Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 1: Chương 1




Tác giả có lời muốn nói: Cảnh báo: Thụ là một "vạn nhân mê", "vạn nhân mê", "vạn nhân mê"! Mang theo buff thánh mẫu, siêu diễn xuất, giáo chủ giáo Bạch Liên Hoa, khi diễn có chút khí chất nữ nhi, nếu thấy nữ tính hoặc giả tạo thì hãy quay lại! Về sau thụ cũng sẽ có sức mạnh võ lực rất lớn, nhưng sẽ hoàn hảo đến mức gây ra sự bất ngờ.

 

***********

Trong hồ linh khổng lồ, mặt nước xanh biếc ôm lấy vô số con cá chép sáng lấp lánh ánh vàng đỏ, tạo thành những vòng xoáy đẹp mắt.

Những chiếc lá sen khẽ lay động, những đóa hoa sen trắng hồng mịn màng với những giọt sương long lanh, một vài linh tỳ đứng trên đình bên hồ, vừa rải thức ăn cho cá, vừa thì thầm với nhau.

"Nghe nói đạo lữ mới của Kiếm Tôn tối qua đã lỡ bước ngã xuống hồ, các người có biết chuyện gì xảy ra không?"

"Có người nói là Kiếm Tôn muốn giết người diệt khẩu, bởi vì Kiếm Tôn đang âm thầm tu luyện vô tình đạo!"

"Làm gì có chuyện đó? Ta nghĩ là tiểu thiếu gia nhà họ Sở tự thấy không xứng với Kiếm Tôn, xấu hổ mà nhảy hồ tự tử. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một kẻ phế vật ngũ linh căn, tsk..."

"Đúng đó, ngũ linh căn mà so với chúng ta còn không bằng. Cả cửa vào môn phái cũng không đạt được. Nếu là ta, ta cũng nhảy thôi, để khỏi phải sau này lại làm xấu mặt Kiếm Tôn!"

*

Nghe thấy tiếng bàn tán của đám linh phó bên ngoài càng lúc càng quá trớn, khóe môi Tô Vân Khanh khẽ giật giật. Cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được, đưa tay che môi, thấp giọng ho khẽ một tiếng.

Tiếng ho này vừa cất lên, đám linh phó bên ngoài lập tức giật nảy mình, hoảng hốt ném vội linh thực đang dùng để cho cá ăn, tán loạn như chim muông bị kinh động.

Tiểu trúc bên hồ cứ thế mà trở nên yên ắng.

Tô Vân Khanh khẽ thở dài, đưa tay xoa ngực rồi chậm rãi ngồi dậy từ chiếc ngọc tháp mềm mại được phủ kín gấm lụa trơn mượt. Mái tóc đen như mực tựa mây xõa xuống, ánh lên quầng sáng nhàn nhạt.

Càng làm tôn thêm gương mặt vốn đã nhỏ nhắn của cậu thêm phần tái nhợt, tựa như một đóa tuyết liên mong manh, dung mạo tinh xảo đến mức kinh tâm động phách.

Hàng mi khẽ run, Tô Vân Khanh lặng lẽ hỏi trong lòng: "Hệ thống, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"

Chẳng bao lâu sau, một giọng nói trầm đục vang lên: "Ta vừa nói, ngươi không phải bạch nguyệt quang của nam chính."

Tô Vân Khanh khẽ nhướng mày, vẻ mặt thoáng chút nghi hoặc: "Dung mạo như vậy, chẳng lẽ lại không phải bạch nguyệt quang sao?"

Hệ thống ho khẽ một tiếng: "Chẳng những không phải bạch nguyệt quang, mà ngươi có nghe đám người vừa rồi bàn tán chưa? Không chỉ tư chất kém, nguyên chủ còn là một kẻ thích làm màu—tự ý thế thân ca ca xuất giá, lại còn uống sinh tử đan, nhiều lần dùng tính mạng dụ dỗ, mưu đồ phá vỡ vô tình đạo của kiếm tôn nam chính. Nam chính không để hắn thật sự chết sớm đã là nhân từ lắm rồi."

Nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài, chỉ cách một hành lang, càng lúc càng vô lý, khóe miệng của Tô Vân Khanh khẽ giật giật, cuối cùng không nhịn được, đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng.

Tô Vân Khanh im lặng trong chốc lát, khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt qua mấy sợi tóc đen rủ xuống trước ngực, từng chút một.

Hệ thống khó hiểu: "Ngươi làm gì vậy?"

Tô Vân Khanh mở mắt, nhìn xuống cổ tay trắng nõn yếu ớt của mình rồi liếc qua những sợi tóc đen như mực trong lòng bàn tay, giọng điệu bình thản: "Vậy bây giờ ta phải chờ chết sao?"

Hệ thống: "?"

Nhìn vào đôi mắt đen láy nhưng không hề gợn chút cảm xúc của Tô Vân Khanh, tim hệ thống như khựng lại một nhịp, vội vã dỗ dành: "Thật ra nhiệm vụ của ta cũng không khó lắm đâu. Chỉ cần ngoan ngoãn không gây chuyện, sống đến khi công và đám thụ của hắn cùng phi thăng, ngươi cũng có thể hưởng thụ tuổi già an ổn."

Tô Vân Khanh nhướng mày: "Phải không? Nói thử nghe xem nào."

Hệ thống do dự một chút, vẻ mặt hơi kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng tải xuống cốt truyện của quyển tiểu thuyết mà Tô Vân Khanh vừa xuyên vào.

Sau khi đọc xong phần giới thiệu nhân vật và tuyến truyện chính của bộ 《Kiếm Đạo Chí Tôn》, đôi mắt xinh đẹp của Tô Vân Khanh hơi híp lại.

Hệ thống vừa thấy biểu tình này, liền cuống quýt nói: "Ký chủ, có gì thắc mắc ngươi cứ hỏi ta!"

Đầu ngón tay trắng nõn của Tô Vân Khanh nhẹ nhàng gõ lên khung giới thiệu cốt truyện, chậm rãi nói: "Trong truyện này, Tô Vân Khanh mười chương liền mất mạng... Ngươi nói ta có thể sống đến khi bọn họ phi thăng? Hệ thống, ngươi không gạt ta đấy chứ?"

Hệ thống lập tức giật thót, trong lòng trầm xuống. Một lúc lâu sau, nó mới ho khẽ một tiếng rồi đáp: "Chương thứ mười... không phải là do hắn tự bày mưu hãm hại ca ca, sau đó bị Kiếm Tôn phát hiện rồi nhốt lại sao? Hắn tự đâm đầu vào tường chết, ngươi không cần đâm là được mà?"

Tô Vân Khanh bật cười khẽ: "Nhưng Kiếm Tôn sẽ giam ta năm mươi năm đấy."

Hệ thống bị nụ cười này làm cho có chút hoảng hốt, chỉ có thể gượng cười nói: "Ngươi có thể tăng hảo cảm của Kiếm Tôn mà, chỉ cần đến lúc đó hảo cảm của hắn trên mức không, biết đâu có kỳ tích xảy ra thì sao?"

Tô Vân Khanh nhướn mày: "Hảo cảm của Kiếm Tôn? Làm sao để tăng?"

Hệ thống im lặng một lúc, rồi thành thật lắc đầu: "Không biết."

Tô Vân Khanh: "Ồ."

Hệ thống vội vàng chữa cháy: "Đừng vội! Bây giờ ngươi có một nhiệm vụ rất quan trọng, hoàn thành sẽ được 100 điểm tích lũy! Đến lúc đó, nếu thật sự không ổn, ngươi có thể đổi một lá bùa truyền tống tùy ý mà chạy trốn!"

Tô Vân Khanh hơi động tâm, hỏi: "Nhiệm vụ gì?"

Hệ thống: "Ờ... để ta xem lại... À! Tìm thấy rồi!"

Giây tiếp theo, một khung đối thoại màu lam lơ lửng trước mặt Tô Vân Khanh.

