Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 74: Khanh Khanh mất trí nhớ 1




Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã sang xuân năm thứ hai. Tô Vân Khanh rốt cuộc cũng lĩnh ngộ hoàn toàn phương pháp trong cổ thư, có thể giúp Tô Vân Lam khôi phục ký ức.

Chỉ là, phương pháp ấy được ghi lại trong sách cổ, dù huyền diệu cũng không khỏi mang theo vài phần hiểm độc.

Những ngày gần đây, Tô Vân Khanh nghiền ngẫm không dưới mấy lượt, trong lòng vẫn thấp thỏm, tựa hồ khó quyết. Tâm trí cũng bởi vậy mà muộn phiền chẳng yên.

Hôm ấy, Tiêu Tế bước vào phòng, thấy đèn đuốc vẫn chưa tắt, lại nhìn thấy Tô Vân Khanh vận y phục chỉnh tề ngồi nơi mép giường, tóc đen buông xõa, tay cầm cổ thư, thần sắc chuyên chú. Vẻ mặt ấy khiến y biết rõ y vẫn còn đang canh cánh trong lòng vì những rủi ro trong phương pháp kia.

Đã mấy ngày như vậy rồi.

Trầm ngâm một hồi, Tiêu Tế hiểu rõ trong lòng Tô Vân Khanh lo sợ nếu thời gian kéo dài, e rằng Tô Vân Lam sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục. Y suy nghĩ một lúc, rốt cuộc lặng lẽ bước đến, dừng sau lưng Tô Vân Khanh, chủ động cất lời: "Phu nhân, chi bằng thử dùng phương pháp ấy lên ta trước. Sau khi đã tường tận, mới trị cho Hàm Chu thì sẽ an toàn hơn đôi phần."

Tô Vân Khanh ban đầu còn đang thất thần nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay, nghe thấy giọng nói của Tiêu Tế, tim khẽ run lên, liền ngẩng đầu nhìn y.

Bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của Tiêu Tế, y khẽ mím môi, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Phu quân, việc như vậy đâu thể tùy tiện đem ra đùa giỡn."

Tiêu Tế kiên định đáp: "Không thử thì sao biết có dùng được hay không?"

Tô Vân Khanh trầm giọng: "Vạn nhất, nếu không thể nghịch chuyển lại thì sao?"

Tiêu Tế ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nói: "Trong ký ức truyền thừa của Lôi Trạch thị có ghi lại thuật nghịch chuyển thời không, đến khi ấy ta thi pháp cũng được."

Tô Vân Khanh bật cười khẽ khàng: "Phu quân, chàng ngốc thật hay chỉ giả vờ ngốc? Khi ấy ký ức của chàng cũng đã mất rồi, làm sao thi triển được thuật nghịch chuyển thời không?"

Tiêu Tế: ...

A, đúng là như vậy thật.

Một thời gian ngắn, không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngập.

Lúc ấy, Tô Vân Khanh khẽ động ánh mắt, chợt liếc nhìn Tiêu Tế một cái, rồi nhẹ giọng nói:
"Phu quân, hay là thử nghiệm trên người em trước? Chàng tu vi cao hơn, do chàng thi pháp lại càng dễ nhìn ra hiệu quả. Nếu không được, cùng lắm thì chàng lại nghịch chuyển thời không, đưa mọi thứ trở lại như cũ là được."

Lần này, đến lượt Tiêu Tế trầm ngâm do dự.

Dù rằng hiện tại Tô Vân Khanh đã lột xác thành thần tộc thuần huyết, thể chất vượt xa phàm nhân, nhưng trong lòng Tiêu Tế, vẫn là mỹ nhân yếu ớt cần được y nâng niu che chở.

Giờ Tô Vân Khanh bỗng nói muốn lấy thân mình mạo hiểm, Tiêu Tế quả thực lâm vào thế khó.

