Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 11: Chương 11




Tiêu Tế: ...

Kiếm tôn xưa nay luôn trầm ổn điềm tĩnh, vậy mà sắc mặt trong một hơi đã thay đổi mấy lần. Cuối cùng, y đen mặt, lạnh lùng đóng nắp hộp gỗ đàn hương lại.

Tay áo khẽ phất, chiếc hộp biến mất khỏi mặt bàn.

Không nhìn thì lòng không phiền.

Nhưng trời không chiều lòng người, vừa lúc Tiêu Tế cất xong hộp kiếm tua, bên ngoài liền truyền đến giọng bẩm báo của Giáp Tử— "Phu nhân đến."

Tiêu Tế: ?

Dù có bực bội thế nào, y cũng chỉ có thể cho phép người vào.

Lúc Tô Vân Khanh bước vào, trên khóe mắt, đuôi mày vẫn còn vương nét cười, tựa như một đóa đào vừa được gió xuân lay động, tươi tắn mơn mởn.

Rõ ràng là vừa trò chuyện với Tô Vân Lam rất vui vẻ.

Trong chớp mắt không ai nhìn thấy, ánh mắt Tiêu Tế lại càng trầm xuống.

Tô Vân Khanh hoàn toàn không phát giác được gì, vừa vào đã hành lễ, giọng nói mang theo ý cười dịu dàng: "Phu quân, em đến rồi."

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Tiêu Tế khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, Tô Vân Khanh đã thoáng nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên, rồi nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, chàng thực sự tức giận sao?"

Tiêu Tế: ?

"Nói bậy bạ gì đó?" Giọng y mang theo chút không vui, dù vừa rồi không tức giận, thì bây giờ cũng thực sự có phần khó chịu.

Tô Vân Khanh suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Ca ca vừa bảo sắc mặt phu quân có vẻ không tốt, chắc là do em không giữ lời hứa, không đến luyện tập đúng giờ, nên phu quân không vui. Nhưng em nghĩ phu quân sẽ không giận đâu."

Tiêu Tế hơi giật giật mi tâm, đang định lên tiếng phản bác, thì Tô Vân Khanh đã tiếp lời: "Bây giờ xem ra đúng là lỗi của Khanh Khanh rồi. Khanh Khanh xin lỗi phu quân, chàng đừng tức giận nữa."

Tiêu Tế: ...?

Tô Vân Khanh đã tự mình nói hết cả rồi, y còn có thể nói gì nữa?

Sau một hồi trầm mặc, Tiêu Tế đành phải cố nén xuống sự không vui trong lòng, khép hờ mắt, khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Đi luyện tập đi."

Tô Vân Khanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

*

Hôm qua xem như đã giúp Tô Vân Khanh gột rửa kinh mạch, cải tạo căn cốt, Tiêu Tế vốn định hôm nay kiểm tra lại trạng thái cơ thể của cậu, nhưng không hiểu sao, y lại không nhắc đến chuyện này.

Chỉ là thử nghiệm căn cơ tu luyện của Tô Vân Khanh trước, sau đó lấy ra một số chiêu thức cơ bản của Cố Kiếm Minh Tuyệt Học để cậu tự mình quan sát.

Khi tu luyện, Tô Vân Khanh trở nên vô cùng yên tĩnh và nghiêm túc.

Ánh mắt sáng ngời, tập trung, thỉnh thoảng còn lóe lên tia sáng thông tuệ như đang ngộ ra điều gì đó.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày—một thiếu niên mềm mại, chỉ biết đi theo sau Tiêu Tế gọi "phu quân".

Nhìn Tô Vân Khanh như vậy, ánh mắt Tiêu Tế hơi phức tạp, nhưng y không nghĩ nhiều.

Nhưng càng dạy, y càng phát hiện ra điều kỳ lạ—

Theo lý mà nói, Tô Vân Khanh là người của Tô gia. Khi còn sống, Tô Dũ từng được ca tụng là cao thủ đệ nhất Đại Thừa kỳ, chỉ còn cách phi thăng một bước.

Dù cho tu vi của Tô Vân Khanh là do Tô Dũ cưỡng ép truyền thụ, thì ít nhất cậu cũng nên hiểu rõ những tri thức cơ bản về tu luyện.