【Nhiệm vụ chính: Trở về Tô gia than thở với Tô Vân Lam, khiến hắn đến Kiếm Tông xin lỗi, nhân vật chính gặp gỡ nhau, nhận 100 điểm tích lũy.】

【Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?】

Tô Vân Khanh nhìn chằm chằm khung đối thoại trước mặt, hàng mi dài khẽ rung:
"Hệ thống, ta không nhầm chứ? Tô Vân Lam là ca ca của ta? Ta đã cướp hôn sự của hắn, giờ còn muốn hắn đến Kiếm Tông xin lỗi?"

Hệ thống cắn răng đáp: "Ừm... Đúng vậy."

Thấy sắc mặt Tô Vân Khanh dần trầm xuống, hệ thống lập tức nói nhanh:
"Nhưng mà ngươi cũng đọc truyện rồi đấy, cốt truyện vốn là như vậy. Tô Vân Lam là người chính trực, hắn biết chuyện này vốn là lỗi của Tô gia, nên mới chủ động xin lỗi."

Tô Vân Khanh trầm ngâm chốc lát rồi mới nói: "Được rồi, ta sẽ cố thử xem."

Hệ thống lập tức cười hì hì: "Thử thôi, thử thôi, không vấn đề gì đâu!"

*

Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Tô Vân Khanh chống đỡ thân thể bệnh nhược, miễn cưỡng chỉnh trang một phen rồi đi tìm Kiếm Tôn.

Theo cốt truyện, lúc này Kiếm Tôn đang bế quan, cùng Tô Vân Khanh "chiến tranh lạnh".

Nguyên bản, sau khi tỉnh lại, Tô Vân Khanh sẽ đến trước cửa động phủ của Kiếm Tôn náo loạn một trận. Kiếm Tôn không muốn bị quấy rầy lúc thanh tu, đám kiếm phó lại sợ làm kinh động đến hắn, nên chỉ có thể đồng ý đưa Tô Vân Khanh hồi gia.

Nhưng hiện tại, Tô Vân Khanh đã không còn là vị tiểu thiếu gia kiêu căng, bốc đồng ngày trước, cậu không định dùng thủ đoạn này.

Quả nhiên, khi tìm đến động phủ của Kiếm Tôn, cậu liền bị một kiếm phó vận hắc y chặn lại.

Tô Vân Khanh đã đọc qua bối cảnh cốt truyện, biết người này chính là kiếm phó Đinh Mão của Kiếm Tôn. Vì vậy, liền cúi đầu hành lễ với Đinh Mão, ôn hòa nói: "Đinh Mão sư huynh, có thể để ta vào không? Ta có chuyện muốn bẩm báo với tôn thượng."

Hệ thống âm thầm tán thưởng: Không tệ, không tệ, rất lễ độ.

Đêm qua, Đinh Mão còn chứng kiến Tô Vân Khanh làm mình làm mẩy, sinh tử doạ người. Nay thấy cậu thái độ nhu hòa lễ phép như vậy, hắn suýt tưởng bản thân nhìn lầm.

Nhưng rất nhanh, Đinh Mão lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Tôn thượng đang bế quan, phu nhân vẫn nên trở về đi. Xin đừng làm khó Đinh Mão."

Tô Vân Khanh ngước mắt, đôi con ngươi đen láy lặng lẽ nhìn thẳng vào Đinh Mão:
"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ta nhớ nhà, muốn về thăm huynh trưởng một chút. Đinh Mão sư huynh có thể giúp ta không?"

Đinh Mão giật mình, phản ứng đầu tiên chính là—quả nhiên vị tiểu thiếu gia này lại muốn làm loạn! Nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần tái nhợt cùng ánh mắt nhu hòa ôn thuận của đối phương, hắn lại bất giác do dự.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, Tô Vân Khanh khẽ hít mũi, chóp mũi tinh xảo hơi ửng đỏ. Đêm qua cậu rơi xuống nước, thân thể vẫn chưa hồi phục, lúc này viền mắt và đầu mũi đều nhuộm một tầng ửng đỏ khác thường. Đôi mắt lại phủ một tầng hơi nước mờ mịt, như thể ngậm lệ chưa rơi, thoạt nhìn mong manh yếu ớt, chẳng khác nào bạch ngọc mỹ nhân.

