải báo lên để tôi giải quyết.”
“Ra là đoàn trưởng Dương, rất vui được gặp anh, tôi là Thạch, còn cậu này tên là Điền. Hai người chúng tôi mới gia nhập căn cứ và vinh dự được phân công về dưới trướng của anh. Vì là người mới nên nếu có gì chưa biết hoặc thiếu sót ở đâu thì mong anh cùng các thành viên khác giúp đỡ nhiều hơn ạ.” – Sơn thấy Điền có vẻ không tự tin lắm nên cậu chủ động lên tiếng nói mấy câu kiểu mẫu.
“Mong mọi người giúp đỡ ạ.” – Điền góp thêm một câu.
“Ha ha, giới thiệu cũng xong rồi, mọi người vỗ tay chào đón hai thành viên mới đi.” – Đoàn trưởng Dương cười nói, rồi cũng đi trước vỗ tay.
Theo sau lời nói của đoàn trưởng Dương, cả đại sảnh bắt đầu vang lên hàng loạt lời chúc mừng cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Điền ở một bên thì hơi đỏ mặt, cũng chào hỏi lại. Sơn thì ngoài mặt cũng cười lại, nhưng trong lòng thì có ấn tượng không tốt lắm về cái người đoàn trưởng này. Tất nhiên ấn tượng xấu chung về cái căn cứ này thì vẫn có rồi, ngoài ra Sơn thấy cái người này sao lại nói năng rườm rà như vậy, có mỗi một câu giới thiệu cũng lê thê, dài dòng. Mấy lời này đương nhiên cũng không thể nói ra ngoài, nên Sơn chỉ có thể ngán ngẩm đợi cho qua cái việc chào đón này, chờ đến phần việc chính.
“Chào mừng xong rồi, mọi người quay lại làm việc của mình đi.” – Đang vui thì đoàn trưởng Dương đột nhiên lên tiếng, trực tiếp phá tan bầu không khí – “Trí, cậu ở lại đây.”
“Đoàn trưởng, anh có gì cần phân phó?” – Người tên Trí lên tiếng.
“Hai cậu làm quen một chút, đây là Trí, đội trưởng đội số năm thuộc đoàn chúng ta.” – Đoàn trưởng Dương hướng hai người Sơn giới thiệu, rồi lại quay ngoắt sang đội trưởng Trí mà hỏi – “Đội của cậu còn thiếu người đúng không?”
“Vâng, thưa đoàn trưởng.” – Đội trưởng Trí đáp lại.
“Tốt, từ nay hai cậu sẽ vào đội số năm do Trí dẫn dắt.” – Đoàn trưởng Dương lại quay qua nói, rồi lại quay về dặn dò – “Trí đưa hai người mới về vị trí đội tập kết, chỉnh đốn đội ngũ rồi làm nhiệm vụ đi nhé. Tôi có việc phải lên gặp cấp trên đây.”
“Vâng, đoàn trưởng!”
Thực ra câu này còn chưa nói hết đoàn trưởng Dương đã đi mất dặm rồi, có thèm ừ lấy một câu đâu. Thật mẹ nó quá bất lịch sự, nếu không phải còn đang trà trộn, lại mình không phải là người tiếp lời, chắc Sơn đã tát cho người này một phát rồi. Mà mới nãy còn nói cái gì mà tôi sẽ trực tiếp chỉ huy, ra lệnh, rồi đưa ra nhiệm vụ, vây mà giờ lại đùn đẩy việc cho cấp dưới đi làm, bản thân thì trốn đi mất. Người làm đoàn trưởng này làm việc có thể đáng tin cậy hơn được không.
“Hai người đã từ đoàn trưởng biết tên tôi rồi, tôi cũng không giới thiệu lại nữa. Đoàn trưởng cũng đã sắp xếp như vậy rồi thì hai cậu liền đi theo tôi đi.” – Đội trưởng Trí đã quen với tình huống này, cũng không biểu hiện nhiều, mà hướng hai người Sơn ra hiệu đi theo – “Để tôi đưa hai người về đội, sẵn giới thiệu luôn đồng đội cùng nhiệm vụ sắp tới.”
“Vâng, đội trưởng” – Hai người Sơn đồng thanh đáp.
