Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 62: Chương 62




Một hồi lâu sau, vẫn là Thần Thai phản ứng trước tiên. Khóe miệng khẽ co giật chốc lát, lại càng tỏ vẻ lãnh đạm, trốn vào lòng Tô Vân Khanh như thể e ngại người đời.

Lão cha này... quả thật quá kém cỏi trong cách đối nhân xử thế. Dù rằng trông có vẻ không dữ dằn như kiếp trước, nhưng ngu độn đến nhường này, nó lại càng chẳng muốn nhận người như vậy làm cha nữa...

Tô Vân Khanh cảm nhận được tâm tình bài xích của Thần Thai, nhưng ánh mắt của Tiêu Tế vẫn dán chặt vào phía này.

Tiêu Tế tựa hồ không hề hay biết bản thân vừa tâng bốc sai cách, giờ phút này lại cứ lặng lẽ nhìn sang, rõ ràng là còn đang chờ đợi hồi đáp từ Tô Vân Khanh và Thần Thai.

Chạm phải ánh nhìn kia, đầu Tô Vân Khanh bỗng như muốn nổ tung. Cậu đành bất đắc dĩ, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu tròn vo của Thần Thai, khẽ nhắc nhở: "Cha con vừa khen con đó."

Thần Thai: ...

Một hồi lâu sau, Thần Thai cố nhịn nỗi khó chịu trong lòng, lén thò đầu ra khỏi lòng Tô Vân Khanh, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cảm tạ... cha."

Tiêu Tế thoáng ngừng lại một chút, nghiêm trang đáp: "Không cần đa lễ."

Thần Thai: ?

Tô Vân Khanh: ...

Thần Thai cạn lời, lại lần nữa chui tọt vào lòng Tô Vân Khanh, hơn nữa còn thề thốt rằng lần này dù Tô Vân Khanh có gọi thế nào, nó cũng quyết không ló đầu ra nữa.

Cha như vậy... thật khiến người ta nghẹt thở.

May thay, về sau Tiêu Tế cũng dường như ý thức được sự khập khiễng trong khí chất giữa ba người, chẳng còn cố gắng kéo nó trò chuyện nữa. Thế nhưng lại bắt đầu yên lặng cùng Tô Vân Khanh vẽ ra viễn cảnh tương lai.

"Em nói nó là Lôi Trạch thuần huyết, vậy chắc hẳn rất thích hợp học kiếm nhỉ? Chờ nó chào đời, đến năm ba tuổi ta sẽ tự mình dạy dỗ. Như vậy, so với kiếm tu thông thường hẳn sẽ trưởng thành nhanh hơn nhiều."

Thần Thai chau mày, trong lòng rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại đành nhịn xuống.

Tô Vân Khanh nghe những lời phát hiện nghiêm túc như thật của Tiêu Tế, trong dạ không khỏi buồn cười, lại chẳng dám bật cười, chỉ đành nghiêm túc mà rằng:
"Những lời này, e là còn quá sớm. Hiện tại vẫn nên lấy việc đối phó Chủ Thần làm trọng."

Tiêu Tế ngẫm nghĩ chốc lát, rồi khẽ gật đầu: "Phải."

Tô Vân Khanh nhìn gương mặt chăm chú của Tiêu Tế, suy tư giây lát, bấy giờ mới vươn tay, như vô tình vuốt nhẹ đầu Thần Thai trong lòng, chợt lên tiếng: "Thật ra, phu quân à, Lôi Trạch thuần huyết vốn có ký ức truyền thừa.Hài tử từng nói nó biết một vài trận pháp thượng giới của tộc Lôi Trạch, thậm chí cả của tộc Chu Tương nữa. Tới lúc đó, dùng để đối phó Chủ Thần hẳn rất hữu dụng."

Thần Thai không ngờ Tô Vân Khanh còn chưa nói với mình đã lập tức bán đứng nó ra ngoài, tức khắc nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đã bật dậy phản đối. Song ngay lúc ấy, Tô Vân Khanh bỗng lặng lẽ truyền âm cho nó: "Ngoan một chút, nếu không ta méc cha con bây giờ."

Thần Thai: ...

Tức chết mất thôi.

Nhưng binh quyền nằm trong tay Tô Vân Khanh, Thần Thai chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng.

Tiêu ế nghe xong lời ấy của Tô Vân Khanh, trong lòng quả thực mừng rỡ ngoài ý muốn. Y khẽ sững người, rồi liền hỏi tiếp: "Vậy... những trận pháp đó, hiện giờ đã có thể dùng chưa?"

Tô Vân Khanh điềm đạm đáp: "Hài tử còn nhỏ, nguyên thần chưa đủ cường đại, cần phải từ từ mới có thể vẽ ra. Nhưng nghĩ chắc cũng chẳng còn lâu nữa đâu, đứa nhỏ này lớn rất nhanh mà."

Nói đoạn, cậu lại mỉm cười, dịu giọng hỏi sinh linh nhỏ đang cuộn trong lòng mình:
"Có đúng vậy không?"

Lại lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Thần Thai hoàn toàn cạn lời.

Song mọi yếu điểm đều nằm trong tay Tô Vân Khanh, dẫu không cam lòng đến mấy, nó cũng chỉ có thể lặng lẽ ló đầu ra, giọng non nớt mềm mại cố làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Vâng ạ, con sẽ cố gắng vẽ trận pháp cho phụ thân và cha."

