Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 74: Khung cảnh tận thế




Lùi lại một thời gian trước khi căn cứ bị diệt, Sơn lúc này đã tiến lên trên tường quan sát tình hình chiến trận. Vũ khí phòng thủ tương đối đầy đủ, quân lính cũng tập trung rất nghiêm chỉnh, nhưng cảm nhận tổng thể thì thực lực năng lực giả trong những người lính này cũng không mạnh như căn cứ Bạch Hổ. Hơn nữa vừa mới trên đường đến đây, Sơn thấy người dân cùng những tổ chức khác ngoài q·uân đ·ội cũng không hề đoàn kết đồng lòng chống lại thi triều, mà là mỗi người một ngả, hầu như chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, như vậy cũng là một điểm làm cho lực lượng của căn cứ yếu thế đi rồi.
Bỏ qua chuyện này, Sơn liền đi dọc toàn bộ khu vực sắp xảy ra chiến đấu cùng các khu thuộc bộ chỉ huy, cũng không cảm thấy có dấu hiệu nào của năng lực giả mạnh mẽ, như vậy tức là sẽ không có bất cứ tiếp viện nào từ bên ngoài đến hỗ trợ căn cứ Bình Minh vượt qua thi triều.
“Căn cứ không giữ được rồi.” – Sơn lắc đầu nhận xét.
Nhìn ở phía xa thấy từng đàn, từng đàn xác sống đang dồn dập lao đến, Sơn quyết định sẽ ngay lập tức đưa Thắng rời khỏi căn cứ, chứ nếu để đến lúc thi triều tiếp cận đến tường thì sợ là muốn đi sẽ rất nguy hiểm. Cũng không chần chừ nữa, Sơn dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại căn nhà ban đầu. Thắng đang ngồi đọc sách thì thấy Sơn mở tung cửa ra, đang muốn mở miệng hỏi một chút thì Sơn đã lên tiếng trước rồi:
“Không còn thời gian nữa rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi!”
“A, chúng ta phải đi đâu, bên ngoài có vẻ đang r·ối l·oạn lắm.” – Thắng bất an hỏi lại.
“Chúng ta sẽ rời căn cứ.”
Nói rồi cũng không đợi Thắng kịp phản ứng, Sơn đã tiến lại nhấc bổng người cậu bé lên, trong sự ngạc nhiên của cậu bé, Sơn liền đạp lên phi kiếm phóng hướng ngoài căn cứ mà bay đi. Tuy khá hãi nhiên vì tự nhiên mình bị nhấc lên rồi bay với tốc độ chóng mặt, nhưng Thắng đột nhiên nhớ đến điều gì, cậu bé liền cố gắng giãy giụa, hô to lên:
“Anh mau dừng lại đã, sao đột nhiên lại rời khỏi căn cứ như vậy, còn chị của em thì sao?”
“Bây giờ căn cứ không còn thích hợp để ở lại nữa rồi, chị em đã nhờ anh bảo vệ em, nên bây giờ anh đang đưa em đến nơi an toàn.” – Sơn giải thích ngắn gọn – “Còn về chị em, anh sẽ quay lại đón sau.”
“Không được, em sẽ không rời đi trước mà không có chị đâu, anh mau quay lại đón chị đi.” – Thắng hoảng hốt gào lên.
Kỳ thực không phải là Sơn không muốn tìm Phương luôn, nhưng do vẫn chưa tìm được vị trí của cô, còn một vấn đề là mang người đi trước mặt đông đảo quân lính không phải là một lựa chọn tốt. Sơn định mang Thắng rời đi trước, sau đấy quay lại, trong lúc hỗn loạn sẽ lại đưa Phương ra, như vậy sẽ thuận lợi hơn. Đi đi lại lại như vậy có hơi tốn sức, nhưng lại đảm bảo hơn về mặt tốc độ di chuyển, sẽ đảm bảo an toàn hơn trong hoàn cảnh này, lại cũng đã tôn trọng ý muốn chiến đấu bên đồng đội của Phương. Cảm thấy Thắng đang ồn ào, vùng vẫy liên tục, Sơn cũng không còn cách khác, đành phải gõ nhẹ vào gáy cậu bé, làm cho cậu bé ngất đi, như vậy mới yên tĩnh được. Không còn bị làm phiền, Sơn liền tập trung vào việc điều khiển phi kiếm, tăng hết tốc lực bay đến địa điểm đặt trận pháp hôm qua, đó tạm thời là nơi an toàn nhất hiện nay trong phạm vi gần căn cứ rồi, ít nhất là Sơn nhớ đường đến đó.
Chỉ mất một lúc, Sơn đã chở Thắng trở lại vị trí trận pháp hôm qua rồi, nhìn lướt qua đã thấy thân ảnh bốn người bên trong. Chị Mai vẫn đang nằm một chỗ, Nguyệt đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, còn hai chị em ruột kia đang trò chuyện với nhau, có vẻ như không ai gặp vấn đề gì. Sơn đã thuận lợi xuyên qua trận pháp, dừng lại trước mặt bốn người.
