Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 71: Hoàn




Tiêu Tế vô thức nhìn Tô Vân Khanh một cái, ánh mắt giao nhau, Tiêu Tế nhìn thấy trong ánh mắt Tô Vân Khanh ý chí kiên định.

Dừng lại một lúc, Tiêu Tế liền buông tay đang ôm lấy Tô Vân Khanh, vung kiếm lên và phóng theo hướng "Tô Vân Lam" đang bỏ chạy.

Tô Vân Khanh nhìn bóng lưng Tiêu Tế, lùi lại một bước, rồi quay lại giúp mọi người sửa chữa trận pháp.

Khi thấy Tô Vân Khanh quay lại, Vạn Sĩ Tung và những người khác thở phào nhẹ nhõm, nhưng các tu sĩ khác thì lại nhìn Tô Vân Khanh với ánh mắt kỳ lạ.

Tô Vân Khanh hiểu rõ tính cách của Phong Minh Hi, biết rằng nếu muốn phá trận, hắn chắc chắn sẽ cố gắng tiếp cận từ phía lòng người. Vì vậy, lúc này không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nói với Bạch Hổ và Chu Minh: "Khi trận pháp được sửa xong, phiền hai vị tiền bối ở lại đây, không để ai rời khỏi trận. Ta sẽ quay lại tìm phu quân, giúp y đối phó chủ thần."

Lần đại hội vạn pháp này, những người tham gia đều là thiên tài hàng đầu từ đại lục Vân Châu, chỉ cần bảo vệ họ, tương lai của đại lục Vân Châu mới có hy vọng.

Và bây giờ, Phong Minh Hi muốn bỏ chạy, có lẽ là đi tìm con tin hoặc tạm thời ẩn nấp, phải nhanh chóng truy đuổi, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Hổ và Chu Minh đều hiểu ý Tô Vân Khanh, lập tức đáp: "Được, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ."

Tuy nhiên, có một tu sĩ nghe thấy lời này, bỗng nhiên hiểu ra ý định của Tô Vân Khanh, liền cảnh giác hỏi: "Ý của đạo hữu là gì? Chẳng lẽ chủ thần sẽ đi tìm gia đình chúng ta hoặc gây rối với người khác sao?"

Khi câu hỏi này được đưa ra, xung quanh các tu sĩ đều xôn xao.

Tô Vân Khanh nghe thấy, không vội vã, từ từ quay lại, nhìn tu sĩ vừa chất vấn, nói: "Vậy, đạo hữu định một mình ra ngoài đối đầu với chủ thần sao?"

Tu sĩ kia lập tức im lặng.

Tô Vân Khanh nói xong câu này, lại quan sát xung quanh, nhìn vào những tu sĩ đang nghi ngờ về phía mình, nói: "Hiện tại, chúng ta chỉ có hai điểm tựa, một là Kiếm Tôn, một là trận pháp Trừ Thần. Kiếm Tôn đã đuổi theo chủ thần, còn trận pháp Tru Thần phải nhờ vào sự giúp sức của các vị để vận hành. Nếu lúc này bỏ qua những thứ quan trọng để đi nhặt những thứ không đáng, thì chúng ta đã trúng kế của chủ thần rồi."

"Vì nghĩ đến những người thân đang ở xa, các vị tốt nhất đừng có hành động liều lĩnh. Các vị chính là hy vọng của đại lục Vân Châu lúc này."

Lời nói của Tô Vân Khanh vừa dứt, lập tức không còn ai phản bác nữa.

Tô Vân Khanh nhìn một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, sắc mặt nhẹ nhàng, liền nói với Bạch Hổ và Chu Minh: "Được rồi, hai vị tiền bối, chúng ta bắt đầu thôi."

Bạch Hổ và Chu Minh thấy Tô Vân Khanh dễ dàng giải quyết mâu thuẫn của mọi người, rất hài lòng, lập tức cùng Tô Vân Khanh bắt tay vào việc sửa chữa trận pháp.

Ngay khi họ bắt đầu sửa chữa trận pháp, không xa trên bầu trời bắt đầu vang lên những tiếng sấm động và ánh sáng linh quang lóe lên, trong đám mây thỉnh thoảng lộ ra những tia chớp đáng sợ, nhìn rất rùng rợn.

