Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 77: Hiện đại 1




Lần này, Tô Vân Khanh quả thật chịu một phen khổ sở lớn. Cậu nào ngờ Tiêu Tế sau khi buông tay lại lộ ra dáng vẻ như thế, khiến cậu có khổ mà chẳng nói nên lời.

Khóc suốt hai ngày liền, đôi mắt gần như sưng vù thành trái đào.

Cũng là do cuối cùng Tiêu Tế lo lắng bệnh tình của Tô Vân Lam phát triển nặng hơn nên mới chịu buông tha cho cậu.

Việc này khiến Tô Vân Khanh tức giận đến mức suốt một ngày trời chẳng thèm đoái hoài đến Tiêu Tế lấy nửa lời.

Hai ngày sau, Tô Vân Lam tiếp nhận trị liệu khôi phục ký ức. Những ký ức năm xưa phần lớn đã quay lại, chỉ có một phần lộn xộn không nhớ nổi, song nhìn chung thì không có gì đáng ngại.

Tô Vân Khanh thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đôi mày nhíu chặt của Tiêu Tế cũng đã giãn ra.

Chỉ có Tô Hành là tỏ vẻ hơi tiếc nuối.

Dù sao thì trước đây nhóc thường mượn danh Tô Vân Lam đi khắp nơi lừa ăn lừa uống, giờ mất đi cái cớ ấy, e rằng sau này không dễ sống như trước nữa.

Đúng lúc này, Tô Vân Khanh lại nhắc đến chuyện dẫn nhóc rời khỏi thế giới này, ánh mắt Tô Hành — vốn đã chán ngấy cuộc sống nơi này — lập tức sáng rỡ, miệng đồng tình không ngớt.

Bạch Hổ và Chu Minh những năm qua cũng bị giữ lại ở Kiếm Tông, chẳng thể đi đâu, cảm giác mới lạ cũng phai nhạt dần. Giờ nghe nói có cơ hội đến thế giới khác, dù không phải về quê nhà thì cũng phấn khởi ra mặt.

Thật ra, không ai hay biết, một phần lớn lý do Tô Vân Khanh nhất quyết muốn rời khỏi thế giới này, vốn là vì hệ thống giáo dục ở Địa Cầu hoàn thiện hơn nhiều.

Dù sao thì trong Kiếm Tông, đứa trẻ tầm tuổi như Tô Hành chỉ có một mình nhóc. Mà Tô Hành lại lanh lợi, ngạo mạn, ngày ngày đi theo Bạch Hổ làm mưa làm gió, tính tình cũng bị chiều đến hư rồi. Vẫn là đưa nhóc đến Địa Cầu, để nhóc trải qua chín năm giáo dục nghĩa vụ, có khi sẽ bớt "gấu" đi một chút.

Tất nhiên, mấy lời này Tô Vân Khanh tuyệt đối không thể nói với Tô Hành. Nói ra rồi, tám phần mười là đứa nhỏ kia lập tức quay đầu bỏ chạy, căn bản không cho cậu cơ hội đưa đi.

Thế là, Tô Vân Khanh chôn giấu tâm tư thật trong lòng, lấy cớ du ngoạn, lừa được một đoàn người, rầm rộ xuyên qua thời không, tiến đến Địa Cầu.

*

Trước khi đến Địa Cầu, Tô Vân Khanh vốn còn lo lắng thân phận của vài người khó xử lý. Thế nhưng sau khi đến rồi, cậu lại phát hiện chuyện này hoàn toàn không cần bận tâm.

Bởi lẽ, do Địa Cầu và thế giới vốn thuộc hai chiều không gian khác nhau, nên trong khoảng thời gian Tô Vân Khanh vắng mặt, Địa Cầu đã trôi qua thêm vài trăm năm. Linh khí mấy phen phục hồi, không chỉ xuất hiện dị năng giả mà thậm chí còn bắt đầu tiếp nhận dân di cư từ tinh cầu khác.

Thế nên, Tô Vân Khanh liền thuận lợi đăng ký thân phận người di cư ngoài hành tinh cho cả nhóm, rồi dễ dàng cho Tô Hành nhập học tại Trường Tiểu học Thực nghiệm số Một khu vực này.

Tô Hành ban đầu đã lờ mờ nhận ra mình bị gài bẫy, nhưng sau một ngày đến lớp, lại còn thi triển "dị năng" khiến mình trở thành Vương của đám trẻ trong trường, nhóc lập tức bắt đầu hưởng thụ cảm giác thành tựu mà việc đi học mang lại.

Thậm chí mỗi ngày ra khỏi nhà, Tô Hành còn tiện tay lục một ít "kho bạc riêng" của Bạch Hổ và Chu Minh, miệng thì nói là để "nuôi đàn em".

Tô Vân Khanh nhìn thấy hết: ...

Nhưng nghĩ lại, cậu lại thấy thôi cứ mặc kệ Tô Hành đi, chỉ cần không phạm pháp thì cũng coi như rèn luyện khả năng giao tiếp với bạn nhỏ đồng trang lứa.

Dù sao cũng còn hơn ở lại Kiếm Tông, suốt ngày chỉ quanh quẩn với mấy vị sư huynh, sư bá lớn hơn nhóc mấy chục, mấy trăm tuổi, hoặc các kiếm phó mặt không biểu cảm.

Tiếc là, chưa đi học được mấy ngày, Tô Hành đã kéo Tô Vân Khanh ra để... "mách lẻo".

Tô Hành nghiêm túc nói với Tô Vân Khanh rằng: nhóc muốn đăng ký tham gia một chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái.

Tô Vân Khanh vừa nghe xong, liền đoán được tám chín phần mười — thể nào Tô Hành cũng lại đem mình ra so đo với đám trẻ trong trường.

Bởi lẽ ngôi trường tiểu học Tô Hành theo học cũng xem như là trường tinh anh, học sinh ở đó hoặc là có dị năng được đặc cách, hoặc là con nhà gia thế hiển hách, điều kiện dư dả.

Thế nên nghe Tô Hành nói vậy, Tô Vân Khanh liền hỏi: "Vì sao con muốn tham gia chương trình?"

Tô Hành đáp: "Vì bạn Trần Gia Thạc lớp bên nói, cậu ta lên chương trình còn kiếm được tiền. Còn con thì vẫn đang xài tiền cha mẹ, nên là con không được tính là 'đại ca' thật sự."

"Nam tử hán chân chính thì phải tự kiếm tiền, nuôi anh em, nuôi gia đình. Con thấy lý do này rất có lý, nên con muốn đăng ký."

Tô Vân Khanh nghẹn lời, cạn cả ngôn từ.

Vạn lần không ngờ, lý do Tô Hành muốn lên chương trình lại là vì chuyện này.

