Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 34: Chương 34




Thế nhưng sau khi từng tận mắt chứng kiến Tô Vân Khanh dùng kế sách đánh bại hơn trăm tu sĩ cùng Lạc Ngọc Kinh và những người khác, lại dễ dàng dung hợp ký ức của Phong Minh Ngọc, Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Tô Vân Khanh biết những điểm còn chưa rõ trong ký ức ấy.

Dù sao bọn chúng cũng cần nhờ vào sự giúp đỡ của cả Tô Vân Khanh và Nhâm Thân, nếu chỉ nói với một người mà giấu người kia, thực ra cũng không thực tế.

Huống chi phần lớn thiên đạo bản nguyên của Phong Minh Ngọc đã thuộc về Tô Vân Khanh rồi.

Nghĩ vậy, Yểm Thú bèn đem những gì vừa kể với Nhâm Thân, thuật lại cho Tô Vân Khanh một lần nữa.

Cứ thế, Tô Vân Khanh cũng biết được những gì đã xảy ra với tử tội sau khi Phong Minh Ngọc qua đời.

Nghe xong, cậu im lặng một lúc, khẽ nheo mắt lại, đưa tay vẽ một đường trong không trung trước mặt, rồi như không có gì, lại thu tay về.

Thấy vậy, Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm không nhịn được liếc nhau, rồi lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Ngươi còn nghi ngờ gì à?"

Tô Vân Khanh lắc đầu: "Ta không nghi ngờ gì cả, chỉ là... ta cảm thấy chuyện này phía sau e là không đơn giản đến vậy."

Yểm Thú sửng sốt: "Còn gì không đơn giản nữa? Những chuyện rắc rối chẳng phải đã kể hết rồi sao?"

Chẳng lẽ Tô Vân Khanh lại nhìn ra điều gì khác?

Ngay khi Yểm Thú còn đang nghi hoặc, Tô Vân Khanh chỉ khẽ trầm ngâm, không nói gì. Một lúc sau, dưới ánh mắt hiếu kỳ của hai tiểu yêu, cậu như vô tình giơ tay lên day nhẹ huyệt thái dương, giọng trầm xuống: "Chỉ là... đầu hơi nhức. Để ta nghĩ kỹ lại đã, sau này sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe."

Yểm Thú, Tiểu Hỏa Diễm: ......

Vừa nhìn là biết Tô Vân Khanh đang mở mắt nói dối.

Thế nhưng lúc này, Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm cũng không tiện hỏi thêm gì, dù sao hiện tại hy vọng lớn nhất của bọn chúng đều đặt cả vào Tô Vân Khanh và Nhâm Thân.

Hơn nữa, cũng không thể loại trừ khả năng Tô Vân Khanh và Nhâm Thân thông đồng lừa gạt chúng một vố, nếu lúc này mà tỏ ra thông minh quá, biết đâu lại tự nhảy vào hố do chính mình đào ra.

Nghĩ vậy, Yểm Thú dứt khoát không hỏi nữa.

Nhưng sau một hồi do dự, Yểm Thú cuối cùng vẫn nhắc thêm một câu về chuyện: nếu tu vi tăng quá nhanh, rất có thể sẽ khiến Phong Minh Hi chú ý đến.

Tô Vân Khanh nghe xong, khóe môi liền khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: "Được rồi, đa tạ Tiểu Yểm. Ta biết rồi."

Phản ứng này của Tô Vân Khanh lại càng khiến người ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thế nhưng lúc này Yểm Thú cũng chẳng đoán được rốt cuộc trong lòng cậu đang nghĩ gì, chỉ đành dặn dò xong thì âm thầm lẩm bẩm vài câu trong bụng.

Ngay đúng lúc đó, khí tức của Nhâm Thân bắt đầu tiến lại gần cửa hang.

Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm sợ đến mức biến sắc, cuống cuồng chạy vèo về góc hang như hai làn khói, giả vờ như chưa từng nói chuyện gì với Tô Vân Khanh cả.

Nhâm Thân bước vào hang, trước tiên liếc mắt nhìn về phía Tiểu Hỏa Diễm và Yểm Thú, ánh mắt khẽ lay động, rõ ràng đã phát hiện ra điều gì đó. Thế nhưng y không nổi giận, chỉ xoay người bước đến trước mặt Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn y.

Nhâm Thân đối diện với nụ cười dịu dàng, sáng trong ấy, thần sắc cũng bất giác trở nên mềm mại hơn vài phần. Y khẽ nhướng mày, rồi đột ngột quay đầu về phía Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm, lạnh nhạt hỏi: "Các ngươi muốn nhìn thật à?"

Yểm Thú và Tiểu Hỏa Diễm giật mình, cuống cuồng lí nhí đáp lời, vội vã chạy ra khỏi hang.