Thế nhưng, tại sao Tô Vân Khanh lại giống như chẳng biết gì cả?

Lẽ nào thật sự là đoạt xá? Y và Bạch Hổ Thần Quân đã phán đoán sai rồi sao?

Càng chỉ dạy, Tiêu Tế càng cảm thấy trên người Tô Vân Khanh có quá nhiều sơ hở, trong lòng y bất giác trầm xuống, ánh mắt nhìn Tô Vân Khanh cũng dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Ánh mắt khác thường này ngay cả hệ thống cũng nhận ra. Nó vội vàng nhắc nhở Tô Vân Khanh: "Ký chủ, ngươi làm sao vậy? Mấy ngày trước chẳng phải vẫn còn đang học tu luyện sao? Sao giờ lại quên hết vậy? Ngươi nhìn ánh mắt của Kiếm Tôn đi, e rằng hắn sắp nghi ngờ ngươi bị đoạt xá rồi đấy!"

Tô Vân Khanh nghe hệ thống nói vậy, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Cứ chờ xem."

Hệ thống: "?"

Quả nhiên, ngay khi Tiêu Tế vừa kiên nhẫn giải thích thêm một điều cơ bản đến mức không thể cơ bản hơn, Tô Vân Khanh đột nhiên lộ vẻ khó xử, khẽ thở dài, rồi nhẹ giọng nói: "Phu quân, em có thể lấy một tấm ngọc điệp ghi chép ra không?"

Ngọc điệp ghi chép?

Sắc mặt Tiêu Tế càng thêm khó coi—chẳng lẽ định trộm công pháp của Kiếm Tông?

Nhưng không ngờ câu tiếp theo của Tô Vân Khanh lại có chút ngượng ngùng pha lẫn xấu hổ: "Từ nhỏ trí nhớ em đã không tốt, phụ thân dạy em tu luyện, em cũng hay quên, chỉ có thể ghi vào ngọc điệp. Nhưng thời gian trôi qua, ngọc điệp cũng thất lạc, nên em quên sạch rồi."

Tiêu Tế: ..................

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Tế không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Nhưng sau khi nghe Tô Vân Khanh giải thích xong, dù sắc mặt biến đổi hồi lâu, trong lòng lại như có một tảng đá lớn lặng lẽ rơi xuống.

Ngốc một chút... cũng chẳng sao.

Chỉ cần không phải gian tế là được.

Nghĩ vậy, sắc mặt Tiêu Tế ôn hòa hơn đôi chút, nhàn nhạt nói: "Chuyện này không có gì khó. Lần sau cứ nói sớm, ta bảo Giáp Tử đưa toàn bộ ngọc điệp ghi chép tâm đắc của ta cho ngươi, ngày đêm ghi nhớ là được."

Tô Vân Khanh khẽ mím môi, bỗng nhẹ giọng phản bác: "Nhưng mà phu quân là Kiếm Tôn mà, em nghĩ, được phu quân đích thân dạy chắc chắn sẽ khác."

Tiêu Tế: ?

Hệ thống cũng ngơ ngác: "Ký chủ, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có phải ngủ đến hồ đồ rồi không? Kiếm Tôn rõ ràng không có ý đó mà?"

Tô Vân Khanh: "Ta biết chứ. Nhưng ai mà không thích được mỹ nhân ngốc nghếch tâng bốc vài câu?"

Hệ thống: ...?

Quả nhiên, sau khi nghe Tô Vân Khanh nói xong, Tiêu Tế trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng không vạch trần việc đối phương hiểu sai ý mình, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích: "Ngọc điệp cứ cầm, ta cũng sẽ đích thân dạy ngươi, đây là hai chuyện khác nhau."

Đôi mắt Tô Vân Khanh lập tức sáng lên: "Khanh Khanh biết rồi."

Tiêu Tế: "Ừm."

Hệ thống: Đây là cao thủ...

*

Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Tiêu Tế liền vô thức kiên nhẫn với Tô Vân Khanh hơn vài phần.