Tô Vân Khanh nhìn sắc mặt Tiêu Tế, biết rõ tâm tư trong lòng y, suy nghĩ giây lát rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ kéo tay áo Tiêu Tế, giọng mềm mại như nước xuân: "Phu quân, ngoài em ra, quả thực chẳng còn ai thích hợp. Chẳng lẽ lại đem cách này thử trên thân ca ca? Huynh ấy vừa mới phục hồi thân thể, còn yếu hơn em nhiều. Nếu như lúc nghịch chuyển thời gian mà dẫn đến chấn động thần hồn, e rằng sẽ gây tổn hại không thể vãn hồi. Thần tộc như chúng ta, hồn phách vững bền, cũng coi như không cần quá lo lắng chuyện ấy."

Nghe đến đây, Tiêu Tế không nhịn được mà thầm nghĩ: "Không cần quá lo, nghĩa là vẫn phải lo."

Thế nhưng nhìn ánh mắt Tô Vân Khanh dịu dàng, mang chút khẩn cầu, Tiêu Tế lại chẳng đành lòng thốt lời cự tuyệt quá cứng rắn...

Cuối cùng, Tiêu Tế trầm mặc hồi lâu rồi mới cất lời: "Cho ta vài ngày, ta... cần suy xét thêm."

Thấy vậy, Tô Vân Khanh cũng không ép buộc, chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng nói nhỏ: "Được, em không miễn cưỡng phu quân."

Một lời ấy khiến lòng Tiêu Tế càng thêm lay động, nhưng dù sao, tại thời điểm then chốt này, y vẫn chưa để bản thân dao động.

Trong lòng y, vẫn còn một lằn ranh không thể vượt.

Nếu thật sự để Tô Vân Khanh thân mình thí nghiệm, thì ít nhất, y cũng phải bố trí đủ loại trận pháp bảo hộ, cùng linh dược cố hồn hộ thể. Nếu không, tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm chuyện nguy hiểm như vậy.

*

Nửa tháng sau, Tiêu Tế rốt cuộc cũng hoàn tất mọi công tác chuẩn bị.

Trong khoảng thời gian này, y đích thực cảm nhận rõ ràng — trạng thái của Tô Vân Lam bắt đầu dao động. Hẳn là do thức hải bị phong bế quá lâu, hiện tại đã xuất hiện dấu hiệu ký ức tiêu tán. Nếu cứ tiếp tục chậm trễ, rất có thể chỉ đành trơ mắt nhìn hắn hóa thành kẻ đần độn.

Không còn cách nào khác, chỉ đành bắt đầu thử nghiệm mà thôi.

Dù trong lòng Tiêu Tế vẫn mang nỗi bất an không yên, nhưng đi đến bước này, cũng đã không còn đường lui nữa.

Tô Vân Khanh không phải thần tộc thuần huyết của Lôi Trạch, không thể tự mình thi triển thuật nghịch chuyển thời không, việc này, chỉ có Tiêu Tế xuất thủ mới là cách an toàn nhất.

Thôi thì... thử một lần vậy.

Ít nhất hiện tại, y nắm chắc đến chín phần, chỉ cần không xảy ra biến cố bất ngờ, hẳn sẽ không có chuyện gì lớn.

Hôm ấy, trời vẫn sáng trong, gió nhẹ lướt qua khe núi. Tiêu Tế phong tỏa toàn bộ động phủ, trước đó đã đem Tô Hành và Tô Vân Lam tạm giao cho Bạch Hổ cùng Chu Minh trông coi, rồi cùng Tô Vân Khanh tiến vào Thất Tình Huyễn Mộng Tháp, bắt đầu thử nghiệm phương pháp phục hồi ký ức.

Tháp này bên trong thời gian trôi chậm hơn bên ngoài, nên họ có thể dành nhiều thời gian hơn để thử nghiệm, giảm thiểu nguy cơ.

Tô Vân Khanh trước tiên uống vào một viên linh đan có tác dụng xóa nhòa ký ức, chờ đến khi cậu tỉnh lại, Tiêu Tế sẽ thi triển cổ pháp phục hồi ký ức, từng bước thẩm tra hiệu quả.