Tô Vân Khanh thấy vậy, mím môi cười khẽ: "Phu quân có hơi hung dữ nha."

Nhâm Thân cụp mắt, không đáp. Y lấy từ nhẫn trữ vật ra một bồn tắm bằng bạch ngọc, rồi đem nước suối lấy từ đáy hồ ban nãy đổ đầy vào trong.

Không nói lời nào, y chỉ lặng lẽ ngẩng mắt liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái.

Không cần nói gì, chỉ một ánh mắt kia cũng đủ để truyền đạt hết mọi ý tứ.

Tô Vân Khanh nhìn y như vậy, càng cảm thấy thú vị, liền lười biếng bò dậy, nghiêng người chống cằm dựa bên mép bồn, chăm chú nhìn Nhâm Thân đang dùng linh lực làm nóng nước trong bồn tắm.

Bất chợt như nghĩ ra gì đó, cậu ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm hỏi: "Ta như vậy, phu quân có thấy ta quá điệu đà, yếu đuối không?"

Nhâm Thân cuối cùng cũng nhìn cậu một cái.

Vốn dĩ y không định mở miệng, nhưng đối diện với hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt xinh đẹp kia chớp chớp nhìn mình, trong lòng y cũng không nhịn được mà sinh ra một chút hứng thú.

Nhâm Thân khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: "Chê thì sao, không chê thì sao?"

Khóe môi Tô Vân Khanh cong lên, giọng điệu mềm mại, lười biếng đáp: "Chê thì không được, mà không chê thì càng tốt hơn nữa."

"Giả vờ yếu đuối." Nhâm Thân đánh giá như vậy.

Tô Vân Khanh chẳng giận chút nào, ngược lại còn tỏ vẻ vui vẻ.

Phải biết, trên đời này có rất ít người có thể khiến cậu bộc lộ một mặt "giả vờ yếu đuối" như này, vậy không đáng để vui sao?

Chẳng bao lâu sau, nước trong bồn đã hoàn toàn được đun nóng, hơi nước bốc lên lượn lờ khắp hang động. Nhâm Thân thấy vậy, lại cho thêm mấy vị linh thảo vào, thử thử nhiệt độ nước rồi nói: "Tắm đi."

Tô Vân Khanh chẳng hề e ngại, ngược lại còn nói tỉnh bơ: "Ta mệt lắm, muốn phu quân giúp ta cởi y phục."

Nhâm Thân cuối cùng cũng nhíu mày lại.

Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, y lại nhìn về phía Tô Vân Khanh, như đang xác nhận xem cậu nói thật hay chỉ đang trêu chọc mình.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tô Vân Khanh sáng rực, ánh lên tia tinh quái. Nhâm Thân dán mắt nhìn vài giây, khoanh tay lại, nhướng mày.

Tô Vân Khanh thấy thế, đành khẽ bĩu môi, cúi mắt thở dài: "Thôi được rồi, ta tự làm vậy."

Nói rồi, cậu chầm chậm đứng dậy, chuẩn bị xoay người đến chỗ khác để cởi y phục.

Nhâm Thân chỉ lặng lẽ nhìn Tô Vân Khanh thong thả đứng dậy, chậm rãi bước sang một bên.

Chỉ là, bước chân của Tô Vân Khanh quá chậm, từng cử chỉ như mang theo vài phần ngập ngừng, vừa như muốn tránh đi, lại như đang mời gọi.

Nhâm Thân nhìn một lúc, ánh mắt dừng lại nơi tấm thân gầy gò được bọc trong lớp trung y trắng như tuyết kia, yết hầu khẽ động, cuối cùng không nhịn được nữa.

Chỉ trong chớp mắt, y sải bước tiến lên, hai bước đã tới gần, rồi vòng tay ôm ngang eo Tô Vân Khanh, bế bổng người kia lên!

Tô Vân Khanh bất ngờ rơi vào vòng tay ấm áp nóng rực ấy, khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã thích ứng, khóe mắt cong cong, thuận thế ôm lấy eo Nhâm Thân, cười nói: "Đa tạ phu quân."

Nhâm Thân không nói một lời, đưa tay điểm nhẹ vào trán người trong lòng: "Đừng giở trò."

Tô Vân Khanh làm ra vẻ vô tội: "Chẳng phải phu quân chủ động bế ta sao? Sao có thể tính là giở trò được?"

Nhâm Thân: ...

Vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường.

Cuối cùng, y cũng không tranh cãi thêm với Tô Vân Khanh, khóe môi khẽ cong, tự tay cởi y phục cho người trong lòng, rồi nhẹ nhàng ôm khối ngọc trắng không tì vết ấy, thả vào trong thùng tắm.