Hệ thống cũng nhìn đến thất thần, không ngờ ký chủ lần này lại có thiên phú diễn xuất đến vậy!

Chứ đừng nói đến Đinh Mão, người xưa nay vốn chẳng màng mỹ sắc.

Hắn lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà hạ giọng hỏi: "Phu nhân thực sự chỉ muốn về thăm huynh trưởng, không có ý đồ nào khác chứ?"

Tô Vân Khanh khẽ gật đầu.

Đinh Mão nghe vậy, liếc nhìn cánh cửa đá đóng chặt, lại nhìn thiếu niên trước mắt với đôi mắt long lanh như sắp khóc, cuối cùng nghiến răng, hạ quyết tâm nói: "Được, ta sẽ đưa phu nhân một chuyến. Nhưng phu nhân nhất định phải trở về trong ngày!"

Hắn thầm nghĩ: Ta làm vậy là để giúp tôn thượng giải quyết phiền phức, tránh cho phu nhân lại gây chuyện, tuyệt đối không phải vì phu nhân trông đáng thương! Không phải! Nhất định không phải!

Tô Vân Khanh rốt cuộc nở nụ cười, giọng nói mềm mại như tơ: "Được, vậy đa tạ Đinh Mão sư huynh."

Đinh Mão suýt nữa thì choáng váng.

*

Dù sao Đinh Mão cũng là người của Thiên Diễn Kiếm Tông, việc điều động các loại pháp khí phi hành không hề khó. Rất nhanh sau đó, hắn đã đưa Tô Vân Khanh lên một con thuyền ngọc trắng phi hành.

Dọc đường đi, Tô Vân Khanh chỉ lặng lẽ ngồi trong khoang thuyền, tựa vào vách khoang nhắm mắt dưỡng thần. Ánh dương quang xuyên qua tầng mây, nghiêng nghiêng rọi vào trong khoang thuyền, phủ lên gương mặt tinh xảo của hắn một lớp sắc vàng nhạt, càng làm tôn lên vẻ mong manh mà yêu kiều lạ thường.

Lúc này, hệ thống rốt cuộc không nhịn được, phấn khích reo lên: "Ký chủ! Vừa nãy cậu thể hiện siêu đỉnh đó biết không?!"

Hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ run, hắn mở mắt: "Vậy sao?"

Hệ thống hưng phấn gật đầu: "Ừ! Bạch liên thoát tục, thánh mẫu trong sáng, lại còn cái ánh mắt mờ mịt yếu ớt kia nữa, tuyệt sắc luôn!"

Tô Vân Khanh lặng lẽ nghe hệ thống thao thao bất tuyệt tán thưởng, hồi lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng: "Hệ thống, có một khả năng mà ngươi đã bỏ qua—đó là ta vốn dĩ đã rất đẹp."

Hệ thống nghẹn lời.

Lặng lẽ ngậm miệng.

Tô Vân Khanh cảm nhận được phản ứng của hệ thống, khóe môi hơi cong lên, ngón tay thon dài khẽ chống cằm, suối tóc đen mượt buông xõa, rũ xuống nền vạt áo trắng tinh mềm mại.

Cậu thầm nghĩ: Quả nhiên đây là một cuốn tiểu thuyết rất não tàn, ngay cả hệ thống cũng ngốc nghếch đến đáng yêu. Xem ra cơ hội sống sót vẫn rất cao.

*

Đợi đến khi bạch ngọc phi chu đáp xuống Tô gia, cũng chính là lúc điểm tình tiết thứ hai bắt đầu.

Trong nguyên tác, Tô Vân Khanh khi trở về liền giở trò khóc lóc om sòm, thậm chí còn đòi sống đòi chết. Một màn "tam đại tuyệt chiêu" vừa bày ra, Tô Vân Lam lập tức nổi giận, giam lỏng Tô Vân Khanh ba ngày. Sau đó, chính y đã đích thân đưa hắn đến trước mặt Kiếm Tôn để xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm của Tô gia, đồng thời tuyên bố hủy bỏ hôn ước, mong Kiếm Tôn yên lòng.