Mọi người đều biết đó là Tiêu Tế đã đuổi kịp "Tô Vân Lam" và đang giao chiến, mọi người lập tức căng thẳng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Tuy nhiên, Tô Vân Khanh lúc này lại không nhìn sang, chỉ tập trung vào việc cùng Bạch Hổ và Chu Minh sửa trận pháp.

Khoảng hai canh giờ sau, trận pháp Tru Thần được sửa xong, Tô Vân Khanh giơ tay lên, nhẹ nhàng rạch tay mình, máu đỏ tươi chảy ra.

Cậu nâng tay, đặt lên trận pháp Tru Thần, ngay lập tức, cả trận pháp phát ra một luồng ánh sáng vàng mạnh mẽ, và vô số phù văn bên trong bắt đầu phát sáng.

Tô Vân Khanh nhắm mắt lại, rồi đột nhiên thì thầm: "Lần này, xem ngươi thế nào."

Im lặng trong chốc lát.

Một lúc sau, Tô Vân Khanh đột nhiên mở mắt, mọi người đều thấy một gương mặt khác trên khuôn mặt của cậu.

Một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng và thanh khiết, giống hệt như Tư Mệnh, nhưng lại xinh đẹp và uy nghiêm hơn nhiều.

Tô Vân Khanh cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vung qua trung tâm trận pháp Tru Thần, ngay lập tức, vô số phù văn vàng như thể sống dậy, ùn ùn kéo về lòng bàn tay cậu.

Cuối cùng, tất cả các chi tiết phù văn trong trận pháp Tru Thần tụ lại trong lòng bàn tay của Tô Vân Khanh, ngưng tụ thành một mũi tên vàng rực.

Tô Vân Khanh đứng giữa trận pháp Tru Thần, cơ thể tỏa sáng, như một vị thần.

Lúc này, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhờ vào sự hỗ trợ từ thiên đạo của Phong Minh Ngọc, cậu có thể nhìn xuyên qua lớp mây dày đặc, nhìn thấy trận chiến dữ dội giữa Tiêu Tế và Phong Minh Hi.

Đúng vậy, lúc này Phong Minh Hi không thể duy trì khuôn mặt của "Tô Vân Lam" nữa, mặt hắn lúc thì trở thành khuôn mặt của chính mình, lúc lại trở thành khuôn mặt của Tô Vân Lam, trông vô cùng dữ tợn.

Đó là do linh hồn của hắn đang cuồng loạn trong cơ thể Tô Vân Lam.

Không lâu nữa, cơ thể của Tô Vân Lam sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.

Tô Vân Khanh hơi nheo mắt lại, rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ đang ngạc nhiên, nhẹ nhàng nói: "Bạch Hổ tiền bối, có thể cho ta mượn Cung Thần Cốt một chút được không?"

Bạch Hổ nhìn Tô Vân Khanh lúc này, tim hắn chấn động mạnh, khuôn mặt luôn đầy nụ cười của hắn bỗng lộ ra vẻ mơ hồ, ánh mắt cũng hơi đỏ: "Nhị thiếu chủ?"

Tô Vân Khanh mỉm cười nhẹ: "Là ta."

Bạch Hổ lúc này mới chợt hiểu ra tại sao trong tu chân giới, trong số rất nhiều người, Tô Vân Khanh lại là người khiến hắn, ngoài Tiêu Tế, là người duy nhất mà hắn sẵn lòng tiếp cận.

Hóa ra, thực sự là nhị thiếu chủ...

Trước đây, hắn chỉ biết nhưng không thực sự coi Tô Vân Khanh như Phong Minh Hi, nhưng ngay khoảnh khắc này, hắn mới nhận ra hình bóng của Phong Minh Hi năm xưa.

Một dòng máu nóng bừng lên trong tim hắn, đôi mắt hắn đột nhiên đỏ ửng, rồi Bạch Hổ gật đầu nói: "Được!"

Ngay sau đó, Bạch Hổ nhắm mắt lại, nhíu mày, giơ tay, và từ trên đỉnh đầu hắn, một cây cung trắng tinh như ngọc liền xuất hiện.

Cây cung này, thật ra chính là vũ khí hợp sinh mà Bạch Hổ đã luyện từ xương cốt của chính mình, gọi là Cung Thần Cốt. Cung còn thì Hổ còn, cung mất thì Hổ mất.