Chỉ khổ nỗi, Tô Vân Khanh lại là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người. Rõ ràng đã được đặt vào trong thùng tắm, vậy mà vẫn cố tình vươn tay ôm lấy cổ Nhâm Thân, ngẩng đầu lên hôn khẽ một cái.

Mái tóc đen nhánh ướt sẫm, dính lấy làn da trắng mịn như tuyết, ánh nước lấp lánh trên thân thể mờ ảo trong làn hơi nước mông lung, khiến sắc da Tô Vân Khanh tựa như ánh đào hồng trong sương sớm, vừa nhìn đã khiến người say mê. Môi hôn lên, liền mang theo hương thơm ngọt ngào, ấm áp như rượu ủ lâu năm.

Nhâm Thân hơi khựng lại trong giây lát. Đã vậy Tô Vân Khanh không rõ là vô tình hay cố ý, đầu lưỡi mềm mại còn khẽ khàng li.ếm nhẹ lên đôi môi mỏng của y.

Nhâm Thân: hít một hơi lạnh : "Hừm..."

Bị Tô Vân Khanh hôn đến nỗi tâm loạn ý mê, Nhâm Thân quả thực có chút không chịu nổi, bèn vội vàng nghiêng đầu tránh đi, gương mặt căng cứng, nhíu mày nghiêm giọng nói: "Còn quậy nữa, nước lạnh mất bây giờ."

Tô Vân Khanh tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Ừm."

Quả nhiên rất biết nghe lời, lập tức buông tay, lui người ra sau, thả mình chìm xuống làn nước trong bồn.

Lực siết nơi cổ Nhâm Thân bỗng chốc tiêu tán, mùi hương dịu nhẹ bên môi cũng theo đó mà rời đi, khiến y bất giác cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nhưng rất nhanh, Nhâm Thân liền thu hồi tâm thần, khẽ ho một tiếng, rồi đứng thẳng dậy.

Tô Vân Khanh thu hết vẻ mặt Nhâm Thân vào trong mắt, ánh mắt khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt lướt qua đáy mắt, nhưng lại không nói một lời, chỉ nghiêng đầu, tự mình vốc nước tắm rửa.

Nhâm Thân: ...

Lặng lẽ đứng yên tại chỗ một lúc, nghe tiếng nước phía sau róc rách không dứt, trong lòng Nhâm Thân không khỏi có chút ngứa ngáy, suýt nữa thì quay đầu lại nhìn.

Tuy biết rằng giờ phút này giữa hai người đã tâm đầu ý hợp, có liếc nhìn một chút cũng chẳng phải điều gì quá đáng, nhưng Nhâm Thân vẫn cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lại, e rằng bản thân khó tránh khỏi sa vào tà niệm, hóa thành cầm thú.

Do dự giây lát, y nghiêng đầu liếc nhìn, rồi lui bước về phía xa, vén tà áo ngồi xuống, nhắm mắt nhập định.

Lúc này, Tô Vân Khanh khẽ ngẩng đầu, bình thản nhìn về phía Nhâm Thân. Khóe môi hơi mím lại, mang theo vài phần không vui. Nhưng chỉ sau một khắc trầm ngâm, y đã thu tâm thần lại, chuyển ý niệm sang chuyện khác.

Chậm rãi buông hàng mi dài, y đem ý thức chìm sâu vào thức hải.

*

Trong thức hải của Tô Vân Khanh.

Chỉ thấy cậu thân khoác bạch y, chân trần bước đi trong yên tĩnh, lướt qua rìa thức hải mờ ảo như sương mỏng. Tại chốn biên cảnh, cậu phát hiện một cánh cửa nhỏ lặng lẽ đứng đó, như đã chờ đợi từ lâu.

Tô Vân Khanh đưa tay, nhẹ đẩy cánh cửa, rồi thong thả bước vào.

Vừa mở cửa, điều khiến người ta kinh ngạc chính là—đằng sau cánh cửa ấy, lại hiện ra một thức hải khác, tựa như bản nguyên, giống hệt như bên ngoài, không sai biệt một ly.

Tô Vân Khanh lặng lẽ bước vào, rồi quay lại khép cửa. Cánh cửa nhỏ liền hóa vào hư không, biến mất sau lưng cậu như chưa từng tồn tại.

Ngay sau đó, mũi chân Tô Vân Khanh điểm nhẹ một cái, thân hình liền bay lên không trung, lướt thẳng lên tận tầng trời mênh mông vô tận. Ánh mắt đảo quanh bốn phía, cuối cùng, cậu cũng phát hiện ra thân ảnh của một con mèo trắng nhỏ đang lười biếng nằm nghỉ trên ngọn cây xa xa.

Đó chính là hình thái mà hệ thống đã từng hiện thân trước mặt cậu.