Nhìn Tô Vân Khanh uống vào đan dược, Tiêu Tế không khỏi nắm chặt tay áo, lòng bàn tay hơi ướt vì mồ hôi. Nhưng đối diện với cậu, y lại không dám biểu lộ một tia căng thẳng, sợ làm nhiễu loạn tâm tình Tô Vân Khanh.

Chỉ có thể cố nhịn, đem hết mọi lo lắng giấu tận đáy lòng.

Lúc này, Tô Vân Khanh đã nhắm mắt ngồi yên trước mặt Tiêu Tế, thần sắc an nhiên tĩnh tại, như đóa hoa lê lặng lẽ đơm nụ giữa ngày xuân. Dung nhan cậu trắng như ngọc, nhu hòa đến mức khiến Tiêu Tế nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy đủ, mỗi nét đều như tạc vào tận xương cốt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua...

Không rõ đã bao lâu trôi qua, Tô Vân Khanh khẽ run hàng mi dài, cuối cùng cũng từ từ mở mắt.

Tiêu Tế nhất thời nghẹn thở, ánh mắt chăm chú nhìn không rời khuôn mặt Tô Vân Khanh.

Một hồi lâu sau, đồng tử Tô Vân Khanh mới dần có thần, thần sắc cũng từ mơ hồ hỗn loạn chuyển sang tỉnh táo sáng rõ.

Cuối cùng, Tô Vân Khanh khẽ nhướng mày, ánh mắt có chút thâm ý khó lường nhìn Tiêu Tế trước mặt, thong thả cất lời: "Soái ca, chúng ta đang chơi mật thất thoát hiểm sao?"

Tiêu Tế: "..."

"Soái ca là cái gì? Mật thất thoát hiểm lại là vật gì?"

Chỉ là, dáng vẻ Tô Vân Khanh lúc này, thật khác biệt so với trong ấn tượng của y — một Tô Vân Khanh tỉnh táo, điềm nhiên, mà lại không giấu được vẻ sắc sảo, lanh lợi.

Tô Vân Khanh thấy biểu cảm kỳ quái trên mặt Tiêu Tế, trầm ngâm một thoáng, bèn tự mình đứng dậy, cất bước tiến về phía trước.

Nào ngờ vẫn chưa quen y phục trên người, mới đi được vài bước, vạt áo không được thu lại cẩn thận, liền bị chính gót chân giẫm phải — cả người mất đà, ngã nhào về phía trước.

Tiêu Tế: !

Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Tế liền xoay người tiến đến, một tay ôm lấy eo Tô Vân Khanh, nửa đỡ nửa ôm, dìu cậu đứng vững: "Cẩn thận."

Tô Vân Khanh khẽ "ừm" một tiếng, tay vịn lấy cánh tay Tiêu Tế, lặng lẽ đứng thẳng người. Sau đó, cậu ngẩng mặt, chăm chú nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tiêu Tế, nơi vẫn còn phảng phất chút ngạc nhiên xen lẫn lo lắng. Một thoáng sau, Tô Vân Khanh chậm rãi nhếch môi, nhàn nhạt cười nói: "Soái ca, anh từng luyện võ sao? Sức lực lớn thật đấy. Làm người yêu anh, nhất định sẽ có cảm giác rất an toàn."

Tiêu Tế nghẹn lời, muốn nói lại thôi, lời đến miệng rồi lại nuốt trở vào.

Lời vừa rồi, y nghe có hiểu có không. Nhưng câu này... thì lại nghe rất rõ ràng.

Thì ra... bản tính Tô Vân Khanh là thế này sao? Một người mang theo chút phóng khoáng, ngông nghênh?

Khó trách... y luôn cảm thấy Tô Vân Khanh trước kia ở trước mặt mình có gì đó như là thu lại, như là giấu đi.

Hóa ra... quả thật là đang giấu.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Tế khẽ động, thoáng trở nên phức tạp. Trong khoảnh khắc ấy, y đột nhiên không còn quá muốn lập tức khôi phục ký ức cho Tô Vân Khanh nữa.