Tiêu Tế nghe lời cam kết ấy, trong mắt ánh lên một tia khác thường, tựa hồ cảm động đôi chút.

Thế nhưng, chỉ thoáng sau, Tiêu Tế lại trầm tư một lúc, rồi bất ngờ thốt ra một câu kinh thiên động địa: "Đã như vậy... liệu có cách nào giúp nó lớn nhanh một chút, miễn là không tổn hại đến thân thể của phu nhân?"

Dừng lại giây lát, nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của Tô Vân Khanh, y còn kiên nhẫn bổ sung thêm một câu, hết sức nghiêm túc: "Ta chỉ lo Chủ Thần kéo tới quá nhanh, đến khi ấy lại không kịp ứng phó."

Tô Vân Khanh: "Phụt ——"

Thần Thai, một đầu hắc tuyến rũ xuống.

Đây là cha ruột ư? Nó nghi là... e rằng là cường hào ác bá khoác áo đạo tu thì có!

Không đúng, ngay cả địa chủ lòng dạ sắt đá nhất cũng chưa chắc tàn nhẫn đến vậy — ai lại bắt một đứa trẻ chưa chào đời làm cu li chứ?

Tiêu Tế nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Tô Vân Khanh, nhất thời cũng nhận ra có điều gì không ổn, trầm mặc chốc lát, liền sửa lời:
"Ta chỉ là đưa ra kiến nghị. Nếu phu nhân thấy không ổn—"

"Thật ra thì cũng không có gì không ổn cả."
Tô Vân Khanh hoàn hồn, thu lại ý cười, đôi mắt sáng rỡ nhìn sang Tiêu Tế, khẽ đáp.

Tiêu Tế hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền thở nhẹ một hơi: "Ta vốn lo phu nhân sẽ cho rằng ta đối với con quá nghiêm khắc."

Tô Vân Khanh mỉm cười: "Kỳ thực phu quân nói rất đúng. Nếu có thể có biện pháp giúp đứa nhỏ lớn nhanh, lại không tổn hại đến thân thể em, vậy thì quả thật là trăm lợi mà không hại. Dù sao, nó là thuần huyết Lôi Trạch chính thống, thiên tư ắt không thể xem thường. Nếu có thể sớm trưởng thành, cùng chúng ta đối phó Chủ Thần, tất nhiên sẽ là đại trợ lực."

Nói đến đây, Tô Vân Khanh vô tình lại đội lên cho Thần Thai một chiếc mũ cao chót vót.

Lúc này, Thần Thai vốn đã sắp không nhịn nổi mà muốn bật dậy vùng vẫy phản kháng, nghe được mấy lời kia, lại bất ngờ lặng thinh.

Nó ngẩng đầu nhìn Tô Vân Khanh một cái đầy ẩn ý, dáng vẻ rất là hưởng thụ, tựa như đang nói: "Đúng vậy, tiểu gia đây chính là lợi hại như thế đấy."

Tô Vân Khanh cố tình phớt lờ ánh mắt đầy kiêu ngạo kia, chợt dừng lại một chút, rồi quay sang nói với Tiêu Tế: "Em vốn còn lo phu quân không thích hài tử, nay xem ra là em lo thừa rồi. Đã như vậy, chi bằng sau này chúng ta hỏi thử tiền bối Chu Minh xem, liệu có phương pháp nào thích hợp hay không."

Tiêu Tế ánh mắt khẽ động, đang định gật đầu thì bỗng nhiên —

Từ trong lòng ng.ực Tô Vân Khanh, Thần Thai đột nhiên không nhịn được nữa, chui đầu ra, giọng non nớt nhưng vô cùng chắc chắn cất lên: "Chuyện này không cần hỏi ai cả, con cũng biết."

Tô Vân Khanh: ?

Tiêu Tế: ?

Hai người liền đồng loạt nhìn về phía Thần Thai.

Đây là lần đầu tiên Thần Thai thấy cả hai lớn mắt chăm chăm dán ánh mắt quan tâm như vậy về phía mình, trong lòng không khỏi đắc ý. Nghĩ một hồi, nó liền vênh váo lên tiếng: "Thuần huyết Lôi Trạch là kết tinh của huyết mạch thần tộc từ cả phụ thân và cha, nên nếu muốn con sớm được sinh ra, kỳ thực cũng đơn giản thôi — hai người các ngươi chỉ cần nhiều lần giao... song tu, nhiều lần hoán đổi khí huyết là được mà."

Lời ấy nói ra vừa thản nhiên vừa bạo gan, khiến sắc mặt Tô Vân Khanh thoắt cái liền đổi, ẩn hiện vài phần lúng túng.

Tiêu Tế cũng lập tức nhíu mày, thần sắc ngưng trọng.

Thần Thai khoe khoang xong, thấy sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi, trong lòng lập tức "thôi xong rồi " vội vàng quay ngoắt sang trạng thái giả vờ ngây thơ vô tội.

Ngược lại, Tô Vân Khanh phản ứng nhanh nhất. Chỉ thấy ánh mắt cậu khẽ động, thoáng sau lại nhẹ nhàng mỉm cười bất đắc dĩ: "Trẻ nhỏ vô tâm, lời nói chẳng qua cũng chỉ là hồ ngôn. Phu quân không cần để trong lòng."