Khóe môi Tô Vân Khanh khẽ cong, liền phi thân đáp xuống.

Hệ thống cảm nhận được Tô Vân Khanh tới gần, dụi dụi mắt rồi ngẩng đầu tỉnh dậy: "Ể? Ký chủ, ngươi tỉnh rồi à? Lần này sao lại ngủ lâu như vậy?"

Nó hoàn toàn không hay biết rằng mình đã bị Tô Vân Khanh nhốt trong một mảnh "thức hải" riêng biệt.

Những đối thoại giữa Tô Vân Khanh, Nhâm Thân cùng Tiểu Hỏa Diễm và Yểm Thú về Phong Minh Ngọc và Tử Tội trước đó — hệ thống hoàn toàn chẳng nghe được gì.

Tô Vân Khanh khẽ cười: "Thân thể yếu nhược, tất nhiên cần nghỉ ngơi nhiều một chút."

Hệ thống nghĩ ngợi một lúc, cũng thấy có lý, gật gù nói: "Ngươi lần này bị thương cũng thật là thảm... Nhưng cứ bị vây trong cái bí cảnh quỷ quái này mãi cũng chẳng ổn, ngươi tính khi nào mới chịu ra ngoài giúp Kiếm Tôn thu thập hậu cung đây? Làm sớm cho xong, còn tiện bề hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi chốn này luôn một thể."

Tô Vân Khanh chợt hỏi: "Hệ thống, ngươi có thể cho ta gặp Chủ Thần một lần không?"

Vẻ mặt hệ thống khựng lại, cảnh giác hẳn lên: "Ngươi hỏi vậy làm gì?"

Tô Vân Khanh giả như không thấy toàn thân hệ thống đang dựng đứng lông lên, chỉ mỉm cười ôn hòa: "Không có gì đâu. Ta chỉ là thấy mình đã tích được không ít điểm, vậy mà trong thương hành lại chẳng tìm thấy món đồ nào mang tên 'đạo cụ trở về'. Thấy kỳ lạ nên mới nghĩ... hoàn thành nhiệm vụ rồi, có phải là do chính Chủ Thần đưa ta trở về thế giới cũ không?"

Nghe vậy, hệ thống sửng sốt một chút, sau đó lặng lẽ thở phào. Nhưng rồi nó lại hơi lúng túng, ấp úng nói: "Cái này... thật ra ta cũng không rõ lắm. Nói thì là có thể trở về, nhưng mà... mọi thứ, đều tùy tâm tình của Chủ Thần cả."

Tô Vân Khanh nheo mắt lại, giọng như cười như không: "Tùy tâm tình?"

Hệ thống từng đồng cam cộng khổ với Tô Vân Khanh, giờ phút này cũng cảm thấy có chút áy náy. Nó nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừ. Chủ Thần quả thực có năng lực xuyên hành các đại thế giới. Nhưng thế giới nguyên bản của ngươi lại ngang hàng với thế giới của Chủ Thần, muốn vượt giới tới đó thì tiêu hao linh lực cực lớn. Nên cho dù ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cũng chỉ là 'có thể' chứ không phải 'chắc chắn'."

Nói đến đây, hệ thống dường như sợ Tô Vân Khanh nổi giận, liền vội vàng bổ sung: "Nhưng lúc đầu ta bảo với ngươi rằng chỉ cần làm xong nhiệm vụ thì sẽ sống sót, cái đó là thật. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, với số điểm hiện có, ngươi hoàn toàn có thể sống yên ổn trong tu chân giới này, tiêu dao cả đời."

Tô Vân Khanh trầm mặc một lát: "Vậy ý của ngươi là, muốn gặp Chủ Thần, là chuyện rất khó rồi?"

Hệ thống do dự giây lát, rồi đáp: "Xem như vậy đi. Bởi vì, theo ta biết, tiểu thế giới này đã có sứ giả của Chủ Thần tọa trấn rồi. Nếu không có, thì ngươi còn có cơ hội tranh đoạt một vị trí... nhưng giờ thì khó rồi. Trừ phi ngươi chuyển sang một thế giới khác chưa có người đảm nhiệm."

Ban đầu, Tô Vân Khanh chỉ định thăm dò hệ thống, muốn tìm chút manh mối về bí mật của Chủ Thần đứng sau nó.

Bởi lẽ, sau khi tổng hợp hồi ức từ Yểm Thú, Tiểu Hỏa Diễm, cùng ký ức của Phong Minh Ngọc, cộng thêm những tư liệu mà hệ thống từng cung cấp, cậu gần như đã có thể khẳng định — vị Chủ Thần kia chính là người được Yểm Thú nhắc đến: đương nhiệm tộc trưởng Phong thị, ca ca của Phong Minh Ngọc — Phong Minh Hi.