Bạch Hổ không chút do dự, đưa cây cung thần này cho Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh cầm lấy cung, ngẩng đầu lên theo gió, chuẩn bị kéo cung bắn một mũi tên về phía Phong Minh Hi, nhưng lúc này cả hai đang chiến đấu ác liệt, né tránh qua lại, lúc tiến lúc lùi. Khoảng cách lại quá xa, không thể hoàn toàn căn chỉnh chuẩn xác.

Tô Vân Khanh vô thức nhíu mày.

Ngay lúc này, Chu Minh lên tiếng: "Ta cõng ngươi lên."

Tô Vân Khanh trong lòng khẽ động, lập tức nói: "Đa tạ Chu Minh tiền bối."

Chỉ trong chớp mắt, Chu Minh biến thành một con Phượng Hoàng lửa đỏ rực, vươn đôi cánh rộng lớn, mang theo Tô Vân Khanh bay vút lên không trung.

Ánh mắt Chu Minh lại sắc bén vô cùng, có thể xuyên qua mọi tầng mây, vì vậy khi được nàng mang theo, Tô Vân Khanh hoàn toàn có thể tập trung vào mục tiêu mà không bị xao lãng.

Ba hơi thở sau, Tô Vân Khanh hoàn toàn đã ngắm chuẩn Phong Minh Hi, đôi mắt khép lại, ngón tay hơi siết chặt, gió mạnh thổi làm tóc và áo của cậu bay phấp phới, vang lên tiếng vù vù.

Ngay sau đó, cậu buông tay, dây cung bật lên —

Một tiếng vang mạnh mẽ, mũi tên vàng như một cơn bão vọt qua mây trời, ánh sáng chói lọi chiếu sáng một nửa bầu trời —

Tất cả mọi người đều hơi mở to mắt trong khoảnh khắc đó.

Phong Minh Hi, đang giao đấu với Tiêu Tế, cũng bất chợt nhận ra nguy hiểm. Hắn phản xạ quay lại nhìn, và ngay lập tức thấy được mũi tên vàng đầy sức mạnh không thể ngừng lại!

Đôi mắt Phong Minh Hi bỗng chốc co lại.

Nhưng ngay lúc đó, thần thức của Tiêu Tế cũng đã tới.

Bị vây khốn trong hai mắt trận!

Phong Minh Hi không còn đường lui.

Cùng lúc ấy, tầng mây bị xé rách, tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh tượng này, và khi họ còn đang vô cùng phấn khích, Phong Minh Hi bất ngờ làm một hành động cực kỳ kinh ngạc.

Hắn trong khoảnh khắc ấy, quay đầu, lao thẳng vào mũi tên thần văn!

Nhưng lại dùng chính bên ngực trái của mình.

Mũi tên thần văn cắm phập vào, xuyên thủng ngực trái của Phong Minh Hi, máu tươi bắ.n ra, nhưng cùng lúc đó, mũi tên lại tiếp tục xuyên qua, bay về phía Tiêu Tế.

Tiêu Tế theo phản xạ né người tránh đi.

Nhưng ngay khi đó, Phong Minh Hi chẳng hề giảm tốc độ, giống như một ngôi sao băng mang máu, hóa thành một vệt ánh sáng vàng rực, lao thẳng về phía Tô Vân Khanh, người đang được Chu Minh chở theo!

Mọi người: !

Bọn họ đều hiểu rõ, đây chính là sự vùng vẫy cuối cùng trước lúc diệt vong của Phong Minh Hi — hắn muốn đoạt xác Tô Vân Khanh!

Chỉ có thể nói rằng, Phong Minh Hi quả thật xứng đáng là tộc trưởng Phong tộc, cũng xứng là kẻ năm xưa đã tính kế hết thảy, từ Phong Minh Ngọc cho đến Tội Tử.

Hắn hầu như lần nào cũng có thể xoay chuyển cục diện giữa tuyệt cảnh.

Lần này, xem chừng cũng không khác gì.

Tiêu Tế vừa nhận ra điều đó liền muốn lao đến cứu viện, song đã không còn kịp.

Chu Minh lại càng không thể với tới.

Phong Minh Hi liều mạng đốt cháy thần hồn, hóa thành tốc độ mà không ai kịp đuổi theo, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tô Vân Khanh.

Sau đó, thân hình đầy máu của hắn vươn tay ra, một ngón tay điểm thẳng vào mi tâm của Tô Vân Khanh —

Kim quang bừng sáng!

Tất cả mọi người đều hiện ra vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt.