Dần dần, y nhận ra rằng ngoài trí nhớ kém và phản ứng có phần chậm chạp, Tô Vân Khanh thực ra chẳng có điểm nào không tốt.

Ngộ tính và thiên phú của cậu chẳng hề thua kém những đệ tử tinh anh của nội môn mà y từng chỉ dạy.

Về phần trí nhớ kém và phản ứng chậm, phần lớn có thể quy về việc cơ thể suy nhược, khí huyết không đủ nên mới thấp hơn người thường.

Xét cho cùng, khuyết điểm duy nhất của Tô Vân Khanh chính là ngũ linh căn bẩm sinh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Tế thoáng thay đổi, tựa hồ mang theo tâm tư phức tạp, không biết đang suy nghĩ điều gì.

*

Dạy dỗ một hồi, chẳng mấy chốc mà trăng đã lên đến đỉnh đầu.

Mãi đến khi Giáp Tử, được Tô Vân Lam nhờ vả, đến nhắc nhở hai người rằng đã sang giờ Tý, Tiêu Tế mới giật mình nhận ra trời đã khuya đến vậy.

Tô Vân Khanh lúc này cũng đứng dậy từ bồ đoàn, có chút ngạc nhiên nói: "Không ngờ đã muộn thế này rồi, quấy rầy phu quân quá lâu, Khanh Khanh xin phép trở về trước."

Tiêu Tế nghe vậy, trầm ngâm một lát, không hiểu sao trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh tối qua—khi y từ chối để Tô Vân Khanh lưu lại, cậu đã lộ ra đôi mắt hơi ửng đỏ, mang theo vẻ ấm ức.

Chần chừ giây lát, Tiêu Tế bình thản nói: "Hôm nay quá muộn rồi, ngươi có thể lưu lại ở thiên điện, ngày mai tiếp tục tu luyện, không cần đi lại nhiều làm mất thời gian."

Tô Vân Khanh nghe xong, thoáng sững sờ, sau đó vội vàng giải thích đầy áy náy: "Tấm lòng của phu quân, em xin nhận, nhưng hôm nay ca ca đến, em muốn ở bên ca ca một chút. Ngày mai em  nhất định dậy sớm, đến đây từ sớm."

Tiêu Tế: ...

Đây là lần đầu tiên Kiếm Tôn đại nhân bị người khác từ chối.

Mà người từ chối y lại mang theo vẻ dịu dàng và áy náy, không để lại chút lý do nào để y phản bác hay nổi giận.

Chỉ có thể ép mình đè nén sự khó chịu vừa dâng lên trong lòng.

"... Vậy ngươi đi đi."

Tô Vân Khanh cười tươi: "Tạ ơn phu quân, ngày mai em nhất định đến sớm."

Sắc mặt Tiêu Tế dịu xuống đôi chút: "Ừ."

Tô Vân Khanh rời đi, bước chân nhẹ nhàng, chẳng hề ngoảnh lại.

Dường như cậu rất vui vẻ, vội vàng muốn gặp Tô Vân Lam.

Thậm chí, khi ra đến cửa, cậu còn tươi cười nói mấy câu với Giáp Tử, chọc cho Giáp Tử đỏ mặt, rồi mới rời đi.

Tiêu Tế: ...

Tâm trạng vốn hơi tốt lên của y, lại chẳng hiểu sao tụt dốc không phanh.

*

Giáp Tử tiễn Tô Vân Khanh đi, vốn định trở về đổi ca với những kiếm phó khác.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Giáp tử giật mình ngẩng đầu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc trong bộ hắc y.

Tim hắn chợt đập nhanh hơn, lập tức cúi đầu: "Tôn thượng."

Tiêu Tế: "Không cần đa lễ."

Giáp tử do dự một chút: "Tôn thượng có chuyện gì phân phó?"

Ánh mắt Tiêu Tế lặng lẽ hướng về nơi xa, trống rỗng như mặt hồ không gợn sóng, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Giáp Tử đứng chờ thật lâu, thậm chí còn hoài nghi liệu Tiêu Tế có mở miệng không, thì đột nhiên, hắn lại cất giọng: "Vừa rồi, y nói gì với ngươi?"