Thật ra để Tô Hành có thể an ổn học hành tại nơi này, Tô Vân Khanh đã đặc biệt mang theo một lượng lớn vàng bạc châu báu từ đại lục Vân Châu. Mấy thứ đó quy đổi sang tinh tệ – đồng tiền phổ thông hiện nay của Địa Cầu – thì đủ cho đám người bọn họ tiêu xài mấy mươi đời cũng không hết.

Nhưng mà Tô Hành có được cái ý thức như vậy, ngẫm lại... cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Tô Vân Khanh đang còn chần chừ chưa quyết, thì Tô Hành lại nghiêm túc nói tiếp: "Hơn nữa, đây là chương trình phụ tử đồng hành, con có thể mang cha cùng đi. Nếu không thì mấy bạn trong trường lại nói cha ăn bám phụ thân, mất mặt lắm luôn đó. Dù sao cha cũng từng là Kiếm Tôn cơ mà, tiếc là con nói với Trần Gia Thạc thì cậu ta không tin, còn bảo con chém gió."

Tô Vân Khanh: "Phụt..."

"Những từ đó con học ở đâu vậy hả?"

Tô Hành thản nhiên đáp: "Bạn học ai cũng nói vậy mà. Chúng con là học sinh tiểu học rồi, đâu phải con nít mẫu giáo nữa. Ba Trần Gia Thạc là dị năng giả làm việc trong cơ quan nhà nước, mẹ cậu ta lại là hội trưởng Hội Từ Thiện Kinh thị, nên cậu ta cứ tưởng mình giỏi giang lắm, kéo cả bọn đi so đo so sánh. Con thấy ngứa mắt lắm."

Có lý có tình, không sợ cường quyền?

Tám chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Tô Vân Khanh.

Nhưng khi cậu liếc nhìn đôi mắt tròn đen láy đang láo liên kia của Tô Hành, Tô Vân Khanh lập tức hiểu ngay — chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Có điều sau một hồi cân nhắc, Tô Vân Khanh vẫn đáp: "Vậy đi, nếu chuyện này không cần cha tham gia nhiều, thì ta cũng không can thiệp. Nếu cha con đồng ý, thì cứ đi đăng ký đi."

Tô Hành ngẩn người trong chốc lát, rồi lập tức mừng rỡ nhảy bật lên: "Vângg! Hay quá rồi!"

Tô Hành vừa nghe được lời đồng ý, lập tức xoay người chạy đi tìm Tiêu Tế.

Nhìn bóng dáng phấn khởi như cơn gió lốc kia, Tô Vân Khanh chỉ biết khẽ bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ba ngày sau.

Ngay lúc Tô Vân Khanh nghĩ rằng Tô Hành tám phần mười đã bị Tiêu Tế đóng cửa từ chối, thì đôi phụ tử kia lại lặng lẽ mang đến cho cậu một tin chấn động.

Họ đăng ký tham gia chương trình phụ tử thực tế 《Phụ Thân Tiến Bước》 — chính là cái mà Trần Gia Thạc từng tham dự — hơn nữa, còn được chọn luôn rồi.

Tô Vân Khanh: ...?

Cái này mà cũng được chọn?

Tuy cậu thừa nhận cả Tô Hành lẫn Tiêu Tế đều thông minh lanh lợi, nhưng bọn họ đến địa cầu này chưa được bao lâu, mấy quy tắc và vòng vèo trong xã hội hiện đại còn chưa nắm rõ mà? Làm sao mà vừa nộp đơn đã trúng tuyển?

Nhưng đợi đến lúc Tô Vân Khanh cầm được phần hồ sơ hợp đồng do phía tổ tiết mục gửi tới, cậu liền hiểu ngay mọi chuyện.

À... thì ra tổ chương trình chọn cha con bọn họ, chẳng qua là để mời đến làm "pháo hôi".

Các gia đình khác tham gia chương trình, kẻ thì là ảnh đế nổi danh, người lại là đạo diễn tài năng, còn có cả nhân vật máu mặt trong giới thương mại... Bọn họ thì chẳng khác nào phông nền làm nền cho màn trình diễn của người khác.

Nhiệm vụ chính chỉ là để Tô Hành biểu diễn dị năng, đến lúc cần tâng bốc người khác thì tâng bốc, giúp dựng nên cái không khí "hài hòa vui vẻ" cho toàn bộ chương trình là được.

Nhìn đến đây, Tô Vân Khanh quả thực có hơi không vui.

Nhưng khi lật đến trang cuối, thấy rõ số tiền cát-xê mà tổ tiết mục trả cho mỗi tập ghi hình, cậu bỗng dưng lại cảm thấy... cũng không đến nỗi.

Con số kia...

Tiền cát-xê kia... đã gần chạm mốc bảy con số.

Bảo sao, ngay cả cậu cũng muốn đi ghi hình!

Tô Vân Khanh nhìn chằm chằm vào hàng con số cuối trang hợp đồng một hồi lâu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, sau đó lặng lẽ khép tập văn kiện lại, nói: "Được rồi, nếu các ngươi đều muốn đi, thì cứ đi đi. Ta cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ cần nhớ rõ—chuyện không nên nói thì đừng nói, làm người cứ khiêm tốn là được."

Tô Hành lập tức bĩu môi, trông có vẻ muốn cãi lại.

Nhưng Tiêu Tế đứng bên chỉ khẽ bóp vai nhóc một cái.

Tô Hành bị bóp đến rụt cổ, cuối cùng vẫn là không tình nguyện mà "vâng" một tiếng: "Vâng, con biết rồi..."

Tô Vân Khanh khẽ cong môi, cười: "Ngoan."

*

Vì chương trình vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tổ tiết mục cũng không muốn ảnh hưởng đến việc học của tụi nhỏ, cho nên lịch quay chính thức được ấn định vào kỳ nghỉ hè, còn hơn một tháng nữa.

Trong khoảng thời gian này, Tô Vân Khanh cũng đã tìm được một công việc nghiêm chỉnh.

Ngược lại, Bạch Hổ và Chu Minh trước đó vẫn còn vô cùng an nhàn, ngày ngày nằm nhà chơi game, xem phim, không biết chán là gì.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy nhà ba người Tô Vân Khanh đều đã có "sự nghiệp", trong đó Bạch Hổ—người quen sống bằng cách được người ta nuôi—thì vẫn chẳng sao, nhưng Chu Minh thì lại âm thầm dâng lên một cỗ áp lực.

Cảm thấy mình không thể cứ mãi sa đọa thế này được!

Thế là, ngay lúc Tô Hành và Tiêu Tế chính thức "vào đoàn" ghi hình chương trình, Chu Minh cũng bắt đầu bước vào con đường tìm việc làm.