Thế nhưng đúng vào lúc ấy, Tô Vân Khanh bỗng ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Phong Minh Hi đang từ trời giáng xuống, khẽ nói: "Ca ca."

Trong khoảnh khắc ấy, trên khuôn mặt Tô Vân Khanh hiện lên hai gương mặt giao hòa.

Một là gương mặt thuộc về chính Tô Vân Khanh, một là gương mặt của Phong Minh Ngọc.

Mà ngay sau đó, vẻ mặt của Phong Minh Hi cũng đột ngột trở nên đau đớn tột cùng, trên khuôn mặt hắn cũng đồng thời hiện ra hai diện mạo đầy thống khổ giằng xé.

Một là Phong Minh Hi, một là Tô Vân Lam.

Trong khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi.

Kim quang vụt tắt.

Phong Minh Hi toàn thân khí tức đột nhiên suy sụp, ngũ quan bắt đầu rỉ máu. Hắn vẫn lơ lửng giữa không trung, nhưng gương mặt đã méo mó, khản giọng nhìn Tô Vân Khanh trước mặt, thều thào nói: "Nếu ta chết... sẽ không ai có thể khiến Tô Vân Lam sống lại."

Ngay lúc ấy, kiếm của Tiêu Tế đã lặng lẽ kề sát lưng hắn.

Nhưng vừa nghe xong câu nói kia, lòng Tiêu Tế chợt trầm xuống, kiếm khí dừng lại giữa không trung.

Tô Vân Khanh lặng lẽ nhìn Phong Minh Hi trước mặt, khẽ mỉm cười, nhưng nơi khóe mắt lại bất ngờ rơi xuống một giọt lệ trong suốt.

Chính giọt lệ ấy khiến Phong Minh Hi thoáng ngẩn người.

Bởi vì hắn lại nhìn thấy Phong Minh Ngọc.

Thế nhưng ngay giây sau, hắn đã nghe thấy Tô Vân Khanh nhẹ nhàng thốt ra: "Phu quân, đừng nhìn ta nữa... ra tay đi."

Phong Minh Hi đồng tử co rút lần nữa: "Không—!"

Kiếm khí ầm ầm giáng xuống, nơi ngực Phong Minh Hi bùng nổ một luồng sáng chói, mà tia bạch quang đang định thoát ra kia cũng lập tức bị kim quang hùng hậu nghiền nát, tiêu tán hoàn toàn.

Tiếng gào cuối cùng của Phong Minh Hi bị nghẹn lại nơi cổ họng, hắn trợn trừng hai mắt, chẳng thể nói thêm một lời nào nữa, rồi thân thể chậm rãi rơi khỏi không trung.

Có một luồng sáng mềm mại vô biên như gió nhẹ cuốn quanh hắn, nâng lấy thân xác tàn tạ ấy.

Không, đó không phải thân thể của hắn.

Mà là của Tô Vân Lam.

Trong khoảnh khắc thần trí cuối cùng còn sót lại, điều Phong Minh Hi nhìn thấy là chân mày khẽ nhíu của Tô Vân Khanh, cùng đôi mắt long lanh ánh sương như ngậm giọt sầu lệ.

Khoảnh khắc ấy khiến hắn như trở lại năm xưa — Khi Phong Minh Ngọc lén mang lễ vật dâng Cổ Thần cho hắn ăn, rồi bị phụ thân trách phạt phải quỳ suốt một ngày một đêm, mà hắn, khi tới thăm, đã thấy gương mặt bé nhỏ kia thảm thương đến nhường nào...

Khi ấy, Phong Minh Hi từng cho rằng Phong Minh Ngọc thật đáng thương, cũng thật đáng giận. Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, Phong Minh Ngọc đã lau nước mắt mà nhoẻn miệng cười, quay sang hắn, nói: "Ca ca, đệ còn giấu một cái nữa, để dành cho huynh."

Nỗi hối hận vô tận từ nơi dòng sông năm tháng xa xăm chầm chậm cuộn về, tràn ngập trong lòng Phong Minh Hi đúng lúc hồn phách hắn sắp tan biến.

Trong màn đêm đang nuốt chửng ý thức, hắn nhìn Tô Vân Khanh, đôi môi khô khốc nhuốm máu bất giác mấp máy, bỗng dưng rất muốn thốt lên một câu.

Hắn muốn nói: Minh Ngọc, đệ trở về đi, ca ca thật sự sai rồi.

Thế nhưng câu nói ấy, hắn vĩnh viễn không thể thốt ra được nữa.