Địa điểm tập trung kỳ thực cũng không xa lắm, ra bãi tập kết ở ngay phía sau toà nhà này thôi. Ba người một trước hai sau chỉ đi vài chục mét là đã đến nơi rồi. Vừa đến nơi Sơn đã thấy một đoàn khoảng hơn mười người đã đứng xếp hàng ngay ngắn ở trên sân. Nghe thì có vẻ thừa hơi, nhưng lúc nãy quan sát qua người trong đại sảnh một lượt, Sơn đã để ý thấy có vài gương mặt cũng xếp hàng ở đây, cũng nắm được đại khái cấp độ năng lực của bọn họ. Về việc là năng lực gì thì cần phải quan sát lúc thực chiến mới rõ ràng được. Cái này cũng là việc cần chú ý sớm, đề phòng trường hợp b·ị đ·ánh lén lại trở tay không kịp. Tất nhiên có Tiểu Hoa con hàng nay bên cạnh, với thần thức của nó, việc phát hiện ra nguy hiểm sớm cũng hoàn toàn có thể, nhưng cứ chuẩn bị trước cũng không thừa.
Vẫn là thủ tục thường thấy, đội trưởng Trí giới thiệu người mới, rồi đến người cũ, rồi là chào mừng. Xong xuôi mấy phần việc nhàm chán này mới đến màn liệt kê nhiệm vụ, công việc cần làm. Cái này thì đỡ nhàm chán hơn, nhưng thế quái nào mấy việc như lau dọn xe, đổ xăng, mang vác công cụ lên xe lại về tay người mới, hay chính là Sơn cùng Điền hai người sẽ phải làm đấy. Bọn họ còn nói người mới chỉ cần quan sát đàn anh làm nhiệm vụ đầu tiên, nên mấy cái công việc nhẹ nhàng này sẽ phải do người mới thực hiện, đội trưởng Trí cũng không phản đối. Nhẹ cái con khỉ, riêng việc vận chuyển đồ lên xe, mấy món cân nặng không hề nhẹ, là người thường thì chịu c·hết cũng không bê nổi không nói đến, lại đến cái xe còn bẩn đến khó tả, cứ như kiểu bọn này để cả năm không rửa đến một lần, hay là nói cố ý bôi bẩn để người mới có việc làm? Tuy không muốn làm mấy việc vô bổ này, nhưng đã mất công diễn đến đây thì phải diễn cho chót. Nhìn Điền ở bên cạnh hăng hái cọ rửa xe, Sơn cũng chỉ biết thở dài mà làm cùng.
Kết quả công việc của ngày đầu tiên cũng chỉ có hai người Sơn làm từng ấy việc, còn đám người cũ kia thì chỉ bàn bạc nhiệm vụ một hồi, xong cũng lôi kéo nhau ra sân tập luyện. Ngày mai mới chính thức bắt đầu nhiệm vụ rời căn cứ đến địa điểm trinh sát. Phí nguyên một ngày chẳng làm được cái gì có ích, Sơn có chút khó chịu, nhưng vẫn phải theo Điền vác cái mặt ra nhà ăn, tất nhiên là để thoả mãn cái dạ dày của con nhóc Tiểu Hoa kia, và cũng phải mang một ít về chia cho hai người Hoàn còn đang ở trong phòng mình. Dù có là năng lực giả, nhưng vẫn nên một ngày ăn được một bữa cơm chứ. Tất nhiên sau khi tiêu thụ một đống lớn đồ ăn kia, Sơn cũng khó mà lấy thêm được quá nhiều, chỉ có thể mặt dày xin được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Ta cũng hơi no rồi, đại ca ngươi cũng không cần lấy thêm về làm gì đâu.” – Tiểu Hoa tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng chưa được mấy giây đã đổi giọng – “Nhưng nếu đã có lòng thì ta cũng sẽ nhận cho đại ca ngươi khỏi áy náy.”
“Bớt nói chuyện kiểu đó đi, đây cũng không phải là cho nhóc.”
Tuy có chút không vui, nhưng Sơn cũng chẳng có hứng thú đôi co nhiều làm gì, cậu đang nghĩ đến một số việc cần làm vào ngày mai. Nếu chỉ đứng quan sát, vậy ngày mai thu tinh hạch kiểu gì nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.