Không vì điều gì to tát, chẳng qua là..... chẳng qua là muốn tranh một ngụm khí tiết mà thôi.

Thân là thần thú, há lại cam lòng ăn nhờ ở đậu?

Thế nhưng Chu Minh lại chẳng có học vấn, tìm việc nơi nơi đều vấp ngã, cũng từng thử làm người lên sóng phát trực tiếp, song vì không quen giả ngoan giả ngọt, lại không giỏi ăn nói, nên chẳng có ai xem.

Chu Minh: ...

Tức muốn nghẹt thở.

Hôm ấy, Chu Minh suốt ngày long đong tìm việc, mỏi mệt quay về nhà, thì thấy Bạch Hổ đã bật sẵn truyền hình, hớn hở gọi: "Nhanh lại đây mà xem, Hành nhi bọn họ sắp phát trực tiếp lần đầu rồi!"

Chu Minh nghe vậy, trong lòng bỗng động, cũng quên cả nỗi u uất vì công việc, bèn bước tới, cùng Bạch Hổ ngồi trên ghế, xem truyền hình.

Lần này, Tô Hành và Tiêu Tế tham gia tiết mục 《Phụ Thân Tiến Bước》, mà chương trình để chứng tỏ tính chân thực, lại quyết định dùng hình thức trực tiếp toàn thời gian.

Vì vậy thu hút vô số người hâm mộ, đều muốn xem rốt cuộc những thần đồng thực sự cùng đám minh tinh, khi mất đi cắt dựng, sẽ thể hiện ra sao.

Khi buổi trực tiếp chính thức bắt đầu, vừa nhìn thấy màn đầu tiên, Chu Minh và Bạch Hổ liền không nhịn được mà phun cả nước trong miệng ra.

Lúc này, tại trường quay chương trình.

Chỉ thấy Tô Hành một mình hùng hổ kéo theo vali hành lý to còn cao hơn cả thân mình, oai phong bừng bừng xông thẳng lên biệt viện trên sườn núi. Tiêu Tế thì mang theo một chiếc ba lô đen, thong dong bước phía sau.

Các tổ khác, đều là phụ thân kéo rương, con cái ăn vận đáng yêu, hoặc ngồi trên vali, hoặc ngoan ngoãn đi sát sau cha, trông vừa nghe lời vừa khiến người an tâm.

Chỉ riêng Tô Hành, như một con ngựa hoang thoát dây cương.

Cảnh tượng ấy vừa xuất hiện, liền khiến màn đạn bay kín, chấm hỏi loạn tung.

【Nhóm thường dân kia là thế nào vậy? Ông cha này chẳng lẽ ngày nào cũng đánh con ở nhà? Dù con cái có dị năng cũng chẳng nên như vậy chứ, mở rộng tầm mắt thật.】

【Đúng đó, rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ tổ tiết mục không tra xét lý lịch sao?】

【Không phải ta đa nghi, nhưng kiểu gia đình bình thường mà sinh ra con cái dị năng, thường đều xem con như cây rung tiền. Nhìn đứa nhỏ kia còn có vẻ vui mừng lắm, hầy, chắc từ nhỏ đã bị thao túng tâm lý rồi, thật đáng thương...】

Tổ tiết mục cũng không ngờ rằng người vốn được sắp xếp làm nền lại trong phút chốc hóa thành tiêu điểm như vậy.

Bởi lẽ họ cũng có phần hiểu rõ tình hình, sau khi tiếp xúc, thấy Tiêu Tế hoàn toàn không hề ngược đãi Tô Hành, nay lại hoài nghi rằng có khi chính Tiêu Tế cố ý giở trò, bày ra mưu kế để tranh phần nổi bật.

Thế nhưng vì muốn thu hút chủ đề bàn luận, người dẫn chương trình do dự một chút, rồi lập tức đuổi theo, cười nói: "Bạn nhỏ Tô Hành thật lợi hại, dị năng của con là thần lực phải chăng?"

Tô Hành lập tức liếc MC một cái đầy cổ quái, mặt không đổi sắc: "Không phải đâu, ta là dị năng toàn hệ. Chỉ có sức mạnh mà cũng gọi là dị năng ư?"

Lời vừa thốt ra, cả màn đạn bình luận trên mạng đều chết lặng.

Đúng là một tiểu Long ngạo thiên chân chính mà!

Người dẫn chương trình bị khí chất kiêu ngạo này làm cho nghẹn họng, lặng thinh mất một lúc, rồi gắng gượng cười nói: "Bảo sao con lại lợi hại như vậy, kéo cả vali to thế mà chẳng thấy mệt chút nào."

Tô Hành chớp mắt, mỉm cười đáp lời: "Chú thật có con mắt tinh tường! Bao người vì ta còn nhỏ nên khinh thường ta, kỳ thực từ ba tuổi, ta đã có thể vác được cả trăm cân đá rồi đó~"

Người dẫn chương trình trợn mắt há mồm, hoàn toàn câm nín.

【???】

【A... cái này là thế nào? Chương trình này sao vậy? À, ta sai rồi, không phải là cha đứa trẻ ngược đãi, mà có lẽ đứa trẻ này có chút vấn đề về tâm lý rồi.】

【Có bệnh thì chữa, mà tiêu tiền vào những đứa trẻ bệnh tật kiểu này thì có ý nghĩa gì, ta xem không nổi nữa rồi...】

Những cặp cha con hoặc cha con gái phía sau khi nghe Tô Hành "hùng hổ phát ngôn" thì đều sững sờ, nhưng vì họ đều là người nổi tiếng, dù bất ngờ cũng chẳng dám biểu lộ quá rõ.

Còn Tô Hành vốn quen thói bá đạo, lúc này dù cảm nhận được tâm trạng khác lạ từ mọi người, nhưng nhóc chẳng thèm giải thích.

Ngược lại, Tiêu Tế lúc này cau mày, không nhịn được mà nói: "Cái gì mà một trăm cân? Lại nói bừa rồi!"

Tô Hành không phục, bướng bỉnh nói lại: "Chính là một trăm cân đấy!"

Ngay sau đó, Tiêu Tế trong ánh mắt của mọi người nhẹ nhàng chỉnh lại: "Đó là chín mươi bảy cân, ba tuổi thì con có thể nâng vật nặng hơn một trăm cân."

Người dẫn chương trình: "Phụt..."

Cộng đồng mạng: 【???】

Nhìn tình huống có vẻ sắp không thể cứu vãn, người dẫn chương trình đành phải cười gượng, vừa làm bộ như không có chuyện gì, vừa khéo léo điều chỉnh máy quay, hướng sự chú ý ra khỏi cha con Tiêu Tế, bắt đầu phỏng vấn những cặp gia đình khác.

Mới vừa đổi cảnh, không khí lập tức trở nên bình thường trở lại.