Tiêu Tế không nói một lời.

Tô Vân Khanh hơi sững người — chẳng lẽ Thần Thai thật sự vô ý chạm trúng cấm kỵ trong lòng Tiêu Tế?

Nhưng... cũng không đến mức đó đi? Cậu thật chẳng cảm thấy Tiêu Tế là loại người câu nệ những chuyện như vậy.

Hơn nữa, xét kỹ vẻ mặt và khí tức của Tiêu Tế lúc này, dường như cũng không phải tức giận... mà là đang suy tư điều gì đó.

Ngay trong khoảnh khắc kế tiếp, Tiêu Tế ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Tô Vân Khanh, chậm rãi nói: "Hài tử nói không sai. Về mặt lý luận, điều này quả thực có thể. Chỉ là——"

Tô Vân Khanh hơi chấn động trong lòng, khẽ hỏi: "Chỉ là gì?"

Tiêu Tế trầm ngâm một lát: "Chỉ là ta không rõ, liệu làm vậy... có gây tổn thương gì cho em hay không?"

Tô Vân Khanh: "..."

Cậu thật sự câm nín.

Vốn dĩ cứ tưởng Tiêu Tế là vì xấu hổ mà ngượng ngùng, ai ngờ người này lại ngay thật đến ngốc, đầu óc lúc nào cũng quanh quẩn lý luận thuần túy, suy xét đến tận gốc rễ.

Thất lễ rồi. Thật sự thất lễ rồi.

Mà Thần Thai từ nãy vẫn ráng nhịn để giữ hình tượng ngoan ngoãn, nghe xong câu này, vội vã chui đầu ra muốn "sửa sai", tranh thủ lấy lòng: "Không sao đâu không sao đâu! Trừ phi cha dùng sức quá mạnh, bằng không phụ thân đã là nửa thần thể rồi, làm sao dễ bị thương như vậy~"

Khoảnh khắc đáng sợ nhất chính là không gian bỗng dưng tĩnh lặng.

Tô Vân Khanh: "..."

Tiêu Tế: "?"

Thần Thai lập tức ý thức được bản thân lại lỡ lời, vội vàng chớp mắt vài cái, rồi "vút" một cái rụt đầu lại, biến mất không còn tăm tích.

Lúc này, nó hạ quyết tâm — mặc kệ hai người kia nói gì, y cũng quyết không hó hé thêm câu nào nữa! Đáng giận thật!

Còn lúc này đây, đến cả Tô Vân Khanh, người xưa nay ứng biến cực nhanh, cũng hoàn toàn không biết phải vá lời làm sao cho xuôi, nhất thời thật sự có chút lúng túng.

Ngược lại, Tiêu Tế lại khẽ liếc mắt nhìn Thần Thai đang cuộn trong lòng Tô Vân Khanh, đáy mắt sâu như hồ nước tĩnh. Một lát sau, y bỗng nhàn nhạt cong môi cười: "Xem ra không phải hài tử tính tình nhút nhát, mà là giống y phụ thân nó — lanh lợi, tinh quái."

Tô Vân Khanh thoáng ngẩn người, rồi tim khẽ rung lên. Chợt hiểu ra ý tứ trong lời Tiêu Tế, trong mắt liền hiện lên vài phần tức giận xen ngượng ngùng, lặng lẽ liếc y một cái.

Bốn mắt chạm nhau, Tiêu Tế thần sắc vẫn bình lặng như nước.

Tô Vân Khanh khẽ chau mày, nhẹ giọng hỏi:
"Phu quân nói vậy là có ý gì?"

Tiêu Tế: "Phu nhân giận sao?"

Tô Vân Khanh nhìn vẻ trấn định kia, đáy mắt khẽ lay động: "Cũng không hẳn."

Tiêu Tế trầm ngâm chốc lát, rồi khẽ cười:
"Vậy thì tốt. Ta vốn muốn khen phu nhân, chỉ sợ miệng vụng, lại chọc phu nhân phật ý."

Tô Vân Khanh hơi kinh ngạc, giây lát sau, vành tai cậu liền đỏ lên không kiểm soát được, nhẹ giọng nói: "Phu quân đúng là biết đùa cợt trêu người."

Tiêu Tế ngưng lại một chốc, lại liếc mắt nhìn Thần Thai trong lòng cậu, chợt lên tiếng:
"Phu nhân, chúng ta ra ngoài thôi. Dùng thần thức quá lâu cũng chẳng tốt, để hài tử nghỉ ngơi một chút."

Tô Vân Khanh nghe ra hàm ý trong lời y— rõ ràng là không muốn để Thần Thai nghe thấy chuyện sau đó — liền khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: "Được."

Thần Thai nghe vậy, mắt liền khẽ động, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vân Khanh:
"Phụ thân sắp đi rồi ạ?"

Tô Vân Khanh đưa tay điểm một cái lên chóp mũi Thần Thai, nhẹ giọng cười: "Vừa rồi không chịu nói năng tử tế, giờ lại làm nũng?"

Thần Thai ôm lấy Tô Vân Khanh, cọ cọ vài cái, ra vẻ đáng thương.

Tiêu Tế đứng cách đó không xa, thấy cảnh ấy, ánh mắt khẽ lóe, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Cuối cùng, sau một hồi thân mật âu yếm, Tô Vân Khanh dỗ dành Thần Thai xong, trong tiếng lưu luyến không nỡ của nó, rời khỏi thức hải.