Phong Minh Ngọc, cũng vĩnh viễn không thể quay về...

*

Tàn thể của Tô Vân Lam được cơn gió mềm mại nhẹ nhàng đỡ lấy, hạ xuống một vùng cỏ non xanh mướt.

Khi Tô Vân Khanh đáp xuống bên cạnh, trên thân thể Tô Vân Lam đã không còn một tấc da nào nguyên vẹn.

Phong Minh Hi trước lúc hồn phi phách tán còn giữ lại được một tia ý niệm cuối cùng — để hối hận, để nhìn Tô Vân Khanh thêm một lần nữa.

Còn Tô Vân Lam... toàn bộ sức lực đều dùng để tự bạo, ngăn cản Phong Minh Hi.

Ngay cả trong khoảnh khắc tan nát ấy, cũng không kịp nhìn rõ gương mặt của Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh không rơi lệ.

Trong đôi mắt đỏ hoe ấy chứa đầy những giọt nước long lanh, nhưng chẳng một giọt nào rơi xuống.

Lúc này, Tô Vân Khanh lặng lẽ nhìn gương mặt máu thịt be bét của Tô Vân Lam thật lâu, rồi mới run rẩy đưa tay ra, khẽ khàng vuốt xuống đôi mi đã khép lại kia.

Tiêu Tế bước đến, lặng lẽ đứng sau lưng Tô Vân Khanh, không nói một lời.

Không ít tu sĩ cũng lần lượt đuổi kịp đến nơi. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ không hẹn mà cùng cúi đầu im lặng.

Tô Vân Lam vì Tô Vân Khanh mà hi sinh, cũng vì đại nghĩa mà ngã xuống.

Bất chợt, Tô Vân Khanh đứng dậy, lặng lẽ nói: "Các vị, ta muốn được yên tĩnh một lát."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt rời khỏi. Tiêu Tế ngập ngừng giây lát, cũng quay người đi, nhưng y không đi xa, chỉ đứng dưới tàng cây lớn phía xa, lặng lẽ bầu bạn cùng Tô Vân Khanh.

Một ngày một đêm. Trăng lặn mặt trời lên, rồi mặt trời lại khuất sau rặng núi, nhường chỗ cho bóng đêm.

Ngày thứ hai, Tô Vân Khanh cùng Tiêu Tế mang theo thân thể Tô Vân Lam rời đi.

*

Một năm sau, cầu Thông Thiên được phục nguyên. Kim quang vạn trượng, chiếu rọi khắp đại lục Vân Châu.

Cũng năm đó, Vạn Sĩ Tung cùng mấy chục người phi thăng, dẫn đến linh khí từ thượng giới đổ xuống như thác, ban ơn cho muôn dân trăm họ.

Ba năm sau, Thần Thai giáng thế, theo họ Tô, tên một chữ là Hành. Vừa sinh đã biết nói, gương mặt như ngọc, được các môn các phái tranh nhau yêu mến nuông chiều.

Năm năm sau, Tiêu Tế tìm được pháp môn sinh sinh tạo hóa trong một tiểu thế giới, cùng Tô Vân Khanh vận dụng thiên lực, rốt cuộc phục sinh được Tô Vân Lam.

Chỉ là thời gian cách biệt quá lâu, Tô Vân Lam đã hoàn toàn mất đi ký ức, tâm trí cũng chẳng khác nào một đứa trẻ ba tuổi.

Tô Vân Khanh đã dốc hết tâm lực vẫn không tìm được cách cứu vãn, đành thở dài từ bỏ, âm thầm kỳ vọng một ngày nào đó, Tô Vân Lam sẽ tự mình nhớ lại mọi thứ.

*

Hôm ấy trời trong nắng ấm, lá ngân hạnh vàng úa rơi đầy mặt đất.

Tô Hành mặc áo gấm thêu hoa, đang vừa gặm hồ lô đường vừa cưỡi ngựa gỗ chạy loanh quanh trong sân. Bất chợt, tiểu tử ấy liếc thấy Tô Vân Lam đang đứng bên cạnh, nghiêng đầu chăm chú nhìn mình.

Tô Hành rùng mình, cả người khẽ run lên. Chẳng mấy chốc, nhóc liền lén lút giấu cây hồ lô đường ra sau lưng, khẽ khàng nói: "Đại bá, người cứ hay đột nhiên xuất hiện như vậy, làm con sợ hết hồn."