Y thầm nghĩ: Trong tháp mười ngày, bên ngoài chỉ mới qua một ngày.

Tình hình của Tô Vân Lam chí ít vẫn có thể chờ thêm mười ngày nữa.

Còn giờ đây, điều y muốn hơn cả, là được nhìn rõ xem... con người Tô Vân Khanh thuở ban đầu, rốt cuộc là người thế nào.

Nhìn một chút... chắc cũng không sao chứ?

Nghĩ vậy, Tiêu Tế âm thầm liếc Tô Vân Khanh một cái, rồi khẽ buông vòng tay đang ôm lấy cậu:  "Những lời em nói, ta nghe chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc... em làm sao vậy?"

Tô Vân Khanh thấy vẻ nghiêm nghị của Tiêu Tế, không khỏi khẽ nhíu mày. Một lát sau, cậu liền trầm ngâm, trầm tư suy nghĩ.

Một hồi lâu, Tô Vân Khanh bỗng lên tiếng: "Xin lỗi, ta có thể đi dạo quanh nơi này một chút không?"

Tiêu Tế đáp gọn: "Xem đi."

Quả nhiên, Tô Vân Khanh liền xoay người, đi quanh quan sát khắp mọi ngóc ngách trong gian phòng.

Sau khi quan sát xong, cậu không lập tức quay lại, mà đứng lặng trước một giá nến, trầm mặc rất lâu. Mãi đến khi ánh nến lay động phản chiếu trong mắt, cậu mới chầm chậm xoay đầu, nhìn về phía Tiêu Tế đang đứng sau lưng không xa, giọng nói chậm rãi, có phần dò xét: "Anh... xưng hô thế nào? Chúng ta... từng quen biết sao?"

Tiêu Tế thần sắc điềm tĩnh: "Ta và em là đạo lữ. Em nói xem, nên gọi thế nào?"

Tô Vân Khanh thoáng ngẩn ra.

Một hồi lâu, cậu chăm chú nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như sương tuyết của Tiêu Tế, không khỏi khẽ bật cười, rồi nghiêng đầu hỏi: "Là kiểu đạo lữ... đắp chăn nói chuyện suốt đêm mà không làm gì khác ấy sao?"

Tiêu Tế: "..."

Nhìn biểu cảm của Tiêu Tế, thấy y dường như thực sự không hiểu câu hỏi, thần sắc của Tô Vân Khanh không khỏi trở nên khó tả.

Chốc lát sau, cậu trầm ngâm suy nghĩ, rồi dứt khoát cất bước, chậm rãi tiến về phía Tiêu Tế.

Tim Tiêu Tế khẽ rung động.

Tô Vân Khanh dừng lại trước mặt y, chăm chú nhìn một hồi, rồi bỗng nhiên đưa tay... nhẹ nhàng đặt lên gò má Tiêu Tế.

Tiêu Tế giật mình, chau mày nói: "Em định làm gì?"

Tô Vân Khanh khẽ cong môi cười, sau đó liền thu tay về, chậm rãi nói: "Soái ca, đừng đùa nữa. Nếu chúng ta thực sự là đạo lữ, anh còn có thể xa cách với tôi đến vậy sao?"

Chân mày Tiêu Tế khẽ nhướng lên, lần đầu tiên hiện ra chút ý cười mơ hồ, như thể muốn trêu chọc cậu: "Em không tin sao?"

Tô Vân Khanh lắc đầu: "Anh trông không giống người sẽ thích nam nhân."

Nói chính xác hơn, là... không giống người sẽ thích bất kỳ loài sinh vật nào.

Nói dứt câu, Tô Vân Khanh liền xoay đầu, thản nhiên nói tiếp: "Dù mọi chuyện ra sao, tôi vẫn nên tìm cách ra ngoài xem xét tình hình trước. Nếu giữa chúng ta thực sự có hiểu lầm, thì để sau—"

Chưa dứt lời, Tô Vân Khanh đã bị kéo mạnh một cái, tay áo bị nắm chặt, cả người bất ngờ bị kéo vào một vòng ôm đầy sức mạnh.