*

Khi Tô Vân Khanh mở mắt ra, liền chạm phải ánh nhìn sâu thẳm như biển đêm trong đôi mắt dài hẹp của Tiêu Tế.

Cậu khẽ động lòng, lập tức nhận ra Tiêu Tế có điều muốn riêng nói với mình. Ánh mắt thoáng liếc về phía Chu Minh — người lúc này đang đứng trên chiếc ghế nhỏ, kiễng chân vươn tay ra ngoài cửa sổ, cố với lấy một cành mai đỏ.

Tô Vân Khanh lặng lẽ nắm lấy tay Tiêu Tế, dịu giọng nói: "Chúng ta vào trong đi."

Tiêu Tế khẽ gật đầu: "Ừm."

Cùng lúc ấy, bên ngoài gian phòng, Chu Minh vẫn đang bám vào khung cửa sổ, kiễng chân nhón lên cố hái một cành hồng mai đang nở rộ, từng cánh hoa phủ đầy tuyết trắng. Nàng đưa tay ra, dùng sức kéo mạnh một cái — "Bốp!"

Tuyết trên cành lập tức rơi ào ạt như mưa đổ xuống, phủ đầy đầu tóc mặt mũi nàng.

Chu Minh đứng sững, rồi lập tức bật lên một tràng "phì phì phì" phủi tuyết, vừa phủi vừa gọi to: "Tiêu tiểu tử mau đem cho ta cái khăn lau!"

Nhưng vừa dứt lời, Chu Minh như chợt nhận ra điều gì, liền vươn cổ ngó vào bên trong.

Vốn dĩ nàng biết Tô Vân Khanh và Tiêu Tế đang ngồi trò chuyện sau tấm bình phong sơn thủy, nơi nhuyễn tháp, vốn là để tâm tình thân mật.

Nhưng lúc này vừa nhìn qua — tháp rỗng trơn!

Chu Minh giật thót tim, vội nhảy phắt xuống khỏi ghế nhỏ, rời khỏi cửa sổ, chạy vội vào trong.

Thế nhưng vừa chạy được vài bước, nàng liền nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước của Tô Vân Khanh từ phía sau cánh cửa trong phòng vọng ra: "Chu Minh tiền bối nếu cần khăn, có thể qua phòng tắm suối nước nóng bên kia lấy. Nếu rảnh, cứ thoải mái ngâm mình thư giãn, ta và phu quân chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."

Chu Minh nghe thế, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời Tô Vân Khanh. Nàng cố ý cao giọng đáp lại, giọng điệu không thiếu phần trêu ghẹo: "Được thôi, ta đi tắm suối đây. Nhưng mà hai người cũng phải biết tiết chế đấy nhé, dù thần thai có cứng cáp đến đâu thì cũng chớ có quá sức à nha~"

Bên trong, sau một thoáng yên lặng, thanh âm có chút lạnh nhạt của Tiêu Tế truyền ra:
"Biết rồi."

Chu Minh nghe ra được chút bất mãn trong giọng Tiêu Tế, lại càng thấy buồn cười. Nàng lắc lắc hai bím tóc dài xinh đẹp, tung tăng như bướm, bước về phía phòng tắm suối nước nóng.

*

Trong phòng

Tiêu Tế đỡ Tô Vân Khanh ngồi xuống giường, rồi khẽ nâng tay bố trí cấm chế quanh phòng. Ánh mắt y lúc này hơi trầm, mang theo vài phần nghiêm túc nhìn về phía  Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh cảm nhận được điều đó, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, có chuyện gì sao?"

Tiêu Tế không lập tức trả lời. Y trầm ngâm chốc lát, rồi truyền âm nhập mật, chậm rãi nói: "Phu nhân thật sự cho rằng hài tử kia... không có gì khả nghi sao?"

Tô Vân Khanh khẽ chấn động, ánh mắt liền dừng lại nơi Tiêu Tế.

Không ngờ Tiêu Tế lại cũng nhạy bén như thế, có thể nhận ra điểm kỳ quặc trên người thần thai.

Chỉ có điều, hướng nghi ngờ của y e rằng hơi lệch — e là y đang hoài nghi thần thai là gián điệp do Chủ Thần sắp đặt.

Nhưng cho dù có hiểu lầm thì sự lo lắng ấy vẫn là vì quan tâm đến cậu, nên Tô Vân Khanh không hề giận, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng, truyền âm đáp: "Phu quân, chàng thử nghĩ xem — nếu Chủ Thần thật sự có thể dễ dàng khiến thần nhân hạ giới đầu thai, vậy hắn cần gì bày ra trăm phương nghìn kế? Sai người tùy tiện nhập thế, rồi giết chúng ta chẳng phải đơn giản hơn sao?"

Tiêu Tế nghe đến đây, ngẩn người. Ánh mắt vốn căng thẳng dần dịu lại, rồi thấp giọng nói: "Điểm này là ta sơ suất. Phu nhân, ta xin lỗi."

Tô Vân Khanh khẽ cười: "Phu quân có gì phải xin lỗi chứ? Em cũng biết hài tử này quả thật quá mức thông minh, khó tránh khiến chàng nghi ngờ. Nhưng mà—"

Tiêu Tế im lặng nhìn Tô Vân Khanh.