Giáp Tử sững sờ, mãi một lúc mới phản ứng kịp rằng Tiêu Tế đang hỏi về Tô Vân Khanh.

Hắn hoảng hốt, vội đáp: "Cũng... không có gì. Phu nhân chỉ khen rằng kiếm tua của ta rất đẹp... nhìn rất anh tuấn."

Nói đến đây, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Giáp Tử bỗng hơi đỏ lên, có phần ngượng ngùng.

Tiêu Tế đứng yên, tay chắp sau lưng, sắc mặt chẳng thể đoán được là vui hay giận.

Hồi lâu sau, ngay khi Giáp Tử đổ một thân mồ hôi lạnh, Tiêu Tế liền hóa quang, biến mất không dấu vết.

Giáp Tử: ...?

*

Giữa đêm khuya, tại Cố gia.

Cố Kiếm Minh cúi gập người, mặt mày lạnh lùng kiên quyết, quỳ trên đất. Đối diện với hắn là gia chủ Cố gia, Cố Đình, người đang giận dữ đến mức tay cầm roi, chuẩn bị hạ xuống mà lại không dám.

Cuối cùng, Cố Đình không thể xuống tay với nhi tử tài năng nhất của mình. Ông thở dài, buông roi xuống, sắc mặt đầy thất vọng, chỉ tay vào Cố Kiếm Minh mà quở trách: "Con sao lại cố chấp như vậy? Chỉ là một trận thua, có khó khăn gì đâu? Ta nói con, chắc chắn có người xúi giục con làm như vậy, người đó là ai? Nói ra, ta sẽ đi tìm hắn tính sổ."

"Chẳng phải đang ép chúng ta phải làm kẻ thù với Tô gia và kiếm tôn sao? Con cũng vậy, đã lớn thế này rồi, chỉ biết luyện công mà quên hết cả những phép tắc bên ngoài sao?"

Cố Kiếm Minh nghe phụ thân mình trách mắng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Phụ thân, nếu con nhớ không lầm, Tô Vân Lam chỉ bảo con không làm hại Tô Vân Khanh thôi, đâu có bảo con phải thua hắn? Tại sao phụ thân lại cứ phải nói hạ thấp mình như vậy?"

Cố Đình tức giận đến mức lông mày giật giật: "Ngốc! Người ta sao có thể nói thẳng thế được? Đó là cho chúng ta một bậc thang để đi xuống! Một năm mười phần lợi nhuận từ mỏ linh thạch đâu có dễ lấy như vậy?"

Cố Kiếm Minh lạnh nhạt đáp: "Vậy thì không lấy nữa, con chỉ muốn tâm an lòng bình. Nếu Tô gia và kiếm tôn vì chuyện này mà tức giận với con, vậy thì Thiên Diễn Kiếm Tông cũng chẳng còn gì để nói. Đến lúc đó, dù con có học hay không cũng không quan trọng. Con chỉ muốn có một sự công bằng mà thôi."

"Công bằng?" Cố Đình tức đến mức râu tóc xù lên: "Thế gian này làm gì có công bằng tuyệt đối?"

Cố Kiếm Minh đáp: "Vậy thì phải có công bằng tương đối chứ? Con chỉ không phục cái tên ngũ linh căn kia vào được nội môn mà không có đóng góp gì cho tông môn, phụ thân nếu không vui thì đánh chết con đi."

Cố Đình: ...

Một lúc lâu, Cố Đình tức giận đến mức vung roi lên: "Ta thật sự muốn đánh chết con cho xong!"

Cố Kiếm Minh không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn kiên quyết, không hề thay đổi.

Cố Đình đành bất lực, cảm thấy đầu óc lại bắt đầu đau nhức, chỉ có thể vứt roi đi và sang bên cạnh tìm trưởng lão trong tộc để thảo luận xem có phương án nào khác tốt hơn không.

Cố Kiếm Minh im lặng quỳ tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong lòng hắn thầm thề: Dù thế nào đi nữa, lần này nhất định phải thắng được Tô Vân Khanh cái tên ngũ linh căn vô dụng kia, nếu không, hắn không thèm đọc sách nữa!