Kiếm Tôn thấy Tô Vân Lam thẳng thắn như vậy, trong lòng dần thay đổi cách nhìn. Lâu ngày tiếp xúc, hai người lại sinh tình, cuối cùng Tô Vân Lam bước vào hậu cung của Kiếm Tôn, trở thành một trong những nhân vật thụ có nhiều đất diễn nhất.

Nghĩ đến đoạn tình tiết này, ngón tay thon dài của Tô Vân Khanh vô thức lướt nhẹ qua lọn tóc đen tuyền, quấn lấy vài vòng rồi buông ra.

Tô Vân Lam có vẻ là kiểu người chính trực, đoan chính như một quân tử nghiêm cẩn, vậy thì cũng phải dùng cách mềm mỏng mới được.

Hơn nữa, phải vừa lấy tình cảm mà lay động, vừa dùng lý lẽ để thuyết phục.

Nghĩ vậy, đôi mắt đẹp của Tô Vân Khanh hơi nheo lại. Trước khi Đinh Mão gọi cậu xuống thuyền,  liền lặng lẽ đưa tay ra, hung hăng bấm mấy vết trên cổ tay và lòng bàn tay trắng như ngọc.

Chẳng mấy chốc, làn da trắng muốt lập tức hằn lên những vết đỏ ửng chói mắt.

Hệ thống nhìn thấy mà hốt hoảng kêu lên: "Ký chủ, cậu đang làm gì vậy?!"

Khóe môi Tô Vân Khanh khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt: "Để lát nữa... làm cho vị ca ca tốt của ta đau lòng một chút chứ sao."

Hệ thống run lên bần bật, lặng lẽ đốt cho Tô Vân Lam một ngọn nến trong lòng.

*

Nhà chính Tô gia  được xây dựng ven sông, bốn bề là núi non trùng điệp, xanh biếc, phong cảnh tuyệt đẹp.

Sau khi bị Đinh Mão gọi ra, Tô Vân Khanh đứng ở đầu thuyền, mơ hồ nhìn thấy những tòa biệt viện, lầu các ẩn mình trong những dãy núi vĩ đại, uy nghiêm, tráng lệ,  không hổ danh một gia tộc cao quý.

Gió núi hơi lạnh thổi qua, Tô Vân Khanh sắc mặt hơi tái nhợt, không khỏi ho vài tiếng.

Đinh Mão nghe thấy tiếng ho, vội vàng quay lại nhìn Tô Vân Khanh, thấp giọng nói: "Phu nhân có muốn vào trong khoang thuyền không?"

Tô Vân Khinh đặt ngón tay lên môi, lắc đầu: "Ta muốn nhanh chóng gặp ca ca."

Nói xong, ánh mắt cậu dịu dàng, vô cùng âu yếm.

Đinh Mão thấy Tô Vân Khanh như vậy, cảm thấy Tô Vân Khanh quả thật tình thâm với ca ca Tô Vân Lam, liền không nói thêm gì nữa, tăng tốc cho thuyền bay.

Chẳng bao lâu, chiếc thuyền bay lớn bằng ngọc trắng hạ xuống trên một nền đá hoa cương trắng trước cửa phủ Tô gia.

Các hạ nhân nhận được tin đã sớm đến đón.

Nhưng Tô Vân Lam vẫn chưa xuất hiện.

Tô Vân Khinh từ cốt truyện biết rằng mặc dù Tô Vân Lam rất ghét chuyện cậu tự ý quyết định vào việc gả thay, nhưng vì thể diện của Tô gia, hắn không nỡ làm mất mặt cậu trước mặt mọi người, chỉ trong phòng riêng đã mắng một trận, rồi đưa cô đến Thiên Diễn Kiếm Tông để xin lỗi kiếm tôn.