"Phu quân thông minh như vậy, em cũng chẳng kém, hài tử làm sao có thể ngốc được chứ?"

Tiêu Tế hiếm khi mỉm cười nhẹ nhàng, dường như đã thông suốt.

Tuy nhiên, sau một lúc, y lại chầm chậm nói:
"Nhưng hài tử này có vẻ không thích ta, ta cảm giác nó đối với ta có sự đề phòng rất lớn."

Tô Vân Khanh cảm thấy trong lòng khẽ động: Hóa ra phu quân cũng nhận ra được điều này? Quả nhiên, Tiêu Tế không phải là người ngốc, chỉ là lúc nãy có lẽ không muốn làm lộ rõ sự thật về hài tử, nên mới cố gắng giả vờ như không biết.

Sau một thoáng do dự, Tô Vân Khanh bắt đầu cân nhắc liệu có nên nói cho Tiêu Tế biết một phần sự thật về kiếp trước hay không.

Nhưng cậu lại lo sợ rằng nếu phu quân biết được kết quả, sẽ cảm thấy tự trách.

Hơn nữa, trong mắt Tô Vân Khanh, Tiêu Tế và Tội Tử là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Cậu và Phong Minh Ngọc cũng là hai người khác biệt. Thù hận kiếp trước mà vẫn bám riết không buông, muốn tìm được bọn hắn để trả thù, dĩ nhiên là phải trả lại cho họ.

Nhưng những mối nhân quả khác trong kiếp trước lại là chuyện khác.

Tô Vân Khanh cho rằng Tội Tử lúc trước đã làm những chuyện không đúng với thần thai, nhưng cậu không hề nghĩ rằng Tiêu Tế có lỗi với thần thai.

Chỉ là, cậu không biết liệu Tiêu Tế có suy nghĩ giống mình hay không.

Khi Tô Vân Khanh còn đang do dự, Tiêu Tế nhìn vẻ mặt của cậu, dường như đã đoán ra được phần nào, hắn bình thản nói: "Ta biết phu nhân chắc chắn có điều gì đó giấu ta, nhưng không sao đâu, hài tử này có vẻ không thích ta, phu nhân chắc là sợ ta sẽ buồn lòng, phải không?"

Tô Vân Khanh nghe xong, bừng tỉnh, rồi không khỏi lặng lẽ nhìn Tiêu Tế một hồi.

Một lúc sau, Tô Vân Khanh khẽ cười: "Phu quân đang thử dò hỏi em đấy à? Có phải đã đoán được điều gì rồi không?"

Tiêu Tế lắc đầu bất lực: "Phu nhân đã nhìn thấu, xem ra kế hoạch của ta coi như thất bại rồi."

Tô Vân Khanh nghe thế, trầm ngâm một chút, rồi chầm chậm ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tế, khẽ nói:
"Phu quân, hãy cho em thêm vài ngày để suy nghĩ. Chờ khi nghĩ thông suốt, em sẽ nói cho chàng biết tất cả, được không?"

Tiêu Tế nghe vậy, thoáng ngẩn người, nhưng trong lòng lại trào dâng một niềm vui bất ngờ.

Nếu Tô Vân Khanh đã nói thế, chứng tỏ cậu đã sẵn lòng tin tưởng y, cũng đang vì y mà suy xét.

Vậy thì, còn điều gì mà y không thể đồng ý chứ?

Nghĩ đến đây, thần sắc Tiêu Tế trở nên mềm mại hơn hẳn, liền gật đầu đáp: "Phu nhân nói thế nào, ta liền nghe thế ấy."

Tô Vân Khanh mỉm cười, khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng, xương khớp rõ ràng của Tiêu Tế, định nói đôi ba câu dịu dàng để dỗ dành y một chút, khiến y vui lòng.

Nào ngờ tay vừa chạm vào, từ ngoài phòng đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai kinh hoàng!

Là giọng của Chu Minh.

Tim Tô Vân Khanh khẽ giật thót, còn chưa kịp mở miệng, thì Tiêu Tế bên cạnh đã cau mày, lập tức đứng bật dậy: "Ta ra xem."

Tô Vân Khanh cũng vội vàng nói: "Em cũng đi."

*

Hai người vừa mở cửa bước ra khỏi phòng, liền thấy khắp phòng đầy ánh linh quang đỏ trắng bay loạn, Chu Minh ướt như chuột lột, mặt mày đỏ gay vì tức giận, đang điên cuồng tấn công một bóng trắng đang nhảy nhót tránh né.

Tô Vân Khanh vừa nhìn qua liền nhận ra, bóng trắng kia — không ai khác chính là con mèo trắng nhỏ của Thiên Diễn Kiếm Tông.

Cậu còn chưa kịp nói gì, thì con mèo kia đã nhanh nhẹn tránh né linh quang, rồi đột nhiên cất giọng người, phẫn nộ hét lên với Tiêu Tế: "Này Tiêu tiểu tử! Mau lại giúp ta đi! Ngươi lúc nào lại dây dưa với nữ nhân điên này vậy, thật là xui xẻo!"

"Trộm nhìn người khác tắm mà còn dám mồm to gọi người ta xúi quẩy? Hôm nay ta mà không thiêu sạch lớp lông mèo trên người ngươi thì ta theo họ ngươi!"

