“Thấy rồi à?” Giọng của Úc Cẩm Kiêu từ ghế sau vang lên, trầm thấp và lành lạnh.
Dù đã quen với khí chất không dễ gần của ba, Úc Minh Hi vẫn bị dọa cho tim đập hụt một nhịp.
Trong xe không bật điều hòa, mà lại lạnh như có tuyết phủ.
Cậu kéo áo khoác lên sát cổ, trong lòng thầm than thở, nhỏ như vậy mà đã phải tính đường ứng phó với người lớn rồi...
Cuộc sống sao mà mệt quá trời.
“… Vâng, con thấy rồi ạ.” Úc Minh Hi đáp nhỏ xíu như muỗi kêu.
Úc Cẩm Kiêu cũng từng muốn nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nhưng anh hiểu rõ, càng giải thích càng dễ phản tác dụng. Vả lại, nếu điều này khiến con trai có cái nhìn tốt hơn về anh, thì cũng chẳng phải chuyện xấu.
Lần trước anh thấy cái lá cờ khen ngợi làm xấu hổ không thôi, vậy mà phản ứng của Minh Hi lại ngoài dự đoán, cậu cười tươi rói, còn nắm tay anh nói “ba giỏi quá”.
Ghế trước, Cao Châu chuyên tâm lái xe. Hai đứa nhỏ phía sau xem ảnh xong thì tựa vào nhau ngủ say.
Còn lại Úc Cẩm Kiêu và Úc Minh Hi im lặng, dùng bầu không khí để “nói chuyện”.
“Ba…” Úc Minh Hi ngẫm nghĩ một lát, rồi xoay người nhìn ra sau. Đèn đường bên ngoài lướt qua cửa kính làm khuôn mặt cậu khi sáng khi tối.
“Sao vậy?” Úc Cẩm Kiêu thấy con trai có vẻ muốn nói gì đó.
Úc Minh Hi nhìn thẳng anh, rồi nở nụ cười nhẹ nhõm: “Không có gì đâu ạ.”
Câu trả lời như chẳng có gì, mà cũng như đã nói hết mọi điều.
Trái tim Úc Cẩm Kiêu như bị bóp chặt, rồi lại nhẹ bẫng đi một cách kỳ lạ.
Anh không nhớ lần cuối mình có cảm giác nhẹ nhõm như bây giờ là khi nào nữa.
Trên đường về nhà, Úc Minh Hi ôm khư khư chiếc điện thoại. Trên mạng, thái độ của mọi người về ba cậu đã thay đổi rất nhiều.
Chủ đề #ÚcCẩmKiêuRaTayGiữaĐêmKhiếnNgườiKhácMấtTích# hoàn toàn không có bằng chứng, ngược lại, đề tài #ÚcCẩmKiêuNgườiTốt# thì đầy đủ ảnh chụp, hóa đơn quyên góp, và cả các nhân chứng như thầy cô ở cô nhi viện, các tình nguyện viên đứng ra xác nhận.
Đến 7 giờ tối, lại có một tin nóng mới, người từng bị nghi là bị Úc Cẩm Kiêu thủ tiêu, Tôn Thành, lại mở livestream.
Tin tức như b.o.m nổ giữa đám đông, người xem livestream lên đến hàng trăm triệu.
[Tôi bị Úc tiên sinh giết? Trời ơi đừng đùa nữa được không, anh ấy là người tốt đến mức nào cơ chứ! Mấy người coi phim kinh dị nhiều quá rồi!]
[Tôi có bị đe dọa gì đâu! Cả ngày hôm nay tôi ở bệnh viện chăm con gái, bác sĩ, y tá và bệnh nhân đều có thể làm chứng!]
[Con người rất phức tạp, nếu chỉ nghe vài câu đã vội kết luận, thì đúng là quá phiến diện.]
[Úc tiên sinh chắc chắn không như những gì mọi người nghĩ, muốn hiểu một người, phải dùng trái tim chứ không chỉ dùng mắt, càng không thể thông qua mạng xã hội mà tự cho là mình hiểu hết về ai đó.]
Livestream kéo dài gần một tiếng, Tôn Thành nói rất nhiều điều, có không ít lời khiến Úc Minh Hi xúc động.
Từng có lúc, cậu nghĩ ba mình đã thay đổi, không còn là ba ngày xưa nữa.
Nhưng đến tối nay, khi nhắm mắt lại, những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua hiện lên rõ ràng khiến cậu nhận ra...
Ba vẫn là ba.
Về đến nhà đúng tám giờ rưỡi, Úc Viên Viên sau một giấc ngủ trên xe đã tỉnh táo lại. Cô bé tắm rửa sạch sẽ rồi mặc bộ đồ ngủ lông thú một mảnh, rón rén đi tìm anh trai chơi.
Cửa phòng không khóa, cô bé khẽ đẩy một khe nhỏ, thấy anh trai đang ngồi trên thảm cạnh giường, bên cạnh là một cái hộp đang mở.
Cô bé nhoài người bò sát tới, định làm cú đánh úp bất ngờ, ai ngờ vừa ló đầu ra, liền thấy anh trai đang cầm một tấm ảnh.
Ảnh chụp có ba, có anh cả, có anh hai, có một đứa nhóc con… và… và có cả mẹ?
Sao lại có mặt mẹ trong bức ảnh này?