Chương 153: Chuyện lạ
Sơn đi không bao lâu thì đã tìm được một nhà máy bỏ hoang khá lớn. Mấy cái nhà máy như này tất nhiên ở trong khu vực này rất nhiều, nhưng cái làm Sơn chú ý đến là bên trong nhà máy có một con xác sống cấp 5 khá lớn đang nằm bất động. Bên cạnh nó là một bể chứa lớn đựng toàn một loại chất lỏng xanh lè đặc sệt, nhìn như một loại hoá chất công nghiệp gì đấy. Kỳ lạ hơn nữa là từ trên thân con xác sống có mấy thứ giống như vòi đang cắm trực tiếp vào bể chứa. Cũng không biết là nó đang hút thứ chất lỏng kia hay là đang phun chất lỏng đấy ra nữa, nhưng dù là gì thì nhìn cũng khá buồn nôn. Chỉ từ cảm nhận ban đầu Sơn đã thấy được thứ chất lỏng này rất không tầm thường rồi, dù cho nó không có tác dụng gì với cậu thì đối với đám người trong căn cứ kia chắc là sẽ có giá trị nghiên cứu không nhỏ. Ngoài ra bên trong còn có một vài loại máy móc đã bám bụi mà Sơn cũng chẳng biết chúng có tác dụng gì. Nói chung là nếu muốn lấy đi mấy thứ trong này thì bọn họ phải tiêu diệt được con xác sống cấp 5 này. Do không biết trước con cấp 5 này có loại năng lực đặc biệt nào nên Sơn cũng chẳng muốn đi trêu chọc đến nó, cứ để đám người kia xử lý đi.
Cảm thấy mình rời đi đã đủ lâu, mà quanh đây ngoài xác sống cấp cao hơi nhiều ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt nữa, Sơn quyết định sẽ quay về chỗ tập kết của đội trước. Cũng không biết trong đám người kia có ai bị con cấp 5 khổng lồ mà Tiểu Hoa dẫn ra đạp c·hết không. Cũng không phải là Sơn quan tâm đến sống c·hết của mấy người này, chỉ là tò mò đơn thuần mà thôi. Không rõ căn cứ này được đồn đoán như thế, một đội được huấn luyện nghiêm chỉnh liệu có thật sự không hề hấn gì mà thoát khỏi được một tồn tại thực lực cao hơn họ nhiều như vậy không. Vừa chạy vừa nghĩ ngợi đủ thứ, chẳng bao lâu Sơn đã nhìn thấy bóng dáng của mấy người trong đội mình rồi. Không ngoài dự đoán, trong số đó có cả cậu em Điền, nhìn lướt qua chắc là cũng mới tập hợp lại với đội. Bên cạnh mấy người họ là một đống đồng nát sắt vụn, chắc là những gì còn lại của hai chiếc xe tải, không cần đoán cũng biết là cái gì gây ra rồi.
“Báo đội trưởng, tôi vì gặp chút trở ngại nên về lại đội trễ giờ, mong anh thông cảm cho.” – Sơn vừa lại gần thì lập tức báo cáo.
“Không sao, trở về lành lặn là tốt rồi.” – Trí gật gù, giọng nói còn xen chút lo lắng – “Tôi nghe cậu Điền kể là cậu đã đi hướng khác về thông báo trước, sao lại bị trễ như vậy?”
“Thưa đội trưởng, đúng như Điền báo lại, tôi định đi đường khác tránh xa con xác sống kia về báo tin lại cho đội, nhưng trên đường lại gặp phải bầy xác sống truy đuổi, tôi không đủ thực lực chống lại nên chỉ có thể lẩn trốn tìm cách về lại đây. Tuy có tốn thời gian đi lòng vòng, nhưng vẫn may là không bị phát hiện ra, bây giờ mới về được đến nơi tập kết này.” – Sơn bịa chuyện.
“Ra là vậy!” – Trí quan sát một lần Sơn, cảm thấy không có thương tích thì mới gật gù – “Cậu cũng mệt rồi, sang bên kia ngồi nghỉ ngơi đi, đợi đội tiếp viện đến chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.”
“Rõ!”
Sơn cũng không muốn nói thêm gì, tiến lại một tảng đá nơi Điền đang ngồi nghỉ, rồi cũng ngồi xuống. Điền lúc trở về vị trí tập kết không nhìn thấy Sơn đâu, còn đang lo lắng không biết cậu có gặp chuyện gì không, nhưng khi thấy Sơn xuất hiện cậu ta cũng thả lỏng tâm trạng đi phần nào. Tuy nói hai người mới quen nhau chưa đến hai ngày, nhưng đều là người mới, lại có mức sức mạnh như nhau, nói chuyện cũng coi như là hợp, Điền thật sự coi Sơn như một người bạn rồi, sao mà không lo cho được. Thấy Sơn ngồi xuống bên cạnh mình, Điền lúc này mới lên tiếng hỏi han:
“Em cũng nghe thấy lời anh nói rồi, anh thật sự là không gặp chuyện gì chứ?”