Vừa dứt lời, một luồng hỏa diễm cuồn cuộn phun ra, lập tức thiêu cháy một mảng lông trắng trên người mèo nhỏ, khiến nó đau đến rít lên: "Là do ngươi tắm mà không đóng cửa! Ta tưởng là Tiêu tiểu tử ở trong nên mới vào, ngươi nói vậy có lý không hả?!"

Chu Minh hừ lạnh: "Với cái đồ già không chịu chết như ngươi, ta chẳng cần giảng đạo lý! Hôm nay ta nhất định phải đánh ngươi một trận!"

Tiểu bạch miêu: ...?

Tô Vân Khanh: ...

Tiêu Tế: ...

*

Nửa canh giờ sau.

Chu Minh đã thay sang y phục khô ráo, ngồi trên ghế cao, vẻ mặt hầm hầm giận dữ, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía bên này.

Mà tiểu bạch miêu giờ đã hóa thành nhân hình, hiếm thấy là lại mang một gương mặt tuấn tú nho nhã, tóc trắng như tuyết, thần sắc phong nhã tiên phong đạo cốt. Chỉ có điều——

Chiều cao lại y như Chu Minh, chỉ cỡ một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

Tô Vân Khanh nhìn bộ dạng cao ngạo, xốc nổi của tiểu bạch miêu khi còn trong hình mèo, chợt thấu hiểu tại sao hắn lại thà làm mèo cũng không chịu hóa thân thành người.

Sĩ diện thật sự quá lớn đi.

Tiểu bạch miêu — à không, giờ nên gọi là Bạch Hổ tiền bối — lúc này liếc xéo Tiêu Tế một cái, giọng lạnh lùng cất lên: "Ngươi chẳng phải nói có chuyện trọng yếu tìm ta sao? Là chuyện gì?"

Tiêu Tế nghe xong, trong mắt khẽ xẹt qua một tia dị sắc, rồi nhàn nhạt đáp: "Ta muốn mời tiền bối làm tọa kỵ cho Chu Minh tiền bối trong nửa năm."

Bạch Hổ trừng lớn đôi mắt vàng xinh đẹp, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ngươi nói cái gì?!"

Tiêu Tế lại lặp lại một lần.

Không khí trong phòng lập tức trầm mặc hẳn xuống, đến cả người được lợi như Chu Minh cũng nhìn Tiêu Tế với vẻ mặt khó tả, đại khái là cảm thấy đầu óc y bị lừa đá rồi chăng.

Tô Vân Khanh thì trực tiếp giơ tay đầu hàng — cậu thật sự không hiểu Tiêu Tế bị gì nữa, lúc thì thông minh lạnh lùng, lúc lại như thể trí tuệ tụt dốc không phanh.

Mà Bạch Hổ giữa ánh mắt quái dị của mọi người, chợt như hiểu ra điều gì, lập tức đập bàn đứng bật dậy, giận dữ quát: "Các ngươi cố ý đến chê cười ta phải không?! Thấy ta bị phong ấn tu vi liền muốn——"

Tiêu Tế lạnh giọng ngắt lời: "Không."

Bạch Hổ trừng mắt, nhưng vẻ mặt Tiêu Tế quá mức bình tĩnh, khiến hắn bỗng dưng cảm thấy có chút bất an khó hiểu.

Chỉ thấy Tiêu Tế lúc này liếc Bạch Hổ một cái, lại quay sang nhìn Tô Vân Khanh, lúc sau mới chậm rãi nói: "Tiền bối là thần thú phạm giới giáng trần, chịu ràng buộc của thiên đạo. Nếu nhận ân tình người khác mà không hoàn trả, ắt sẽ khó có ngày siêu thoát, không thể trọng sinh trở lại Thượng giới. Có phải không?"

"Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì, lúc ngài hóa thành mèo từng nhận bữa cơm ân huệ từ phu nhân nhà ta, phải không?"

Bạch Hổ nghe Tiêu Tế nói xong, lòng lập tức trầm xuống, biết mình sắp gặp chuyện xui, sắc mặt đại biến. Hắn lập tức hóa thành hình mèo trắng, quay đầu nhảy vọt lên muốn trốn qua cửa sổ!

Nào ngờ Tiêu Tế đã sớm có phòng bị, cửa nẻo khắp phòng đều hạ cấm chế. Chỉ thấy tiểu bạch miêu vừa nhảy lên đã đụng phải một tầng sóng ánh lôi điện màu vàng, "meo" một tiếng thảm thiết, bị điện giật nhảy dựng cả người, vội vã quay về.

"Tiêu tiểu tử ngươi gài bẫy ta!"

"Chỉ một bữa cơm thôi mà, ngươi nhẫn tâm để ta làm tọa kỵ cho mụ yêu phụ kia nửa năm, có còn lương tâm không hả?!" Bạch Hổ gào to phản đối.

Tiêu Tế thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói:
"Đó là một bình Huyền Kim linh dịch đấy, trị giá mấy vạn linh thạch thượng phẩm. Tiền bối lúc đó thật sự không hề có tâm tư may mắn nào sao? Nghĩ rằng phu nhân ta không hiểu gì, sau này sẽ chẳng nhắc lại, nên mới xúi giục ta 'trả thay' một phen, coi như kết thúc nhân quả, đúng không?"