Tô Vân Lam lặng lẽ nhìn cậu một lát, rồi nói rất nghiêm túc: "Không được ăn kẹo."

Tô Hành: ...

Nhóc nhăn nhó cười khổ một hồi, rồi dè dặt nói: "Đại bá, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, đại bá biết, con biết... Người đừng nói với phụ thân con, được không?"

Tô Vân Lam trầm ngâm một lúc, đoạn gật đầu nghiêm túc: "Vậy đưa kẹo cho ta."

Tô Hành: ?

Không còn cách nào, Tô Hành đành tiu nghỉu đưa cây hồ lô đường cho đại bá, rồi nhanh như chớp chạy biến khỏi sân.

Không lâu sau, Tiêu Tế bước vào.

Y vốn định gọi Tô Hành vào thư phòng học bài, nhưng vừa mới đặt chân vào sân đã trông thấy Tô Vân Lam đang ngồi một mình bên bàn đá, thong thả... gặm hồ lô đường.

Tiêu Tế: ...

Yên lặng chốc lát, Tiêu Tế bước tới gần, khẽ gọi: "Hàm Chu, ngươi có thấy Hành nhi đâu không?"

Tô Vân Lam ngẩng đầu liếc y một cái, đáp: "Nó ăn kẹo bị ta bắt gặp, sợ quá liền chạy rồi. Chạy về phía kia."

Tiêu Tế liền cảm thấy nhức đầu, vừa xoay người định rời đi, lại như nghĩ đến điều gì, bèn quay đầu lại liếc Tô Vân Lam, trầm giọng dặn: "Hàm Chu, ngươi cũng bớt ăn chút đường đi. Dù gì cũng lớn hơn Hành nhi, răng e là chẳng bằng nó. Cẩn thận để Khanh Khanh biết lại trách ta không trông nổi ngươi."

Tô Vân Lam ngẩn ra một chút, nghiêm túc đáp: "Ta ăn nốt rồi. Khanh Khanh sẽ không phát hiện."

Tiêu Tế lập tức bị chặn họng, chẳng biết nói gì, đành gật đầu, không lên tiếng nữa, hóa quang rời đi, đi tìm Tô Hành.

Tô Vân Lam nhìn theo bóng Tiêu Tế rời đi, rồi như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục gặm nốt cây hồ lô đường.

Nửa canh giờ sau, Tô Vân Khanh đến nơi, mà hồ lô đường của Tô Vân Lam cũng sớm chẳng còn dấu vết.

Song, Tô Vân Khanh chỉ liếc một cái đã thấy vệt mật đỏ dính trên cổ áo hắn, bất giác khẽ thở dài một tiếng. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Tô Vân Lam, nhẹ giọng nói: "Ca ca lại lén ăn kẹo nữa rồi?"

Tô Vân Lam nhíu mày, ngờ vực hỏi: "Là Tiêu Tế mật báo?"

Tô Vân Khanh không nhịn được bật cười khẽ. Một lúc sau, cậu cười đáp: "Y không mách đệ cũng biết. Ca ca, đệ thông minh lắm."

Tô Vân Lam: ...

Một lát sau, hắn hơi tiếc nuối thì thầm: "Phải rồi, Khanh Khanh rất thông minh... Ta lại quên mất."

Tô Vân Khanh nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: "Ca ca nhớ lại rồi?"

Tô Vân Lam đáp: "Ta vẫn luôn nhớ."

Tô Vân Khanh trầm mặc giây lát, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ. Nhưng chẳng mấy chốc, cậu lại khẽ cười dịu dàng: "Sắp tới giờ ăn tối rồi, ca ca đừng ngồi mãi ngoài này nữa, theo đệ vào đi."

Tô Vân Lam gật đầu: "Được."

*

Nửa canh giờ sau, cả nhà bốn người cùng quây quần bên bàn lẩu, chờ nước sôi để ăn tối.

Trong bốn người thì có hai người thực chẳng giúp được gì — Tiêu Tế vốn không khéo nấu nướng, lại cũng chẳng mấy thiết tha chuyện ăn uống, chỉ là muốn cùng Tô Vân Khanh hưởng chút nhân gian ấm lạnh, nên thường nấu quá lửa, đồ ăn thì nhừ nát cả.

Lâu dần, mọi việc lớn nhỏ quanh nồi lẩu liền rơi cả vào tay Tô Vân Khanh.