Hơi thở lạnh như sương tràn tới gần trong khoảnh khắc—

Tô Vân Khanh đồng tử khẽ co rút, còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị một cái hôn nhẹ lướt qua, thoáng đến nỗi bất ngờ không kịp tránh.

Tiêu Tế siết chặt người trong lòng, cúi đầu, đôi môi lạnh chạm lên môi Tô Vân Khanh, chạm rồi lưu lại, thong thả lướt qua.

Hôn xong, y ngẩng đầu, khẽ nhướng mày: "Sao nào? Ta không gạt em chứ?"

Tô Vân Khanh mở to đôi mắt đào hoa hẹp dài xinh đẹp, lặng lẽ nhìn Tiêu Tế.

Tiêu Tế vốn dĩ chỉ muốn trêu cậu một chút, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy, không hiểu sao lòng khẽ run, như có sợi dây vô hình siết nhẹ quanh tim.

Giây tiếp theo, Tô Vân Khanh cong môi nở một nụ cười.

Sau đó cậu sải bước tiến nhanh, kiễng chân lên, tay vòng ra sau cổ Tiêu Tế, rồi không chút do dự mà hôn xuống.

Nụ hôn ấy, khác hẳn với sự dịu dàng mơ hồ ngày trước của Tô Vân Khanh — không hề êm ái, không hề thăm dò — mà là một cú bùng nổ nóng rực, cháy bỏng như ngọn lửa vừa được thổi bùng.

Đó là một nụ hôn sâu đậm, ẩm ướt và nóng bỏng theo kiểu Pháp. Cậu thậm chí còn khẽ cắn môi Tiêu Tế, rồi đầu lưỡi mềm mại lướt qua hàm răng y, quấn lấy đầy chủ động và khiêu khích.

Từng sợi chỉ bạc ẩm ướt lấp lánh kéo thành một đường mảnh giữa hai người.

Tiêu Tế: ...!

Cảm giác ấy, chẳng khác nào dòng nham thạch đỏ rực từ ngọn núi lửa phun trào, cuộn trào dâng lên tận đỉnh đầu, đốt đến tận hồn phách.

Ngón tay y đang siết lấy vòng eo mềm mại của Tô Vân Khanh bất giác siết chặt hơn, trên mu bàn tay trắng lạnh nổi lên gân xanh — rồi chẳng kìm được, y ôm Tô Vân Khanh thật chặt, như muốn đem cả người cậu khảm vào trong lồng ng.ực.

Nụ hôn ấy thực sự quá đỗi nồng nàn và sâu đậm, đến cuối cùng, cả hồn lẫn phách của Tiêu Tế cũng như bị khuấy động, khó bề trấn định.

Khi hai người rời khỏi nhau trong lưu luyến, đôi môi của Tô Vân Khanh đã hiện lên sắc đỏ rực ẩm ướt, tựa như trái anh đào căng mọng ngậm sương sớm — mềm mại mà ngọt ngào, khiến người ta chỉ muốn cúi đầu hái lấy.

Trong đôi mắt của Tô Vân Khanh, ánh nhìn càng thêm mãnh liệt, chứa đầy hứng thú và thích thú không hề giấu giếm.

Loại cảm giác như hồ ly rình mồi này mang theo sự nguy hiểm sắc bén của kẻ săn mồi, khiến Tiêu Tế không khỏi cảm thấy như bị áp sát từng tấc một.

Ánh mắt y bất giác tối lại, sâu như biển không đáy.

Tô Vân Khanh bắt gặp thần sắc ấy thì khẽ cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió: "Soái ca thật bản lĩnh."

Tiêu Tế im lặng một hồi, nhíu mày, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: "Em đối với ai cũng vậy sao?"