Bạch Hổ tức thì nghẹn họng, trong lòng chột dạ, ho khan vài tiếng, định giở bài cũ quay sang Tô Vân Khanh làm nũng. Ai ngờ Chu Minh ở bên kia đã khoanh tay, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, còn là Bạch Hổ thần thú nữa chứ, mất mặt chưa? Vì một bình linh dịch mà đi lừa gạt, có biết xấu hổ là gì không?!"

Bạch Hổ: ...!

Nó rất muốn phản bác Chu Minh một câu, nhưng khổ nỗi... Chu Minh nói toàn là sự thật.

Nhất thời, Bạch Hổ chỉ có thể buồn bực cúi đầu, miễn cưỡng biện bạch: "Cũng là do ta theo tên Tiêu tiểu tử này bao năm, mà đối đãi lại tệ vô cùng. Rõ ràng hắn là kiếm tôn, mà chưa từng nghĩ đến việc kiếm chút linh vật ngon cho ta ăn. Suốt ngày bắt ta nhịn đói. Ta nghĩ... Tô mỹ nhân là phu nhân của hắn, ăn một ít cũng không quá đáng chứ?"

Chu Minh cười khẩy: "Mấy năm ta lăn lộn ở chợ đen còn thê thảm hơn ngươi gấp bội. Nói trắng ra, ngươi chính là muốn ăn bám, mà còn làm ra vẻ thanh cao đạo mạo gì chứ."

Bạch Hổ: ...

Cuối cùng, Bạch Hổ giận đến không chịu nổi, gào lên: "Được rồi được rồi, đừng ồn nữa! Cùng lắm thì làm tọa kỵ nửa năm cho ngươi là được chứ gì! Thật là, chỉ vì chút Huyền Kim linh dịch mà dằn vặt ta đến thế, ta đáp ứng không được sao?!"

Chẳng qua là bị bức ép quá nên nó mới tức giận buột miệng. Nhưng nói ra rồi, trong lòng lập tức rùng mình một cái, hơi có chút hối hận.

Chu Minh ngược lại chỉ khẽ liếc nhìn nó một cái, ánh mắt có vài phần kỳ quái, cuối cùng lại hừ khẽ một tiếng: "Thôi đi, nếu ngươi vẫn là Bạch Hổ Thần Quân uy phong lẫm liệt năm xưa thì ta còn có hứng cưỡi thử một lần. Còn bây giờ, tặc, để ta cưỡi một con 'hổ ăn bám' như ngươi, chẳng thà để ta chết cho rồi."

Bạch Hổ: !

"Lão yêu bà, ngươi đừng quá đáng!" — Bạch Hổ lập tức nổi trận lôi đình, toàn thân như muốn xù lông lên.

Thế nhưng lúc này Chu Minh lại chẳng buồn nhìn nó thêm lần nào nữa, chỉ quay sang Tiêu Tế và Tô Vân Khanh nói: "Nhưng các ngươi yên tâm, chuyện ta đã đồng ý, tất nhiên sẽ làm. Hiện giờ ta không cần con hổ ăn bám này làm tọa kỵ nữa, nhưng chuyện xuất sơn, ta sẽ không nuốt lời."

Tô Vân Khanh không ngờ Chu Minh đột nhiên trở nên dễ nói chuyện đến thế, nhất thời cũng chẳng buồn để ý đến Bạch Hổ đang tức đến mức muốn bốc khói bên cạnh.

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng: "Chu Minh tiền bối nói một là một, Vân Khanh xin khâm phục."

Chu Minh ánh mắt thoáng lóe, trầm mặc một chốc rồi nói: "Ta đại khái đoán được các ngươi muốn làm gì. Nhưng việc này thật sự rất khó. Cho nên—ta chỉ hứa giúp sức, chứ không liều mạng vì các ngươi."

Tô Vân Khanh mỉm cười: "Đó là điều đương nhiên."

Bạch Hổ đứng một bên, thấy cảnh này thì im lặng chốc lát, như muốn mở lời rồi lại thôi. Qua một hồi lâu, thấy mọi người đều coi như nó không tồn tại, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, khó chịu biến trở lại hình người, buột miệng hỏi: "Các ngươi định đối phó với người của Thượng giới phải không?"

Chu Minh khẽ nhướng mày: "Ồ, Bạch Hổ Thần Quân cũng chịu mở miệng rồi à?"

Bạch Hổ nhất thời xấu hổ, vội quay mặt đi không thèm nhìn Chu Minh, chỉ lạnh giọng nói: "Ngươi không biết người kia lợi hại đến mức nào đâu, ta không chấp với ngươi."

Ngược lại Tiêu Tế, lúc này hiếm khi lại "chu đáo" mà lên tiếng giải vây cho Bạch Hổ:
"Bạch Hổ tiền bối bị phong ấn quá nhiều tu vi, có rất nhiều chuyện thật sự lực bất tòng tâm. Nhưng tiền bối nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm giúp ta, vốn chẳng phải vì muốn né tránh. Không thể nói là ăn bám gì cả—nhiều lắm cũng chỉ là... thỉnh thoảng hơi tham ăn chút thôi."

Bạch Hổ: ...

Chết tiệt, khi thì nói ăn bám, lúc thì bảo tham ăn, rốt cuộc là định chụp cho nó bao nhiêu cái mũ đây?!