“Thật sự không sao đâu. Anh đã nói rồi mà, sức mạnh anh có thể không đáng nói đến, nhưng nói về việc chạy thì anh không thua ai đâu.” – Sơn tự tin khẳng định.
“Vậy thì tốt rồi.” – Điền nói xong liền chuyển chủ đề - “À đội trưởng nói do chuyến này gặp t·ai n·ạn bất ngờ, chỉ có thể chờ đội tiếp viện đến thì mới có thể tiếp tục nhiệm vụ. Chắc không bao lâu nữa đội tiếp viện sẽ đến thôi.”
“Được, tôi đã biết. Vậy tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức đi, lát nữa chắc là sẽ có nhiều việc cho chúng ta đấy.”
Nói thêm mấy câu, Sơn liền tựa lưng vào tảng đá, khoanh tay nhắm mắt lại tựa như đang ngủ, nhưng thật ra là cậu đang tranh thủ tu luyện, có thể thì nghe ngóng thêm mấy người kia nói chuyện xem có gì quan trọng không. Nhưng chung quy lại cũng chẳng có tin tức gì hữu ích, ngoài mấy chuyện t·ục t·ĩu ra thì lại là liên quan đến hai người Sơn, cái gì mà sao hai đứa này lại có thể may mắn thoát khỏi con cấp 5 kia, rồi thì mấy con chuột bạch hên thật. Chờ thêm một lúc nữa, đội tiếp viện cuối cùng cũng xuất hiện. Gọi là đội tiếp viện, kỳ thật đây là đội chiến đấu chủ lực của nhiệm vụ lần này, sẽ trực tiếp vào sâu phía trong để tiêu diệt xác sống cao cấp và vận chuyển đồ vật ra ngoài. Chỉ từ nhân lực lẫn phương tiện di chuyển cũng đã thấy được đội này hoành tráng, mạnh mẽ đến như nào rồi. Tổng cộng có 5 chiếc xe tải, mỗi xe có tầm mười hai người, thực lực từng xe có lẽ đều mạnh hơn đội hiện tại của Sơn. Đoàn xe vừa dừng, đoàn người mới xuống xe là đội trưởng Trí đã ngay lập tức đến trước mặt một người nói chuyện:
“Anh Hưng, anh phải nói giúp em một chút, lần này đội em thật sự là quá đen, mới vào được một đoạn đã gặp phải con xác sống kia cuồng loạn t·ấn c·ông, chính em cũng suýt nữa thì toi mạng rồi.”
“Tôi đã biết tình hình của cậu, nhưng nhiệm vụ này thất bại là thất bại, anh có cầu xin hộ thì cậu vẫn sẽ bị phạt thôi.” – Người được gọi là anh Hưng quan sát các đội viên, lại nhìn về chỗ xe bị giẫm nát, lắc đầu liên tục – “Mà cậu cũng quá bất cẩn, làm sao lại để ra nông nỗi này. Năng lực của cậu cũng đâu có tệ, dù cho không đối phó nổi cũng đâu đến mức thảm hại như thế này.”
“Em cũng có muốn vậy đâu, vốn dĩ đã cắt đuôi được nó rồi, nhưng không hiểu sao nó vẫn tìm được đội em rồi điên cuồng đuổi theo. Nếu không phải bỗng nhiên nó ngừng lại rồi đi mất, nói không chừng toàn đội đã đi đời nhà ma rồi. Mà lần này em còn gặp một chuyện kỳ lạ nữa, lúc chạy khỏi con cấp 5, mấy người bên em đã cố tách ra chạy rồi, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại vẫn đâu về đấy, lại tụ về một đường, em cũng đau hết cả đầu.” – Trí đúng sự thật kể lại – “Không tin anh thử hỏi mấy đứa đội em mà xem.”
“Lại còn có chuyện như vậy.” – Anh Hưng cũng bị vấn đề này làm cho ngạc nhiên – “Hay là đội cậu gặp phải năng lực giả hệ tinh thần rồi? Cậu có phát hiện ra người nào khác bám theo không?”
“Em kiểm tra cẩn thận rồi, làm gì có ai lạ ở gần đây.” – Trí nói chắc như đinh đóng cột – “Liệu có phải là năng lực của xác sống không?”
“Có thể lắm!” – Anh Hưng nghĩ một lúc, lông mày bất giác nhíu chặt hơn – “Nhiệm vụ lần này độ khó có thể sẽ cao hơn mọi lần, lúc về tôi sẽ nói hộ cậu mấy câu. Còn bây giờ gọi đội của cậu tập hợp lại đi, chuẩn bị theo đội của tôi làm tiếp nhiệm vụ.”
“Cảm ơn đại ca, giờ em đi làm ngay.” – Trí thở phào, xoay người đi tập hợp đội lại.
“Năng lực giả cấp A, không tệ!” – Sơn ở một bên nhìn lướt qua người tên Hưng này một lần, đã đại khái phán đoán được cấp độ năng lực của anh ta.