Trong khi đó, Tô Vân Khanh, người đã bị Cố Kiếm Minh thù hận đến tận xương tủy, lại đang ngồi thoải mái bên cạnh Tô Vân Lam trong một hành lang, thưởng thức rượu gạo ngọt ngào, cảm nhận làn gió mát nhẹ nhàng và ngắm trăng.

Tô Vân Lam bất chợt nhắc đến cuộc quyết đấu: "Đệ có tự tin thắng được Cố Kiếm Minh không?"

Tô Vân Khanh lắc đầu.

Tô Vân Lam hơi ngẩn người, ngay lập tức chuẩn bị an ủi Tô Vân Khanh, nhưng Tô Vân Khanh nhìn hắn một cái, rồi cười nhẹ: "Ca ca, đệ không phải là không tự tin, mà là chưa biết chắc chắn."

Tô Vân Lam ngẩn người.

Tô Vân Khanh lúc này ánh mắt hơi động, nói: "Cố Kiếm Minh dùng kiếm pháp mạnh mẽ, thuộc kiểu 'một phát nhanh rồi dần dần suy yếu', giống như dùng hết sức mạnh rồi sẽ hao tổn dần. Phu quân cũng đã phân tích qua, nói rằng chỉ cần đệ phòng thủ tốt từ đầu, chưa chắc đã thua. Nhưng vấn đề là, không biết đệ có thể phòng thủ tốt không."

Tô Vân Lam im lặng một lát, rồi mỉm cười: "Không hổ là tôn thượng." Hắn trước đó còn nghĩ là không có hy vọng gì.

Tô Vân Khanh khẽ động mắt, nói: "Kiếm pháp của Cố Kiếm Minh vốn cương mãnh, thuộc kiểu một kích rồi suy yếu dần. Phu quân đã phân tích qua, nói rằng chỉ cần đệ phòng thủ vững vàng từ đầu, chưa chắc đã thua. Chỉ là không biết có thể phòng thủ tốt hay không."

Tô Vân Lam trầm mặc một lúc, rồi mỉm cười đáp: "Không hổ là tôn thượng." Ban đầu hắn còn tưởng không còn hy vọng gì nữa.

Tô Vân Khanh liền mỉm cười nhẹ, nhưng rồi lại cúi mắt, đôi chút u sầu nói: "Nếu như phu quân cùng cảnh giới, chắc chắn sẽ không thua. Là do đệ thiên phú kém cõi, khiến chàng phải lo lắng."

Tô Vân Lam nghe vậy, nhíu mày, đang định mở miệng an ủi cậu, bỗng cảm thấy có gió lạnh lướt qua lưng.

Tô Vân Lam khẽ lẩm bẩm, nghi hoặc đứng dậy: "Gió đã nổi rồi sao?"

Tô Vân Khanh ngẩng đầu nhìn quanh một chút, suy nghĩ rồi mỉm cười nhẹ, nói: "Gió đêm hơi lạnh, cũng đã muộn rồi, chúng ta vào nghỉ ngơi sớm thôi."

Tô Vân Lam tự nhiên không phản đối.

Hai người liền cùng nhau bước vào trong phòng.

Tô Vân Khanh khi đóng cửa, tình cờ liếc nhìn về phía rừng trúc không xa.

Trong rừng trúc, bóng cây lay động, bóng trúc đong đưa lấp loáng, không thể nhìn rõ gì.

Tô Vân Khanh lặng lẽ đóng cửa lại.

Ngay khi đó, một bóng dáng mặc y phục đen huyền lặng lẽ xuất hiện trong rừng trúc mà Tô Vân Khanh vừa liếc nhìn. Y trong tay cầm một chuỗi ngọc bạch ngọc đạo châu, phát ra ánh sáng mềm mại, rạng rỡ.

·

Trong những ngày sau đó, Tiêu Tế gần như kiên nhẫn chỉ bảo Tô Vân Khanh đến tận đêm khuya.

Giữa hai người dần dần hình thành sự ăn ý, trao đổi càng thêm hòa hợp.

Điều duy nhất không hoàn hảo là vào ban ngày, Tô Vân Lam thường xuyên đến thăm, mang thức ăn cho Tô Vân Khanh. Còn An Dung Ngọc, tiểu công tử không thích học này, cũng thường trốn học để đến gặp Tô Vân Khanh.