Và cùng với việc phỏng vấn các vị khách mời bình thường, mọi người dần dần tỉnh ra, đều nghĩ rằng Tiêu Tế và Tô Hành chỉ là cặp cha con được chương trình cố ý đưa vào để khuếch đại hiệu quả, vì quá phô trương, quá khoa trương rồi.

Lúc này, họ bàn tán một lúc, đều chê bai đạo diễn ngu ngốc, nhưng cũng không nói quá nhiều, rồi nhanh chóng bỏ qua.

Dù sao, cha con cùng kiểu ngớ ngẩn lên sóng như vậy cũng hiếm thấy, chắc chắn là chiêu trò của tổ tiết mục mà thôi, chắc chắn là vậy!

Trong khi đó, trước màn hình tivi, Bạch Hổ và Chu Minh nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Không biết là Vân Khanh có xem chương trình không nhỉ?" "Nếu xem rồi, có khi sẽ tức chết mất."

*

Còn dưới ống kính, Tô Hành và Tiêu Tế hoàn toàn không hay biết cuộc trò chuyện của họ đã gây ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ đến vậy.

Bởi Tiêu Tế trước đó cũng đã làm một chút điều tra, biết rằng có những dị năng giả từ nhỏ đã có sức mạnh phi thường, tình huống của Tô Hành trong giới dị năng giả không phải quá mức, nên cũng không thấy có gì lạ.

Còn về chuyện để Tô Hành tự kéo hành lý, hoàn toàn là vì Tiêu Tế từ nhỏ đã theo đuổi nguyên tắc "đồ của mình, tự mình lo", lại thêm... Tô Hành quá mức tự kiêu, vì muốn duy trì hình ảnh đẹp đẽ trong mắt bạn học, nhóc còn mang cả bộ quần áo mới của Tô Vân Khanh cho lần phát sóng này.

Tiêu Tế đương nhiên không muốn giúp Tô Hành cầm đồ.

Lúc này, các nhóm khách mời khác đã đến biệt thự.

Người dẫn chương trình liếc nhìn Tô Hành và Tiêu Tế một cái, thấy hai người này không còn tiếp tục "=nói năng bừa bãi nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi tuyên bố quy tắc của buổi tối.

Mỗi cặp cha con hoặc cha con gái phải cùng nhau hợp tác làm một chương trình hoặc thực hiện một hoạt động giống nhau, nhằm thể hiện tài năng đặc biệt của mình. Cuối cùng, người xem và ban giám khảo sẽ bỏ phiếu chọn ra cặp cha con nào xuất sắc nhất, và họ sẽ được thưởng cho cơ hội vào phòng suite sang trọng ở tầng thượng của biệt thự.

Điều này, chương trình đã thông báo trước cho các vị khách mời, và họ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Giờ đây, sẽ bắt đầu quay phim cho từng cặp khách mời.

Sau sự cố bất ngờ với Tô Hành và Tiêu Tế, đạo diễn nhìn vào màn hình giám sát, suy nghĩ một chút rồi ra lệnh cho các quay phim: "Cặp Tô Hành và Tiêu Tế, cho họ nhiều cảnh quay hơn, họ có sức hút, chỉ cần không quá lố là được."

Dù sao thì, hiện tại, các cặp khác đều quá quy củ, không có gì đặc sắc.

Vẫn phải thu hút người hâm mộ trước đã.

Nếu cặp Tô Hành và Tiêu Tế thật sự quá lố, đạo diễn sẽ xem xét mời họ ra ngoài giữa chừng, bảo đảm độ hot mà vẫn không làm ảnh hưởng đến chương trình.

Nhận được chỉ thị, các quay phim bắt đầu tăng thêm số lượng cảnh quay dành cho Tô Hành và Tiêu Tế.

Các khán giả trong phòng xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này không khỏi tức giận, mắng mỏ đạo diễn chỉ biết câu kéo sự chú ý.

Các cặp khách mời khác cũng nhận ra điều này, không khỏi nhíu mày, và tự giác chuẩn bị tập luyện chăm chỉ hơn.

À, đúng rồi, trong chương trình lần này có bốn cặp cha con tham gia.

Một cặp là ảnh đế Bạch Vân Khê và con trai Bạch Lân Châu. Một cặp là đạo diễn nổi tiếng Trương Xuân Nhi và con gái Trương Mộng Nghiên.

Một cặp là bạn học của Tô Hành, Trần Gia Thạc và cha của Trần Gia Thạc, dị năng giả cấp quốc gia Trần Tĩnh.

Còn một cặp, đương nhiên chính là Tô Hành và Tiêu Tế, hai cha con lạc quẻ.

Lúc này, trước máy quay, ba cặp khách mời còn lại đang lần lượt giới thiệu chương trình mà họ định biểu diễn.

Bạch Vân Khê và Bạch Lân Châu chuẩn bị một tiểu phẩm hài, Trương Xuân Nhi và Trương Mộng Nghiên sẽ hợp tác vẽ một bức tranh quốc họa, Trần Gia Thạc và Trần Kính thì chuẩn bị trình diễn một màn dị năng.

Chỉ riêng cặp Tô Hành và Tiêu Tế, hai người đang thì thầm to nhỏ, không biết đang bàn bạc chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh này, tổ chương trình không khỏi cảm thấy bực bội.

Trước đó, họ chỉ định Tô Hành và Tiêu Tế làm nền, chỉ cần biểu diễn qua loa là được, nhưng nhìn tình trạng của cha con này, liệu có phải là cả chương trình họ cũng chưa chuẩn bị gì không?

Trong khi tổ chương trình đang lo lắng, Tiêu Tế đột nhiên quay sang máy quay, nói: "Đạo diễn, chúng tôi có thể xin biểu diễn cuối cùng không?"

Thật ra, y và Tô Hành cũng có thể biểu diễn qua loa một chút, nhưng do hợp đồng và không biết trình độ của đối phương như thế nào, nên chỉ có thể đợi xem tình hình của các cặp khác rồi mới quyết định cuối cùng.

Mọi người: "???"

Vừa nghe Tiêu Tế nói xong, đạo diễn lập tức qua micro phản bác: "Không được, quy tắc lần này là bốc thăm, các bạn bốc được giờ nào thì phải ra giờ đó, không có sự linh động."

Tiêu Tế: ...

Cuối cùng, y chỉ có thể gật đầu, nhìn Tô Hành một cái rồi truyền âm bảo Tô Hành chuẩn bị kỹ càng một chút.

Tô Hành trong lòng thở dài với vẻ già dặn: "Ai mà biết kiếm tiền khó thế này."

Tiêu Tế: ???

Thời gian chuẩn bị là hai mươi phút.