Tô Vân Khanh vẻ mặt ngây thơ chớp mắt mấy cái, thản nhiên nói: "Chẳng phải là do anh hôn tôi trước sao? Tôi chỉ là lễ thượng vãng lai thôi mà."

Tiêu Tế: ...

"Vậy nếu có kẻ khác cũng đối đãi em như vậy, em cũng sẽ hồi đáp lễ nghĩa như vậy sao?"

Tô Vân Khanh ánh mắt khẽ động, không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ nghiêng đầu hỏi ngược lại: "Thực ra, chúng ta đâu phải đạo lữ thật, đúng không?"

Tiêu Tế chau mày: "Đột nhiên nói vậy là ý gì?"

Tô Vân Khanh nửa cười nửa không: "Nếu không phải... thì sao anh lại không có chút cảm giác an toàn nào cả?"

Một câu nói như châm một nhát nhẹ nhàng vào tim gan, khiến Tiêu Tế nghẹn lời, nhất thời không thể phản bác.

Tiêu Tế trước đây thật không nhận ra Tô Vân Khanh lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy. Nhưng không, y nhớ lại, trước đây cậu cũng từng như vậy.

Chỉ là, trước kia, Tô Vân Khanh không hề đối xử với y như vậy.

Đột nhiên thấy cái vẻ lém lỉnh này, Tiêu Tế thật sự có chút đau đầu.

Tô Vân Khanh quan sát thần sắc Tiêu Tế một lát, thấy vẻ mặt cậu có chút thay đổi, liền cười một tiếng, rồi không chần chờ, nhanh chóng tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng vu.ốt ve áo của Tiêu Tế, ngón tay khẽ tìm vào trong.

Tiêu Tế: ?!

"Đừng động đậy." Tiêu Tế quát lớn.

Làm sao có thể, ngay lần đầu gặp mặt đã hành động như vậy chứ?

Tiêu Tế cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa rối bời trong lòng, không hiểu sao y lại có cảm giác như mình đang bị một quả dưa chua ngâm lâu ngày chín mốc, vừa chua vừa khó chịu.

Tô Vân Khanh bàn tay trắng nõn dài thon đã chạm vào phần áo của Tiêu Tế, nhưng khi nghe thấy lời quở trách, cậu lập tức ngừng lại.

Nhưng tay thì vẫn không chịu rút về.

Tiêu Tế nghiến răng, không còn cách nào khác, chỉ đành túm lấy cổ tay Tô Vân Khanh, đẩy tay cậu ra.

Tô Vân Khanh chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn Tiêu Tế.

Tiêu Tế càng cảm thấy bất an, trong lòng như có gì đó không yên, càng lúc càng khó chịu.

Một lúc sau, Tô Vân Khanh bỗng nhiên có chút không vui, lên tiếng phàn nàn: "Không phải là đạo lữ sao? Chỉ sờ một chút cũng không được à?"

Tiêu Tế: ......

Tô Vân Khanh: "Thôi, tôi đi đây."

Nói xong, Tô Vân Khanh thực sự quay người định đi.

Tiêu Tế thấy vậy, sợ Tô Vân Khanh tự mình chạy ra ngoài gây rối, liền vội vàng chặn ngay trước mặt cậu, giọng lạnh lùng: "Không được ra ngoài."

Tô Vân Khanh thấy Tiêu Tế đột ngột xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt không khỏi thu lại một chút, cậu vô thức lùi lại một bước, rồi nhẹ giọng nói: "Sao vậy, alại muốn chiếm đoạt sao?"

Tiêu Tế: ......?

Đây là chuyện gì vậy?

Tô Vân Khanh nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Tiêu Tế, im lặng một lát, rồi bất đắc dĩ lên tiếng: "Tôi không hiểu rốt cuộc ngươi đang làm gì."

"Nhưng nếu ngươi thèm thân thể tôi, tôi cũng có thể chiều theo ngươi."

"Chỉ là, khi ngươi thèm đủ rồi, thì thả tôi đi, tôi còn có một bài luận phải nộp đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.