Nào ngờ, lần này hệ thống lại bất ngờ tiết lộ thêm một điều ngoài dự đoán.

Chủ Thần lại còn có sứ giả ở thế giới này?

Thật thú vị.

Nghĩ một chút, Tô Vân Khanh làm ra vẻ thản nhiên hỏi: "Vậy ngươi có biết ai là sứ giả của Chủ Thần trong thế giới này không? Nếu có cơ hội gặp hắn, có lẽ ta có thể nhờ hắn giúp ta diện kiến Chủ Thần một lần."

Hệ thống vốn chưa từng nghĩ tới khả năng ấy, nay bị cậu gợi mở, lại như kẻ được gõ một gậy vào đầu, bừng tỉnh: "À ha! Đúng rồi!"

Nhưng rồi nó lại ngập ngừng: "Chỉ là... ta cũng không biết người đó là ai..."

Tô Vân Khanh: "......"

Đầu hơi nhức rồi. Quả nhiên hệ thống ngốc quá đôi khi cũng là chuyện phiền toái. Những chuyện cơ mật như vậy, Chủ Thần quả nhiên không thể nào nói cho nó biết được.

Tuy vậy, trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt Tô Vân Khanh khẽ động, y bèn dịu giọng nói:
"Thôi vậy, hay là thế này — hệ thống, ngươi giúp ta chuyển lời tới tầng trên, rằng ta rất mong mỏi được trở về thế giới ban đầu. Nếu họ biết ta khẩn thiết tới vậy, có lẽ xác suất được hồi quy cũng cao hơn một chút."

Hệ thống lập tức đáp: "Chuyện này không thành vấn đề!"

Khóe môi Tô Vân Khanh cong nhẹ, trong mắt lướt qua một tia ý cười ôn nhu: "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Hệ thống cũng hớn hở gật đầu: "Ừ ừ, nhưng ngươi cũng phải nhớ giúp ta mau chóng thu thập hậu cung cho Kiếm Tôn đó nha!"

Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, ý nhị mà trả lời: "Được thôi."

*

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại với hệ thống, Tô Vân Khanh thu lại thần niệm, chậm rãi mở mắt.

Mới vừa mở mắt, liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của Nhâm Thân đang lặng lẽ nhìn cậu từ phía đối diện.

Tim Tô Vân Khanh khẽ run một nhịp, song vẻ mặt vẫn tỏ ra ngơ ngác, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, làm sao vậy?"

Ánh mắt Nhâm Thân khẽ động, giọng trầm tĩnh như thường: "Ngủ thiếp đi rồi sao?"

Ngữ điệu bình thản, không thể đoán ra có tâm tình gì.

Song, sau thời gian dài ở bên nhau, Tô Vân Khanh mơ hồ cảm thấy—Nhâm Thân hiện tại, đã không còn dễ bị lừa gạt như trước nữa.

Cậu lắc nhẹ đầu, hạ giọng đáp: "Không có, chỉ là đang nghĩ một số chuyện thôi."

Nhâm Thân khẽ nhướn mày: "Chuyện gì lại không thể cùng ta bàn bạc?"

Tô Vân Khanh sững người, có chút ngẩn ngơ.

Thì ra... là đang bị mình phớt lờ mà ghen à?

Tô Vân Khanh thầm bật cười, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ như không hay biết.

Nghĩ một lát, Tô Vân Khanh cảm thấy—đã vậy thì để cho ngươi ăn giấm đến nghiện cũng tốt.

Vì vậy, cậu bỗng cụp mắt, khẽ khàng thở dài một tiếng, âm thanh mỏng như sợi tơ.

Nhâm Thân thoáng sững sờ.

Y không ngờ, trong tình huống như thế này, Tô Vân Khanh lại thở dài.

Trong khoảnh khắc ấy, y không biết Tô Vân Khanh đang trêu chọc mình... hay là, thực sự đang có tâm sự giấu kín...

Thế nhưng, sau khi Tô Vân Khanh thở dài xong, thần sắc vẫn không hề thay đổi, khiến tim Nhâm Thân chẳng hiểu sao lại khẽ thắt lại thêm vài phần.

Y gần như có thể đoán được, vào thời điểm này, điều duy nhất có thể khiến Tô Vân Khanh phải thở dài... là chuyện gì.

Không ngoài hai chữ—Tiêu Tế.

Quả nhiên, ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, Tô Vân Khanh lại mang theo vài phần u uất, một lần nữa khẽ thở dài, sau đó ngước mắt nhìn y, chậm rãi nói: "Trước kia, ta vẫn nghĩ mình không thể cầm cự nổi nữa, mới đưa ra thỉnh cầu kết khế ước đạo lữ cùng phu quân..."