Tô Vân Khanh vui vẻ: "Ở riêng sẽ dễ dàng thể hiện hơn."

Nhưng trên mặt cậu vẫn nhíu mày, vẻ mặt u sầu, làn da tái nhợt có chút ửng đỏ vì bệnh, khiến cho những hạ nhân dẫn đường không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm vỡ người thiếu gia yếu đuối, mong manh như thủy tinh này.

*

Đinh Mão được sắp xếp đến nghỉ ngơi tại một viện riêng biệt, còn Tô Vân Khanh thì được hạ nhân dẫn vào hậu viện.

Hạ nhân đi trước, mở cửa gỗ đỏ nặng nề, Tô Vân Khanh cúi đầu theo sau, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Cuối cùng, Tô Vân Khanh nhìn thấy một góc áo xanh lam.

Lông mi cậu khẽ động, ngẩng đầu lên, một cơn gió nhẹ thổi qua, hàng nghìn đóa hoa nhài vàng nhạt rơi lả tả, rơi xuống chiếc áo dài màu xanh đậm được thêu vàng.

Tiếp theo, trong mắt Tô Vân Khanh phản chiếu một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.

Tường trắng tỏa sáng, gió nhẹ rửa tuyết.

Người quân tử như vậy, hẳn phải là thế này.

Tô Vân Khanh trong lòng chợt động, môi khẽ mở, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đối diện, Tô Vân Lan đã sắc mặt hơi lạnh, nói với hạ nhân bên cạnh đang muốn rời đi: "Ngươi không cần lui."

Tô Vân Khanh lập tức hiểu ngay Tô Vân Lan muốn ra oai với mình, liền mím môi im lặng.

Những hạ nhân chuẩn bị rời đi bất ngờ cứng đờ người, chỉ có thể ngập ngừng đứng lại.

Lúc này, Tô Vân Lam không thể nhịn được nữa, trong đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mắt dài hẹp của lập tức bùng lên ngọn lửa giận dữ vô tận, nhìn chằm chằm vào Tô Vân Khanh đối diện.

Chỉ thấy môi hắn khẽ động, chuẩn bị quở trách Tô Vân Khanh, nhưng ngay lúc này, Tô Vân Khanh lại đột nhiên mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt hắn.

Tô Vân Khanh ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, nhẹ giọng nói: " Ca ca."

Tô Vân Lam ngẩn người.

Hệ thống cũng ngẩn người.

Hạ nhân thì càng ngỡ ngàng.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tô Vân Lam, Tô Vân Khanh lặng lẽ giơ tay lên, tay đầy vết bầm đỏ, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Tô Vân Lan, lại gọi một tiếng: "Ca ca, đệ có chuyện muốn nói với ca, ca nghe đệ giải thích có được không?"

Hành động của Tô Vân Khanh, Tô Vân Lam đương nhiên nhìn thấy rõ những vết bầm tím trên cổ tay trắng nõn của cậu, sắc mặt thay đổi, không còn bận tâm việc tiếp tục trách móc Tô Vân Khanh nữa, lập tức đỡ cậu dậy. Hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Những vết thương này là sao? Kiếm tôn ức hiếp đệ à?"

Tô Vân Khanh nhẹ nhàng lắc đầu.

Tô Vân Lam ánh mắt thay đổi, định hỏi thêm, nhưng Tô Vân Khanh đã lại nắm chặt góc áo của hắn, nhẹ giọng, mang theo chút cầu khẩn nói: "Ca ca, chúng ta vào trong nói chuyện được không?"

Đến lúc này, Tô Vân Lam làm sao có thể không đồng ý?

Hắn nhíu mày nhìn Tô Vân Khanh đang nằm trong lòng, mặt mày tái nhợt, yếu ớt đến mức suýt ngất đi, chỉ có thể trầm giọng nói với hạ nhân: "Ngươi lui xuống."

Hạ nhân như được ân xá, vội vã rời đi.

Tô Vân Lam nhíu chặt lông mày, một tay ôm lấy Tô Vân Khanh, bước vào trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.