Trong hai mươi phút này, các cặp khách mời khác đều nhận được lời khen ngợi từ mọi người, không ít người hâm mộ đã tuyên bố sẽ bỏ phiếu cho họ.

Chỉ riêng cặp Tô Hành và Tiêu Tế, đa phần là những lời chế nhạo.

Cảm thấy đạo diễn đã mù quáng, không mời hai người bình thường mà lại chọn những người như vậy, làm trò thu hút sự chú ý, có ý nghĩa gì chứ? Mà ba nhóm còn lại đều bình thường, cũng còn có thể xem được.

Nhưng cũng có không ít người tò mò, muốn xem thử rốt cuộc giới hạn của Tô Hành và Tiêu Tế trong việc thu hút sự chú ý đến đâu?

Vậy là, mức độ thảo luận nóng lên.

Đạo diễn nhìn thấy, cũng cảm thấy hài lòng, cho rằng "mất đi một góc, lại được thu lại ở chỗ khác", dù sao thì đen đỏ cũng là đỏ, phải không?

*

Tiếp theo là phần bốc thăm.

Tiêu Tế vốn định là người đầu tiên bốc thăm, sau đó dùng linh nhãn nhìn qua để biết được thứ tự của mình, lấy vị trí cuối cùng, nhưng không ngờ ba nhóm kia đều chạy nhanh hơn y.

Tiêu Tế ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng không dùng dịch chuyển tức thời để tranh giành.

Làm vậy quá phô trương.

Kết quả là khi họ bốc xong, Tiêu Tế nhìn vào trong.

Ồ, nhóm đầu tiên.

Tiêu Tế:......

Cuối cùng, Tiêu Tế chỉ có thể không tình nguyện mà rút lấy tấm thẻ.

Khi mọi người mở thẻ ra xem, khi nhìn thấy Tiêu Tế và Tô Hành là nhóm đầu tiên, trong màn hình xuất hiện ngay lập tức những tiếng huýt gió, thậm chí không ít người tuyên bố sẽ rời khỏi phòng phát sóng, đợi khi các nhóm khác đến sẽ lại xem.

Cũng có không ít người nói, chỉ muốn xem nhóm này làm trò cười ra sao.

Dù sao thì chẳng có một dòng bình luận nào khen ngợi họ.

Tô Hành và Tiêu Tế không nhìn thấy bình luận, dĩ nhiên không biết điều này. Lúc này, MC đưa micro đến trước mặt họ, hỏi: "Các bạn là nhóm đầu tiên rồi, giờ không cần phải giữ thể diện cho chương trình nữa, phải không?"

Tiêu Tế và Tô Hành suy nghĩ một lúc, rồi đồng thời lên tiếng: "Múa kiếm thôi."

"Đấm vỡ đá ở ngực."

Cả hội trường im phăng phắc.

Tiêu Tế lúc này im lặng một chút, rồi rất bình tĩnh quay sang máy quay, vớt vát thể diện: "Tôi múa kiếm, Hành nhi đấm vỡ đá ở ngực."

Mọi người: ????

Lúc này, đừng nói đến MC ở hiện trường, ngay cả đạo diễn, người đã chuẩn bị sẵn cho hai người này nổi tiếng theo cách đen đỏ, cũng không ngờ hai người này lại quyết tâm đến vậy?

Người trưởng thành múa kiếm còn tạm, nhưng để một học sinh tiểu học đấm vỡ đá ở ngực?

Là sợ chương trình của họ không gây ra tai nạn sao?

May mà MC cũng là người có kinh nghiệm, phản ứng nhanh chóng, chỉ hơi cứng đờ một chút, ngay lập tức làm dịu tình hình: "Không được nhé, chương trình này các bạn phải phối hợp làm cùng nhau, nếu mỗi người làm riêng thì sẽ phải tính là hai chương trình, thời gian cũng không cho phép đâu."

Tô Hành không khỏi nhíu mày: "Rắc rối vậy à?"

MC suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nhưng Tô Hành à, nếu cha con có thể múa kiếm, sao con không phối hợp với cha con múa kiếm? Đây cũng là một sự lựa chọn không tệ."

Tô Hành do dự một chút, gãi đầu rồi nói: "Ta không phải không biết, nhưng kiếm pháp của ta không giỏi."

Sau khi Tô Hành nói xong, MC hơi ngẩn ra, định khuyên nhóc rằng không sao đâu, dù sao thì cũng chỉ là trẻ con, để Tiêu Tế chủ đạo là được.

Đột nhiên, từ xa có một giọng trẻ con không hài lòng vang lên: "Cậu ấy căn bản là không biết, hơn nữa còn là một kẻ nói dối, ngày nào ở trường cũng khoe khoang, nói mình tinh thông mọi môn nghệ thuật, thực ra chỉ biết một chút khả năng lạ lạ, căn bản không thật sự giỏi."

Ngay khi đứa trẻ này lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đạo diễn nhìn thấy cảnh này, hơi ngẩn ra, lập tức ra lệnh cho máy quay quay vào.

Lúc này, thấy máy quay đã hướng về mình, Trần Gia Thạc không khỏi khẽ mỉm cười, định nói thêm gì đó, nhưng anh họ Trần Kinh lại nghiêm túc nói: "Sao em lại có thể nói như vậy? Em có bằng chứng gì không?"

Trần Gia Thạc bị anh họ trách móc, bĩu môi rồi nói: "Thật ra là cậu ấy chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt mọi người, em nghi ngờ cậu ấy lừa người, có gì sai đâu?"

Khi câu nói của Trần Gia Thạc vừa thốt ra, không khí tại hiện trường lập tức trở nên càng thêm ngượng ngùng, nhưng trên màn hình thì bình luận đã hoàn toàn bùng nổ.

【Gia Thạc nói đúng lắm, nếu như Tô Hành này không lừa người thì sao trước đây không biểu diễn, giờ lại đẩy hết trách nhiệm?】

【Gia Thạc có năng lực nhỏ, mẹ cậu ấy đã quay lại và có ghi chép, tôi thấy cậu ấy rất thành thật và cũng rất tài giỏi. Còn về Tô Hành này, nếu thật sự tài giỏi thì chắc chắn đã sớm biểu diễn hết khả năng của mình, chứ không phải đến lúc này mới bắt đầu cảm thấy không tự tin.】

【Đúng vậy, vừa bắt đầu thực sự thì đã nhụt chí, giả tạo quá đi.】

Trong khi những bình luận trên màn hình sôi sục, hiện trường vẫn rất ngượng ngùng, nhưng Tô Hành đã phản ứng lại khi nhận ra sự thù địch từ Trần Gia Thạc, ngay lập tức lên tiếng phản bác: "Cậu mới lừa người, tôi đâu có lừa, tôi chỉ là không muốn biểu diễn thôi."