"Lại không ngờ... bản thân cuối cùng vẫn vượt qua được."

"Dù là một niềm vui ngoài ý muốn... nhưng đợi khi chúng ta trở về, chẳng hay phải ăn nói với Tôn thượng kia thế nào?"

Giọng y rất nhẹ, mang theo đôi phần áy náy: "Ta thì không sao, chỉ sợ phu quân bị Tôn thượng khiển trách."

Nhâm Thân: ...

Nghe Tô Vân Khanh gọi y một tiếng "phu quân", trong lòng vốn đã có chút vui mừng.

Nhưng chỉ một khắc sau, lại nghe thấy ba chữ "Tôn thượng kia" rơi xuống từ chính miệng Tô vân Khanh, khiến nỗi vui kia chưa kịp ấm lòng đã hóa thành một mớ cảm xúc ngổn ngang không tên.

Càng buồn cười hơn là—tất cả những điều trớ trêu này, đều là do y tự chuốc lấy, hoàn toàn không thể trách Tô Vân Khanh được.

Nhâm Thân dối mình, y lừa Tô Vân Khanh, giờ lại bị cậu thành thật gọi một tiếng "Tôn thượng", muốn nổi giận cũng chẳng có lý do.

Nghĩ đến đây, Nhâm Thân khẽ mím môi, trầm giọng nói: "Chuyện bên Tôn thượng, để ta lo. Phu nhân không cần bận tâm, ta sẽ bảo vệ tốt em."

Tô Vân Khanh vẫn thoáng do dự: "Nhưng mà..."

Nhâm Thân không để y nói tiếp, quả quyết ngắt lời: "Đến lúc này rồi, phu nhân còn chưa tin vào lòng ta sao?"

Tô Vân Khanh khẽ sững lại, rồi lặng lẽ lắc đầu, không đáp.

Nhìn thấy vậy, nơi đáy lòng Nhâm Thân chợt dâng lên một dòng ấm áp.

Đây là lần đầu tiên, Nhâm Thân chủ động vươn tay, khẽ đặt lên gò má trắng ngần mềm mại của Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh nghiêng đầu nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau, Nhâm Thân dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt ấy, rồi cúi người tới gần, trán nhẹ chạm trán, mũi cọ qua mũi, môi sát bên môi, chỉ khẽ lướt qua...

Hơi thở đan xen, không cuồng nhiệt, cũng chẳng quá mức thân mật, mà chỉ vương lại một tầng tình ý sâu lắng, dịu dàng mà quyến luyến.

Làm xong mấy động tác ấy, cả người Nhâm Thân như buông được tảng đá trong lòng, tâm tình cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Y cong môi, thấp giọng nói: "Chuyện Tôn thượng, ta nhất định sẽ tìm cách giải quyết ổn thỏa. Ta đã nói sẽ không để em chịu chút tủi hờn nào, thì nhất định sẽ làm được. Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, được không?"

Tô Vân Khanh dường như có chút xấu hổ, rũ mắt đáp khẽ: "Được."

Nhâm Thân khẽ cười, đang định thu tay lại.

Thế nhưng đúng lúc đó—Tô Vân Khanh lại nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy cổ tay y.

Nhâm Thân: ?

Sau đó, y liền thấy Tô Vân Khanh khẽ nghiêng mặt, gò má mềm mại trắng ngần đầy tin cậy áp nhẹ vào lòng bàn tay y, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Thật ra ta luôn nghĩ đến một chuyện... chỉ là cảm thấy quá mức hoang đường, không dám nói với phu quân. Nhưng giờ, phu quân lại đối xử tốt với ta như vậy, đột nhiên... ta lại muốn nói rồi."

Nhâm Thân khẽ nhíu mày: "Với ta, còn điều gì mà em không dám nói nữa chứ?"

Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên đầy dịu dàng: "Cho nên, giờ ta sẽ nói."

Nhâm Thân bất đắc dĩ cười nhẹ: "Em cứ nói là được."

Tô Vân Khanh trầm ngâm một lát, thần sắc dần trở nên nghiêm túc. Qua một hồi lâu, cậu mới ngẩng lên, đối diện với ánh mắt chuyên chú của y, nhẹ nhàng nói: "Thật ra... sư huynh à, ta không thích Kiếm Tông. Cũng không thích ở trong động phủ của Tôn thượng."

Thần sắc Nhâm Thân thoáng chấn động.

Tô Vân Khanh như chẳng nhận ra sự thay đổi kia, sắc mặt dần dần hiện lên một tia ưu tư mơ hồ, giọng nói càng thêm nhẹ: "Trước kia khi còn thích Tôn thượng, ta có thể không để ý đến những thứ đó. Nhưng bây giờ... ta không muốn ép mình nữa."