“A, anh Sơn về rồi.” – Nguyệt vui mừng đứng dậy hỏi han – “Anh có gặp chuyện gì không?”
“Anh không sao đâu.” – Sơn mỉm cười đáp lại – “À, giới thiệu với mọi người một chút, đây là Thắng, em trai của Phương. Anh đưa cậu bé đến đây trước để tránh thi triều t·ấn c·ông vào căn cứ, bây giờ anh chuẩn bị quay lại đưa Phương ra, chậm trễ sẽ không kịp nữa đâu.”
Nói rồi Sơn liền đặt Thắng nằm xuống đất, sau đấy đi xung quanh trận pháp kiểm tra lại một lượt, để chắc chắn là trận vẫn vận hành ổn định, không gặp vấn đề gì. Kiểm tra xong mọi thứ bên trong trận, không bị hư hao gì, Sơn liền đạp phi kiếm, lại chuẩn bị xuất phát đi đến căn cứ.
“À, nhờ mọi người trông chừng thằng bé, đừng để thằng bé chạy loạn ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm.” – Sơn dặn dò một câu.
“Được, anh cứ đi đi, để chúng em lo cho.” – Nguyệt nhanh nhảu đáp lại.
Sơn khẽ gật đầu, quay người lại dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về căn cứ, lần này vừa bay cậu vừa nắm một nắm tinh hạch hấp thu bổ sung chân nguyên trên đường bay, nếu không lần này trở lại căn cứ gặp nguy hiểm sẽ không kịp trở tay.
Bên phía căn cứ Bình Minh, thi triều đã tiến đến khá gần rồi, trên tường quân lính đã bắt đầu dùng pháo phòng thủ bắn liên tục vào thi triều. Từng bầy xác sống cấp thấp liên tục bị đạn pháo bắn cho tan tác, nhưng những lỗ thủng trong dòng thi triều cũng sẽ nhanh chóng bị những xác sống khác cho lấp đầy. Bị đạn pháo oanh tạc dữ dội như vậy, ấy thế mà thi triều chẳng những không bị chậm lại, hơn nữa xác sống bên trong càng điên cuồng hơn, lao lên càng nhanh hơn. Theo cấp độ xác sống tăng lên, đạn pháo đã bắt đầu không phát huy được nhiều tác dụng nữa rồi. Thấy tình hình có vẻ đang xấu đi, nhiều tốp lính có năng lực trong người còn xung phong ra ngoài chiến đấu chống lại xác sống, họ không mong có thể bảo vệ nổi căn cứ, họ chỉ muốn kéo dài ít thời gian cho người dân kịp chạy thoát khỏi căn cứ, càng xa càng tốt. Nhưng rõ ràng là việc làm này cũng không kéo được bao nhiêu thời gian, do thi triều quá lớn, hơn nữa xác sống cũng càng lúc càng mạnh, khó có thể chống đỡ được. Đây gần như là bên xác sống đơn phương tàn s·át n·hân loại rồi.
Chỉ huy trưởng đứng quan sát chiến trận trên tường, ông đang siết chặt hai bàn tay, bất lực nhìn xem những người lính của mình lần lượt bị thi triều đè nát, trong lòng ông đang rỉ máu, nhưng cũng chỉ có thể không ngừng rơi lệ. Không còn cách nào có thể cứu vãn được tình hình nữa rồi. Nhưng như vậy còn chưa đủ, mặt đất bắt đầu rung lắc, hàng loạt tiếng bước chân ầm ầm vang lên, từ phía xa một con xác sống khổng lồ đang nhanh chóng tiến lại gần căn cứ. Nó chính là con xác sống cấp 5 duy nhất trong thi triều, nhưng cũng chỉ mình nó thôi cũng đủ phá tan căn cứ ra rồi, chứ đừng nói là còn có thi triều. Chỉ thấy nó nhanh chóng phóng thẳng tới chỗ bức tường lớn, hàng loạt đạn pháo bắn lên người nó chỉ như những vết muỗi đốt, không có tí ảnh hưởng gì. Con cấp 5 chỉ vừa đến gần tường, nó đã ngay lập tức nhấc lên cánh tay to lớn của mình, sau đấy vung thật mạnh đập cái ầm vào tường. Hành động này làm cho bức tường vững chắc cản được bao nhiêu cơn hoạn nạn mấy năm nay bị phá ra một lỗ hổng cực lớn, toàn căn cứ cũng theo đó mà rung chuyển dữ dội, dường như là mới xảy ra đ·ộng đ·ất siêu lớn vậy. Xác sống cấp thấp hơn nhanh chóng theo cái lỗ to lớn ấy tràn vào trong căn cứ, bắt đầu công cuộc g·iết chóc.
Sơn lúc này đã cưỡi phi kiếm về đến khá gần căn cứ rồi, nhìn thấy cảnh tượng căn cứ bị phá tan tươm, xác sống bắt đầu tàn sát bữa bãi, Sơn không khỏi rùng mình. Tình cảnh trước mắt thật đáng sợ, đúng theo kịch bản tàn khốc của ngày tận thế.
“Hy vọng là mình đến kịp.” – Sơn tự lẩm bẩm trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.