Trần Gia Thạc: "Vậy tại sao cậu không muốn biểu diễn? Nếu chỉ để ba cậu một mình biểu diễn, các cậu sẽ bị trừ điểm đó."

Tô Hành nghe xong lời Trần Gia Thạc, híp mắt lại, rồi đột nhiên chống tay lên hông, nói: "Thực ra tôi không biểu diễn nhiều ở trường là vì baba không cho phép, nhưng nếu cậu cứ nói tôi lừa người thì tôi không chấp nhận. Cậu dám cược với tôi không?"

Trần Gia Thạc nhíu mày: "Cậu muốn cược gì?"

Tô Hành nhìn xung quanh những khách mời và nhân viên với vẻ mặt khác nhau, lúc này tự tin nói: "Tôi sẽ chứng minh thực lực của mình trong cuộc thi này, cược vào điểm số giữa chúng ta và nhóm của cậu. Nếu tôi và ba tôi điểm cao, coi như các cậu thua, nếu không thì tính là chúng tôi thua."

Trần Gia Thạc bĩu môi: "Nhưng cậu cũng chưa nói nếu thua thì sẽ thế nào."

Tô Hành: "Nếu cậu thua, kỳ sau không được tranh cử làm đội trưởng cờ với tôi!"

Sắc mặt Trần Gia Thạc khẽ biến, khóe môi có chút giật nhẹ.

Mà những người xung quanh cùng nhóm người hâm mộ nghe đoạn đối thoại giữa Tôành và Trần Gia Thạc, lại cảm thấy thú vị vô cùng.

Đúng là... trò đánh cược của bọn nhỏ.

Song, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc họ âm thầm mong chờ cha con Tô Hành và Tiêu Tế mất mặt ra trò.

Có điều, rất nhanh sau đó, Trần Gia Thạc bị khích tướng.

Nhóc nghĩ: mình từ nhỏ đã được huấn luyện dị năng, lại sở hữu dị năng hệ kim loại hiếm thấy, lần này chuẩn bị tiết mục chính là dị năng biến hóa—có thể biến ra áo giáp vàng và binh khí—được xem là một trong những kỹ năng cao cấp của hệ kim. Cho dù Tô Hành có giỏi đến đâu, cũng chắc gì sánh kịp nhóc.

Nghĩ tới đây, Trần Gia Thạc liền đáp lời: "Được, tôi cược."

Lần này, Trần Kính không xen vào ngăn cản, mà Tiêu Tế cũng im lặng từ đầu đến cuối.

Bởi y xưa nay không phải người thích làm người hòa giải, lại càng tin vào đạo lý: "Chuyện của mình, tự mình giải quyết." Việc hôm nay vốn do Tô Hành khơi mào, vậy thì để chính nó tự giải quyết.

Thế là, dưới ánh mắt chăm chú của bao người, hai bạn nhỏ chưa cao tới gối người lớn, lại nghiêm trang lập xuống một cuộc đánh cược.

Ngay sau đó, đến lượt cha con Tô Hành và Tiêu Tế biểu diễn.

Đã nói là múa kiếm, thì chính là múa kiếm.

Trong lòng Tô Hành hơi có chút thấp thỏm. Không phải vì sợ bọn người kia cười nhạo, mà chỉ lo Tô Vân Khanh sau này xem tiết mục lại trách nhóc luyện kiếm ngày càng tụt lùi.

Nếu không, lúc nãy chọn cái trò đập đá lên ngực kia cho xong.

Song giờ đã cùng Trần Gia Thạc đánh cược, danh dự "tiểu kỳ thủ" đâu thể để thua! Đành phải cắn răng mà bước lên thôi.

Nghĩ đoạn, Tô Hành hít sâu một hơi, mặt mày già dặn như người từng trải, hướng tới tổ tiết mục mà dõng dạc nói: "Các người lùi lại một chút, ta và baba sắp bắt đầu."

Tổ tiết mục: ?

Ủa? Kiếm đâu?

Phải đợi người dẫn chương trình ngượng ngùng lên tiếng: "À... Bạn nhỏ Tô Hành, cháu với baba còn chưa lấy kiếm kia mà? Định bắt đầu bằng mắng chửi à?"

Tiêu Tế lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Chúng ta có trong nhẫn trữ vật."

MC sững người một thoáng, thần sắc không tin nổi — nhẫn trữ vật? Chẳng phải đó là vật phẩm chiến lược chỉ dị năng giả cao cấp mới có thể sở hữu hay sao? Cha con hai người này mà cũng có?

Bình luận trực tiếp trên màn ảnh lập tức ngập tràn dấu hỏi chấm.

Ai nấy đều cho rằng Tiêu Tế đang... nổ quá đà.

Ngay cả Trần Kính, người lúc đầu còn có chút thiện cảm với Tô Hành, nghe đến đây cũng không khỏi khẽ nhíu mày.

Thầm nghĩ: Tiêu Tế này, đúng là giỏi chém gió, mà lại chém đến mức chẳng biết trời cao đất dày là gì.

Dù sao Trần Kính cũng là người của Cục Dị Năng Quốc Gia, trong cục kẻ trên dưới hắn đều quen biết. Trừ khi Tiêu Tế và Tô Hành là dân di cư đến từ tinh cầu khác, bằng không, tuyệt đối chẳng thể có tư cách sử dụng vật phẩm chiến lược như nhẫn trữ vật.

Thế nhưng, hắn đồng thời cũng thấy nghi hoặc —— Tiêu Tế đường đường đứng giữa bàn dân thiên hạ, há lại đi nói lời dối trá có thể vạch trần ngay tức khắc ư? Có gì thú vị đâu?

Rất nhiều người xem cũng nghĩ như Trần Kính.

Thành ra, tuy chẳng ai tin, nhưng ai nấy đều nhao nhao nán lại, chỉ muốn xem thử, Tiêu Tế rốt cuộc định chữa cháy ra sao.

Ấy vậy mà ngay giây kế tiếp, cảnh tượng hiện ra trước ống kính, khiến toàn bộ khán giả đang theo dõi buổi trực tiếp đều... chết lặng.

【!!!】

【??? Gì thế kia, mẹ ơi, mắt ta mù rồi?!】

【Là hiệu ứng đặc biệt à? Trời đất, chương trình phụ huynh - con cái mà coi được mấy thứ này à? Ta nhớ rõ kỳ Đại hội Giao lưu Dị Năng Quốc tế lần trước còn chưa từng thấy cảnh tượng ngầu lòi đến thế này đó!?】

Ngay thời khắc ấy, khách mời và nhân viên hậu trường tại hiện trường thấy còn rõ hơn, đều trố mắt ngẩn ngơ, nhất thời như hóa đá.