"Ta muốn cùng người mình thích, đi khắp tu chân giới, du ngoạn tứ phương. Ở đâu vui, ở đâu đẹp... thì chúng ta sẽ đến đó."

"Sư huynh... đến lúc đó, huynh có nguyện ý cùng ta không?"

Một khoảng lặng... kéo dài.

Im ắng đến nỗi nghe được cả tiếng tim đập trong lồng ng.ực.

Nhâm Thân chăm chú nhìn Tô Vân Khanh, trong mắt mang theo vài phần phức tạp, như đang thầm dò đoán — có phải cậu đã biết điều gì đó rồi không?

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo, minh tịnh của Vân Khanh, y lại âm thầm phủ định suy đoán của mình.

Nếu Tô Vân Khanh đã biết thân phận thật của y, sao có thể đưa ra một yêu cầu "hoang đường" đến vậy?

Huống hồ, trước đó Vân Khanh cũng từng nói, muốn đi chơi thật nhiều nơi đẹp đẽ...

Chỉ là y không ngờ, Vân Khanh lại không vui đến vậy khi sống ở Kiếm Tông...

Bất chợt —

Tô Vân Khanh hơi cau mày, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn y, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân... là không muốn rời khỏi Tôn thượng sao?"

Nhâm Thân giật mình bừng tỉnh, vô thức đáp: "Dĩ nhiên là không phải. Nhưng..."

Do dự một hồi, hắn bất đắc dĩ nói: "Nhưng chuyện này cần thời gian. Phu nhân cũng biết... ta không có nhiều của cải, còn vài chuyện vẫn chưa thu xếp ổn thỏa. Chỉ e không thể dễ dàng rời đi cùng em như vậy được."

Tô Vân Khanh ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Phu quân, ta đâu có bắt chàng phải lập tức trở về đối mặt hay đoạn tuyệt với Tôn thượng. Ta chỉ nghĩ, nếu một ngày nào đó chàng rảnh rỗi, thì chúng ta sẽ làm chuyện đó cũng được."

Tô Vân Khanh ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhâm Thân, nhẹ nhàng nói: "Ta có thể đợi."

Chỉ bốn chữ đơn giản, lại khiến tim Nhâm Thân như bị bóp chặt, chua xót không nói thành lời.

Cuối cùng, y khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ ngẩng đầu, siết chặt tay Tô Vân Khanh.

"Chỉ cần có một lời này của phu nhân, bất kể thế nào, nguyện vọng của phu nhân, ta nhất định sẽ làm được."

Tô Vân Khanh rốt cuộc cũng nở một nụ cười tươi như hoa: "Được."

Nhâm Thân nhìn nụ cười lúc này của Tô Vân Khanh, tựa như minh châu tỏa sáng, lòng y như có dòng nước xuân êm ái chảy qua, mọi bức bối, phiền muộn trước kia đều tan biến không còn dấu vết.

Cuối cùng, y đưa tay ôm chặt lấy Tô Vân Khanh vào lòng.

Tô Vân Khanh cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Nhâm Thân, khẽ tựa má vào bờ vai y, vô cùng dịu dàng, không một chút phòng bị.

Đây là một trong số ít những lần, Tô Vân Khanh biểu lộ sự quyến luyến không che giấu trước mặt Nhâm Thân.

Bởi vì—cậu đã hạ quyết tâm, sẽ đi làm một việc trọng đại.

Mà trước khi làm việc này, cậu cần xác nhận một điều: Liệu Nhâm Thân có thể—

Vô điều kiện ủng hộ cậu, cùng cậu đồng hành hay không.

Nếu Nhâm Thân đồng ý, thì từ nay về sau, cậu sẽ không còn điều gì vướng bận nữa.

Sau khi Tô Vân Khanh tắm gội xong, Nhâm Thân liền lấy khăn lông trắng tinh, cẩn thận lau chùi thân thể cậu từ đầu đến chân.

Cả quá trình, Nhâm Thân đối đãi với cậu chẳng khác gì một món đồ sứ quý giá vô ngần, đến cả hơi thở cũng dè chừng từng chút, sợ lỡ làm tổn thương cậu.

Giờ phút này, Tô Vân Khanh được quấn trong chiếc áo choàng lông trắng muốt, toàn thân như ẩn như hiện, chỉ lộ ra đôi tay và đôi chân nõn nà. Mắt cá chân cùng cổ tay đều phơn phớt hồng, tựa đóa hoa đào vừa hé nụ.

Gò má trắng mịn như ngọc, còn vương chút hơi ẩm sau khi tắm, lại càng thêm phần mềm mại. Mái tóc đen nhánh xõa dài bên vai càng khiến người ta khó lòng kìm nén, chỉ muốn cúi xuống cắn nhẹ một cái cho thỏa.