Mặt mày tối sầm, Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn Tiêu Tế, giọng nói chẳng mấy thân thiện:
"Hừ, ta biết ngay mà! Năm đó chính ngươi lừa ta giao quyền độc chiếm Thần Quyết cho ngươi. Ngươi tiểu tử này, tâm cơ sâu không lường được, lại còn thích giả ngốc, ta thật nhìn nhầm ngươi rồi!"

Tiêu Tế thần sắc bình thản: "Bạch Hổ tiền bối giận quá rồi, bắt đầu nói sảng rồi sao?"

Bạch Hổ: ???

Chu Minh cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha! Ngốc chết đi được! Bị lừa rồi còn đổ tại người ta tâm cơ, không biết ngượng còn muốn nói ra, ngươi không sợ cười rụng răng à?"

Bạch Hổ lúc này sắc mặt đã hoàn toàn bối rối, không thể vãn hồi, đành ngậm ngùi câm nín.

*

Nửa canh giờ sau.

Tiêu Tế sắc mặt âm trầm khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con tiểu bạch miêu đang nằm gọn trong lòng Tô Vân Khanh, dáng vẻ an nhàn đắc ý, còn bắt cậu hầu hạ chải lông.

Bạch Hổ lúc này lại uể oải lăn qua lăn lại trong lòng Tô Vân Khanh, vừa lăn vừa ngẩng đầu liếc Tiêu Tế một cái. Trong đôi đồng tử màu vàng rực rỡ ấy, đầy ắp là ý khiêu khích không thèm che giấu.

Hóa ra nửa canh giờ trước, Bạch Hổ rốt cuộc cũng chịu đáp ứng sẽ ra tay tương trợ bọn họ, nhưng có một điều kiện duy nhất.

—Chính là trong khoảng thời gian đối phó với Chủ Thần, nó nhất định phải được Tô Vân Khanh thân cận hầu hạ.

Đổi bất cứ điều kiện gì cũng không được.

Bằng không, dù có phải làm tọa kỵ cho Chu Minh, nó cũng tuyệt không ra tay giúp thêm lần nào nữa.

Trước sự uy hiếp "vô lý mà hữu lực" ấy, Tiêu Tế và Tô Vân Khanh đành phải "bất đắc dĩ" gật đầu đồng ý.

Lúc này, Bạch Hổ vừa lười biếng lăn lộn trong lòng Tô Vân Khanh, vừa thong dong kể lại chuyện cũ năm xưa liên quan đến Chủ Thần.

Nguyên lai Bạch Hổ vốn là Thần thú trấn tộc của Phong tộc, còn địa vị của Chu Minh lại thấp hơn hẳn, chỉ là hậu duệ tạp huyết do Thần thú trấn tộc Chu Tước của Chu tộc và Trọng Minh điểu sinh ra mà thôi.

Bạch Hổ hạ giới, là bởi năm xưa tận mắt chứng kiến thảm trạng lúc Phong Minh Ngọc bị sát hại. Bản thân nó lại có tình cảm sâu đậm với Phong Minh Ngọc, dù Phong Minh Hi có kiêng kị thân phận Thần thú trấn tộc của nó nên chỉ phong ấn tu vi, còn hạ cấm chế không cho nó nói ra chuyện Phong Minh Ngọc bị hại, thì trong lòng Bạch Hổ vẫn thực sự khiếp sợ—sợ một ngày nào đó Phong Minh Hi sẽ thực sự gi.ết c.hết nó, nên mới lén lút trốn xuống phàm giới.

Về sau, lần theo tàn niệm của Phong Minh Ngọc, Bạch Hổ tìm đến tiểu thế giới này, phát hiện cả Tội Tử và Thần Quyết đều đã ngã xuống. Trong lòng nó liền khẽ động—cho rằng đây chính là cơ hội, bèn âm thầm đem chuyện Thần Quyết truyền ra khắp tu chân giới, rồi ẩn nhẫn chờ đợi Tội Tử chuyển thế... hoặc chờ một người hữu duyên mạnh mẽ hơn xuất hiện.

Còn chuyện Chu Minh vì sao bị ép hạ giới—thì lại có vài phần liên quan đến Thần Thai.

Năm đó Thần Thai chết đi, Phong Minh Hi giận dữ trút giận lên Chu Tương thị, huyết tẩy cả tộc, không ít hậu duệ Thần thú trấn tộc đều bị sát hại. Chu Minh chính là kẻ may mắn trốn thoát khỏi trường sát kiếp ấy.

Sau đó nàng tìm đến Bạch Hổ.

Nói tới đây, Bạch Hổ bỗng lười biếng uể oải phun ra một câu: "Tiểu cô nương này năm xưa nhất định là thầm mến ta, lén giữ một sợi lông hổ của ta mới tìm được đến nơi đây. Hê."

Chu Minh lập tức nổi trận lôi đình: "Câm miệng! Đó là phụ tôn của ta xin từ ngươi, bảo ngươi che chở ta! Kết quả thì sao? Ngươi vô dụng đến mức đó, sớm biết vậy ta đã chạy qua thế giới khác cho rồi! Ít tự dát vàng lên mặt mình đi!"

Bạch Hổ: ......

Một lúc lâu sau, Bạch Hổ u oán quay mặt đi, thở dài thườn thượt: "Ta chỉ nói giỡn thôi mà..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.