Biết Tiêu Tế không thích ăn, lần này vừa chần xong rau thịt, cậu liền gắp cho Tô Hành và Tô Vân Lam trước.

Tiêu Tế thấy vậy, chân mày khẽ chau lại, song vẫn không nói gì.

Hôm nay Tô Hành vừa học được kha khá ở Kiếm Tông, liền không nhịn được mà trổ tài trước mặt Tô Vân Khanh. Mà Tô Vân Lam lúc này tâm tính trẻ nhỏ, cũng vội vàng chen lời khoe mình phát hiện mấy quả ngân hạnh song sinh trong sân.

Một lớn một nhỏ, kẻ trước người sau líu ríu không dứt, hoàn toàn không để lại chút đất nào cho Tiêu Tế chen vào câu nào.

Bữa lẩu này, từ đầu tới cuối Tiêu Tế chỉ ăn được một viên cá viên.

Mà sau bữa, Tô Vân Khanh lại phải giúp Tô Hành ôn bài, sau đó cùng nhau dỗ cả Tô Hành lẫn Tô Vân Lam đi ngủ, đến nỗi chẳng còn thời gian bận tâm đến Tiêu Tế nữa.

Mãi đến giờ Sửu, Tô Vân Khanh mới về đến phòng.

Tiêu Tế ban đầu vẫn có phần không vui, nhưng vừa thấy dung nhan thanh tú của cậu hiện chút nét mệt mỏi, y liền sững người, bực bội trong lòng cũng tan đi chẳng còn mấy, chỉ hơi bất đắc dĩ nói: "Mệt rồi à?"

Nghe vậy, lòng Tô Vân Khanh khẽ rung, bèn ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười nhẹ giọng rằng: "Ừm, mệt thật. Phu quân chàng cũng vậy, suốt ngày cứ mặt nặng mày nhẹ, bọn hộ nào dám thân thiết. Mọi việc cuối cùng đều đổ lên đầu ta."

Tiêu Tế thoáng đỏ mặt, cãi lại theo bản năng: "Ta đâu có..."

Y vốn là như vậy...

Y đã rất kiên nhẫn với cả Tô Vân Lam lẫn Tô Hành rồi.

Huống hồ, ngày thường còn có chuyện Kiếm Tông cần lo liệu, chẳng thể nào chu toàn mọi mặt được.

Tô Vân Khanh ban đầu chỉ là trêu chọc, nhưng thấy Tiêu Tế mặt đỏ tai hồng như vậy, lại cũng không nỡ tiếp tục bắt nạt, bèn khẽ đẩy vai y một cái, dịu giọng cười nói: "Được rồi, phu quân. Em buồn ngủ rồi, chúng ta nghỉ thôi."

Tiêu Tế không nói thêm gì nữa. Y trầm mặc một lúc, rồi bất chợt giơ tay ra, vững vàng ôm ngang lấy Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh hơi sững người, rồi khẽ nghiêng mắt liếc y, khóe môi mỉm cười: "Hôm nay em mệt lắm đấy, phu quân."

Tiêu Tế khựng lại một chút, cau mày lườm cậu một cái: "Biết rồi. Ta chỉ không muốn để em đi thêm vài bước thôi."

Tô Vân Khanh lặng người giây lát, sau đó dịu dàng nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ y, nhẹ giọng thì thầm: "Phu quân là tốt nhất."

Tiêu Tế ôm Tô Vân Khanh bước lên giường, tự tay cởi áo khoác ngoài giúp cậu, rồi để cậu tựa trong lòng mình. Sau đó y giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên đỉnh đầu cậu.

Tô Vân Khanh ngoan ngoãn dựa vào ngực Tiêu Tế, nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ sự chăm sóc.

Xoa được một lúc, Tiêu Tế khẽ cúi đầu, nhìn gương mặt trắng ngần như ngọc của Tô Vân Khanh. Thấy y vẫn chưa ngủ, y bỗng thấp giọng nói: "Chuyện trước kia em từng nói, chúng ta vẫn chưa làm được chuyện nào cả."

Tô Vân Khanh khẽ động lòng, lông mi dài run lên, rồi từ tốn mở mắt: "Chuyện gì?"

Tiêu Tế thoáng ngập ngừng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên. Nhưng một lát sau, y vẫn nói: "Em từng nói, trên đại lục Vân Châu có rất nhiều nơi phong cảnh tuyệt đẹp. Như Hồng Phong Cốc của Tiểu Hương Châu, Hải Vân Thanh ở Tử Hà Xuyên, hay cả Băng Nguyên vạn dặm ở cực Bắc..."