Nhâm Thân ôm Tô Vân Khanh vào lòng, trong dạ dâng lên một cảm giác an bình không nói thành lời.

Trước kia khi còn chưa quyết tâm, lòng y vẫn luôn phập phồng, lúc cao lúc thấp.

Là vì thân phận Kiếm Tôn, là vì trách nhiệm...

Nhưng khi đã hạ quyết tâm, tâm y liền như mây mù tan hết, sáng tỏ thông suốt.

Y vì tu chân giới này, đã khổ tâm giữ gìn bao nhiêu năm qua, cớ gì nay vẫn phải tiếp tục hy sinh bản thân?

Lẽ nào... ngay cả hạnh phúc của Tô Vân Khanh cũng phải bỏ qua?

Hiện tại, Tô Vân Khanh đã dung hợp bản nguyên Thiên Đạo, một khi ra khỏi bí cảnh, tất sẽ trở thành mục tiêu của mọi ánh mắt, mọi toan tính.

Lưu lại Kiếm Tông, chưa chắc là điều tốt.

Huống hồ bao năm nay, tầng lớp cao trong Kiếm Tông và các trưởng môn tông môn khác không ít lần dò hỏi y về chân văn kiếm ý của "Cự Kiếm Thần Quyết", ý đồ phía sau, khó mà đoán được.

Mà y cũng chẳng muốn cùng những kẻ ấy dây dưa nữa.

Chỉ mong có thể cùng Vân Khanh tiêu dao thiên hạ, rời xa thị phi, thế là đủ.

Nghĩ đến đây, thần sắc Nhâm Thân cũng bất giác nhẹ nhõm đi nhiều.

Tô Vân Khanh trong lòng đương nhiên nhận ra điều ấy, lại càng hiểu rõ mối ràng buộc suốt bao năm nay mà Kiếm Tông đã đặt lên vai y. Hàng mi dài khẽ rung, nhưng lại cố tình hỏi bằng giọng trêu ghẹo: "Phu quân sao lại cao hứng như vậy?"

Nhâm Thân ngẩn người, quay đầu lại, lộ chút kinh ngạc: "Ta... trông có vẻ rất cao hứng sao?"

Tô Vân Khanh nhoẻn môi cười: "Phu quân, hết thảy đều viết trên mặt rồi. Có cần ta lấy gương cho phu quân soi thử không?"

Nhâm Thân bật cười, nói: "Thôi thôi, khỏi cần. Chỉ là—ta quả thật đã nghĩ thông một vài chuyện, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn."

Tô Vân Khanh liền đưa tay ra khỏi lòng y, dịu dàng vuốt nhẹ cằm y, cười như không cười: "Là vì ta, hay là vì chuyện gì khác?"

Nhâm Thân: ...

Thế nhưng lúc này, thấy ánh nhìn tinh quái trong mắt Tô Vân Khanh, Nhâm Thân đã phần nào đoán được chiêu trò của cậu, liền bật cười, khẽ nói: "Vì phu nhân thì sao, không vì phu nhân thì thế nào?"

Tô Vân Khanh khẽ động ánh mắt, cuối cùng cong môi cười khẽ, chậm rãi nói: "Nếu là vì ta, tức là trong lòng phu quân lúc nào cũng nghĩ đến ta—vậy thì thưởng phu quân một cái hôn."

Nhâm Thân nhướng mày: "Vậy nếu không phải vì phu nhân thì sao?"

Tô Vân Khanh đưa tay, ngón tay nhẹ vuốt nơi khóe môi Nhâm Thân, nửa như cưng chiều, nửa như trêu ghẹo: "Nếu không phải vì ta, thì chứng tỏ phu quân còn chưa yêu ta đủ... Vậy thì phạt phu quân một cái hôn—để yêu ta thêm một chút."

Nhâm Thân khựng lại một thoáng, rồi phá lên cười.

Cười xong, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn về phía Tô Vân Khanh, chậm rãi nói: "Đã vậy, ta sẽ nói thật."

Tô Vân Khanh khẽ "Ừm" một tiếng.

"Vừa rồi ta vui—một nửa là vì phu nhân, một nửa lại không phải."

Tô Vân Khanh ánh mắt khẽ động, còn chưa kịp đáp lời, đã bị Nhâm Thân nắm lấy cổ tay đang chạm bên môi mình, thuận thế đè người xuống dưới thân.

Ngay sau đó—một nụ hôn nóng rực đã chặn hết mọi lời trên môi Tô Vân Khanh.

Bên tai, vẫn còn vang vọng tiếng cười trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính của Nhâm Thân: "Vậy thì làm theo lời phu nhân—thưởng một cái, rồi... phạt một cái."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.