Chỉ thấy Tiêu Tế khẽ vung tay áo, liền có một thanh kiếm từ nhẫn trữ vật bay vọt ra, như vật sống xoay một vòng quanh y, rồi lặng lẽ dừng lại trước mặt, lơ lửng giữa không trung.

Thân kiếm mơ hồ tỏa ra ánh linh quang nhàn nhạt.

Duy chỉ có Tiêu Tế, vẻ mặt vẫn thản nhiên như nước.

Chẳng qua mấy ngày gần đây, y cũng đã xem không ít chương trình truyền hình của giới này, phát hiện nơi đây cũng có không ít kẻ lợi hại, cho nên lần này cũng chẳng giấu giếm nhiều. Có điều vì muốn giữ chút khiêm tốn, y vẫn không lấy ra Thần Khuyết, chỉ tuỳ tiện chọn một thanh kiếm bình thường mà thôi.

Tiêu Tế nào hay biết — thứ y xem là... phim tiên hiệp.

Tô Hành thấy Tiêu Tế tuỳ ý phô diễn một chiêu, không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

Bởi vì nhóc từng đọc sách, biết rõ thế giới quan nơi này vốn không phải như vậy.

Nhìn Tiêu Tế nhẹ nhàng thi triển, Tô Hành ngỡ rằng y không nỡ thấy nhóc bị Trần Gia Thạc ép uổng, nên muốn thay nhóc xuất đầu, trong lòng nhất thời mừng rỡ khôn xiết.

Thế là, Tô Hành cũng chẳng giấu nữa, khẽ cười "hì hì" một tiếng, liền giơ tay lên, một thanh tiên kiếm tinh xảo từ vòng tay trữ vật nơi cổ tay nhóc bay vút ra, lượn một vòng giữa không khí, cũng dừng lại trước mặt.

Tiêu Tế nhìn bộ dáng khoe khoang của Tô Hành, khẽ nhíu mày.

Trường quay phút chốc tĩnh lặng như tờ, ngay cả khu bình luận trên màn hình cũng cứng đơ tại chỗ.

Tô Hành lúc này chắp tay hướng về phía Tiêu Tế, cười hì hì mà rằng: "Baba, lát nữa hạ thủ lưu tình a."

Tiêu Tế nhàn nhạt đáp: "Con xuất chiêu trước đi."

Tô Hành do dự chốc lát, rồi chầm chậm vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, thân hình khẽ động — xuất chiêu!

Ngay khoảnh khắc phụ tử hai người động thủ, quần chúng mới thực sự lĩnh hội được cảnh tượng "cát bay đá chạy, phong vân biến sắc" trong phim tiên hiệp xưa nay, hóa ra không phải là giả.

Thậm chí, tất cả mọi người tại trường đều cảm nhận rõ ràng — Khí trường!

Phải rồi, là khí trường từ hai người họ toát ra!

Một thứ khí thế áp bức khiến người ta hít thở không thông — Chuyện này... là thật ư?

Ngay cả Trần Kính cũng kinh hãi đến ngây người.

Những người khác thì bắt đầu hoài nghi nghiêm túc rằng: Rốt cuộc thế giới này có thật không vậy?

Lúc này, MC cầm chặt micro, cơ mặt đã khẽ run rẩy, giọng nói yếu như tơ lụa, ráng gắng gượng nói vào mic: "Hiện tại... quý vị có thể thấy màn múa kiếm giữa hai phụ tử Tô Hành và Tiêu Tế... quả thực... đặc sắc vô cùng... khó mà gặp lại lần hai..."

Đạo diễn thì sau một khắc trầm mặc liền gào lên trong bộ đàm, giọng như phát điên: "Zoom! Mau zoom vào! Cận cảnh! Cho tôi đặc tả ánh mắt!!!"

Máy quay lập tức áp sát.

Kiếm quang lưu chuyển rực rỡ, ánh sáng lấp lánh bốn bề, ngay cả tiếng xé gió của kiếm khí cũng vang lên rành rọt, rõ mồn một.

Phòng phát trực tiếp — bùng nổ!

【Vãi chưởng, bây giờ tôi mới sực nhớ đây là livestream!!! Nếu đang phát trực tiếp thì làm sao mà cắt ghép phông nền được mượt vậy chứ?! Móc dây cáp cũng đâu nhanh như thế!】

【Thật rồi! Trời ơi thật rồi!!! Tôi biết mà, tôi biết chắc sẽ đến ngày linh khí phục sinh, đạo tu chân nước nhà quật khởi oanh oanh liệt liệt!!!】

【Cha Tiêu còn nhận đồ đệ không ạ? Hoặc là... Bảo bối Tô Hành có nhận đồ đệ không a a a a???】

Tại hiện trường, mấy tổ khách mời còn lại — trừ Trần Gia Thạc và Trần Kính hai người mặt đỏ như gấc vì xấu hổ — thì hai nhóm còn lại toàn là vẻ hưng phấn nhảy cẫng lên, ánh mắt sùng bái không rời khỏi thân ảnh Tô Hành đang bị kiếm khí của Tiêu Tế ép cho chạy trối chết khắp sân.

"Baba baba! Ca ca này lợi hại quá đi mất! Con muốn bái người ta làm sư phụ, học múa kiếm!!!"

"Baba! Đệ đệ kia có phải là thiên tài võ học không vậy? Thật sự quá mạnh mẽ! Những đại sư võ thuật mà con từng thấy ở phim trường cũng không bằng a!"

Ước chừng mười phút sau, Tiêu Tế lạnh nhạt vung tay, một kiếm bổ ra —

Tô Hành lập tức như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, "ầm" một tiếng, đập thẳng vào tấm bảng quảng cáo gần đó, xuyên thủng cả biển đèn phát sáng, phát ra một tiếng "rắc" giòn giã.

Toàn trường, tĩnh mịch như tờ.

Một con chim sẻ cũng chẳng dám kêu.

Vẫn là vị MC kêu lên trước tiên, lập tức sai người hậu trường đi kiểm tra tình hình.

Kết quả là — ngay giây tiếp theo, Tô Hành với mái tóc rối như ổ quạ, run rẩy bay ra từ tấm bảng quảng cáo vỡ nát, chẳng mất một cọng tóc, vẻ mặt đầy oan ức, nhìn về phía Tiêu Tế nói: "Babaà  mạnh tay quá rồi đó?"

Tiêu Tế lạnh giọng: "Con dạo gần đây luyện kiếm, đem kiếm pháp nhét vào bụng chó rồi à?"

Tô Hành: "Con không có mà..."

Tiêu Tế khẽ nhíu mày, còn muốn tiếp tục quở trách, nhưng liếc mắt thấy MC cùng đội hậu trường đang vây quanh với vẻ mặt căng thẳng cực độ, liền dừng một nhịp, sau đó nhàn nhạt nói: "Nó không sao, da dày thịt béo, từ nhỏ đã quen rồi."