Hai người đều đeo một tua kiếm do Tô Vân Khanh tặng, ngày nào cũng lắc qua lắc lại trước mặt Tô Vân Khanh và Tiêu Tế.

Chuyện này cũng không sao, nhưng khi thời gian trôi qua, Tiêu Tế dần nhận thấy, gần như mọi kiếm phó dưới tay y đều đeo một tua kiếm do Tô Vân Khanh tặng.

Mỗi lần gặp mặt là lại nhìn thấy, đủ mọi màu sắc, đủ mọi loại thuộc tính.

Tiêu Tế: ......

*

Ba ngày sau,

Vào đêm trước khi tỉ thí, Tiêu Tế đã dạy xong cho Tô Vân Khanh chiêu thức tuyệt học cuối cùng để đối phó với Cố Kiếm Minh, sau khi xác nhận rằng Tô Vân Khanh có khoảng năm phần thắng, Tiêu Tế bảo Tô Vân Khanh không cần luyện thêm nữa.

Tô Vân Khanh ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Tiêu Tế, đôi mắt sáng ngời và dịu dàng: "Mấy ngày qua, vất vả cho Phu quân rồi."

Tiêu Tế nhìn vào ánh mắt của Tô Vân Khanh, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn nói ra câu mà mấy ngày trước đã muốn nói.

Y nói: "Thắng thua không quan trọng, đừng liều mạng. Ta không để tâm đến những điều đó."

Tô Vân Khanh khẽ mím môi, qua một hồi lâu, đây là lần đầu tiên anh không trực tiếp đáp ứng Tiêu Tế, mà nhẹ nhàng nói: "Phu Quân, em sẽ cố gắng không bị thương, nhưng em muốn cố gắng chiến thắng."

Tiêu Tế trong lòng cảm thấy một cơn nhói nhẹ, trái tim đã lâu không rung động lại bất ngờ đập mạnh hai lần. Cuối cùng, y nghe thấy chính mình trả lời: "Được."

Tô Vân Khanh lặng lẽ đứng dậy.

Tiêu Tế trong lòng hơi thắt lại, lần đầu tiên cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể tả.

Y biết, đó là dấu hiệu Tô Vân Khanh sắp rời đi.

Nhưng trước đó đã từng bị Tô Vân Khanh từ chối, lần này y lại cảm thấy khó mở miệng thêm lời nào.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, Tô Vân Khanh ngẩng lên, cười nhẹ, rồi khẽ nói: "Vậy phu quân, tối nay Khanh Khanh có thể ngủ ở ngoại gian không?"

Tiêu Tế ngạc nhiên, dường như không tin vào tai mình.

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Tế bộc lộ cảm xúc rõ rệt như vậy trước mặt Tô Vân Khanh.

Nhưng rất nhanh, Tiêu Tế lại khôi phục lại vẻ mặt, nhíu mày như muốn che giấu cảm xúc của mình.

Tô Vân Khanh lúc này lại có chút e dè giải thích: "Ca ca về nhà rồi, ngày mai lại phải thi đấu, em hơi sợ khi ở một mình... Phu quân có thể cho em ngủ một đêm ở ngoại gian không?"

Nói xong, Tô Vân Khanh ngẩng lên, đôi mi dài run rẩy, khẽ nhìn Tiêu Tế một cái, như sợ rằng y sẽ từ chối.

Nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của Tô Vân Khanh, Tiêu Tế ánh mắt phức tạp khó tả.

Một lúc lâu sau, y mới lên tiếng: "Không cần đâu."

Tô Vân Khanh: ?

Tiêu Tế: "Ngươi cứ ở lại đây, tối nay ta cần tu luyện, không ngủ nữa."

Câu nói "ngươi không cần phải sợ" mà y định nói ra cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.

 

********
Tác giả có lời muốn nói: 

Tiêu Tế: Lão bà thật tuyệt vời, ô ô ô, lần sau ta nhất định sẽ đề xuất trước

Tô Vân Khanh: Không ngủ thì sẽ không có lần sau đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.