"Thế nhưng, đến giờ... chúng ta vẫn chưa đi qua chốn nào."

Khi thốt ra câu đó, trong giọng nói của Tiêu Tế thoáng hiện chút tiếc nuối cùng trầm lặng.

Tô Vân Khanh nghe vậy thì khẽ sững người, giây lát sau, trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp chẳng thể gọi tên.

Một lúc lâu, cậu ngẩng đầu, nụ cười nhu hòa như ánh xuân: "Thì ra lời em nói khi đó, phu quân vẫn nhớ rõ."

Tiêu Tế trầm mặc thoáng chốc, rồi chậm rãi nói: "Làm sao ta có thể quên được?"

Tô Vân Khanh ánh mắt hơi cong, ý cười thêm phần ôn nhu: "Em còn tưởng... là đến khi ở bí cảnh Tiên phủ, phu quân mới động lòng với em. Xem ra... chẳng phải như vậy."

Tiêu Tế: ...

Một hồi lâu sau, y cụp mắt nhìn cậu, rồi thấp giọng nói: "Em như vậy... bất kỳ ai—"

Nói được một nửa, lời bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

Tô Vân Khanh nghiêng đầu, giọng điệu khẽ khàng như làn gió thoảng: "Bất kỳ ai... thì sao?"

Tiêu Tế không trả lời, đôi môi mím chặt thành một đường mỏng, nét ngang thanh tú trên gương mặt hiện lên một chút cố chấp, lại mang theo vẻ lúng túng hiếm có.

Tô Vân Khanh lại càng yêu nhất là dáng vẻ vụng về này của y — dù trải qua bao phong sương, vẫn giữ được nét trong trẻo ngây ngô.

Tô Vân Khanh nhìn Tiêu Tế hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, vươn người, đặt nhẹ một nụ hôn lên má y.

Hôn một cái, rồi lại thêm cái nữa.

Cuối cùng, khiến người vốn điềm tĩnh cũng chịu không nổi — bị trêu đến phát hoảng, lập tức phản kích, giữ chặt cậu, hôn trả một cách dữ dội.

Đến khi Tô Vân Khanh thở gấp nhẹ, mềm giọng khẽ thì thầm: "Phu quân... tha cho em."

Tiêu Tế nhẫn nhịn mãi, cuối cùng y thổi tắt ngọn đèn, trong bóng tối khàn khàn nói: "Hôm nay tha cho em. Nhưng, chuyện ta nói, em phải ghi nhớ trong lòng."

Tô Vân Khanh nghe thấy lời Tiêu Tế, cảm nhận sự nhẫn nại và kìm nén của y, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng, không khỏi muốn nói: thật ra, cậu đã sớm hứa cả kiếp này với Tiêu Tế rồi, bọn họ còn rất nhiều thời gian, không cần phải vội vàng trong một khoảnh khắc như vậy.

Nhưng cuối cùng, lời đó Tô Vân Khanh vẫn không thốt ra.

Không muốn làm cho người tốt này quá tự kiêu.

Vì vậy, cậu chỉ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn bên môi Tiêu Tế, rồi thì thầm: "Được rồi, phu quân đã nghĩ ra ngày nào, em sẽ cùng phu quân đi."

Tiêu Tế có chút khác lạ trong tâm tình: "Thật sao? Em không sợ Hàm Chu  và Hành Nhi gây ồn ào sao?"

Tô Vân Khanh mỉm cười: "Để Bạch Hổ tiền bối và Chu Minh tiền bối trông chừng là được rồi."

Tiêu Tế ngạc nhiên: "Em trước kia không phải nói như vậy."

Tô Vân Khanh cũng ngạc nhiên: "Vậy sao?"

Tiêu Tế: ...

Một lúc lâu sau, Tiêu Tế nhẹ nhàng áp đầu vào tai Tô Vân Khanh, hít thở mùi hương mềm mại, thấp giọng nói: "Thôi, không cần phải dỗ dành ta nữa."

Tô Vân Khanh lặng im một chút, rồi quay đầu lại, đặt một nụ hôn lên môi Tiêu Tế. 

"Không dỗ dành chàng nữa."

"Sau này sẽ không dỗ dành chàng nữa."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.