Trong sân, tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ mồn một.

Mọi người đều rụt cổ, run lẩy bẩy.

Chỉ e vị Kiếm Thần Tiêu Tế này mà không vui thì rút kiếm ra chém người như chém cỏ.

Tiêu Tế dường như cũng cảm nhận được sự xấu hổ đang lan khắp trường quay, trầm mặc chốc lát, rồi quay sang Tô Hành nói: "Lại đây."

Tô Hành bĩu môi, vẻ mặt uỷ khuất, thu kiếm lại rồi chậm rãi bước đến bên cạnh.

MC thấy vậy, do dự một lát, nặn ra nụ cười gượng gạo, dè dặt nói: "Tiêu... tiên sinh, ngài có phải hơi nghiêm khắc với bạn nhỏ Tô Hành rồi không?"

Tiêu Tế ánh mắt khẽ động: "Ta đã không còn nghiêm với nó như trước nữa. Khiến mọi người chê cười rồi."

Tô Hành: ...

Sau đó, Tô Hành cũng gãi đầu ngượng ngùng nói: "Con đã bảo rồi, con múa kiếm không giỏi đâu, là mọi người cứ nhất quyết muốn xem mà..."

Nụ cười của MC trên sân khấu cứng đờ như bị gió đông táp thẳng mặt.

Nếu đây mà gọi là không giỏi, thì anh ta... thì tất cả bọn họ... là cái giống gì chứ?

Nhưng tiết mục vẫn phải tiếp tục.

Ban đầu ai nấy đều tưởng Tiêu Tế cố ý chọn diễn sau cùng là để kéo dài thời gian, né tránh thử thách.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến màn biểu diễn kiếm thuật của hai cha con họ Tiêu — tất cả bọn họ bỗng ngộ ra một chuyện: Tiêu tiên sinh chẳng qua là không nỡ để các tổ còn lại bị tử hình công khai quá tàn nhẫn mà thôi...

Tuyệt tuyệt tuyệt!

Ba tổ khách mời còn lại giờ phút này chỉ biết nhìn nhau mà không nói nên lời. Còn Trần Gia Thạc thì... hận không thể đào lỗ trốn xuống đất, vùi đầu vào tận sau gối cha mình.
 Hai đứa trẻ còn lại thì trái ngược hoàn toàn, hai mắt sáng rỡ như sao, hưng phấn hét to về phía Tô Hành: "Tô Hành ca ca, lợi hại quá! Em siêu cấp bái phục anh luôn đó!"

"Anh giỏi quá! Anh là đại hiệp thiệt rồi!"

Tô Hành vốn vừa bị Tiêu Tế quát mắng, tâm trạng vẫn còn sụp sụp, cúi gằm mặt như gà con bị dội nước. Nhưng nghe thấy hai tiểu fan kêu gọi mình với vẻ ngưỡng mộ như thế, nhóc không nhịn được mà lén lút liếc sang một cái, tay cũng bắt đầu định vẫy nhẹ...

Tiêu Tế: "Khụ..."

Một tiếng ho nhẹ, lạnh nhạt, mà như sấm dội.

Tô Hành tay run lên, lập tức thu tay về, đứng thẳng tắp, cứng đờ như cây tre bị đóng băng, mặt nghiêm túc như học sinh bị giám thị kiểm tra bài.

Tô Hành lập tức thu tay lại như tên trộm, vẫn giữ tư thế "nghĩ ngợi" quay mặt vào tường, cúi đầu không nói gì.

Máy quay không bỏ qua khoảnh khắc này, ghi lại tất cả, và khi được phát trực tiếp, khán giả trong phòng live stream lập tức xôn xao, thậm chí còn gọi nhóc "đáng yêu" vô cùng.

【Ban đầu cứ tưởng là một đứa nhóc kiêu căng, giờ xem ra lại là một cậu bé ngạo thế, thật sự rất thú vị!】

【Cậu nhóc này chắc chắn có tố chất làm vương trẻ con, không lạ gì khi Trần Gia Thạc ghen tị.】

【Ghen tị cũng là chuyện bình thường, Trần Gia Thạc có thể coi như là một thiên tài nhí bình thường, mạnh hơn người khác rất nhiều. Nhưng Tô Hành khác, nhóc này không phải cùng một đẳng cấp với chúng ta đâu, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi!】

【Đúng vậy, không biết những người vừa rồi nghi ngờ nhóc giờ còn thấy xấu hổ không. Tô Hành bình thường không thể hiện dị năng mà còn được các bạn học yêu thích, chắc chắn là một nhân vật có sức hút mạnh mẽ, giờ thì lại trổ tài kiếm pháp, đúng là một đứa trẻ hoàn hảo. Không lạ gì mà baba nhóc yêu cầu phải khiêm tốn, nếu không thì ai mà sống nổi?】

Những khán giả trước đó nghi ngờ Tô Hành giờ đây đều im lặng, có lẽ đã lặng lẽ chuyển sang làm một phần của đội ngũ ca ngợi nhóc. Tuy nhiên, không nhiều người nghĩ rằng Trần Gia Thạc đã làm sai, họ chỉ cho rằng nhoca là người thật thà, không nên trách mắng quá nhiều.

Tiếp theo, MC bảo nhân viên thu dọn bảng quảng cáo vỡ và tiếp tục cho ba nhóm còn lại lần lượt ra sân theo thứ tự rút thăm.

Thật sự mà nói, sau khi chứng kiến màn biểu diễn của Tiêu Tế và Tô Hành, những màn tiếp theo dù cũng rất ấn tượng, nhưng tất cả đều có phần "nhỏ bé" hơn nhiều.

Thực ra, màn biểu diễn của cha con Bạch Vân Khê và cha con Trương Xuân Nhi cũng rất thú vị, có điểm nhìn mới mẻ, dễ chịu.

Nhưng mà, tiết mục của Trần Kính và Trần Gia Thạc thì hơi vội vàng, đặc biệt là khi Trần Gia Thạc bị mất tập trung, suýt chút nữa đâm phải chân Trần Kính khi tạo ra thanh kiếm nhỏ bằng kim loại, rồi tự mình ngã nhào, ngã đau đến mức khóc oà lên.

May mà Trần Kính đã đeo bảo vệ chân, lại còn có năng lực dị biến, kịp thời đỡ Trần Gia Thạc, mới tránh được sự cố này.

Ban đầu mọi người đều nghĩ Trần Gia Thạc có tâm lý không tốt, nhưng khi thấy nhóc khóc và bị thương, vì còn nhỏ nên cũng không ai trách móc quá nhiều.

Ngược lại, nhiều fan lại cảm thấy tội nghiệp khi thấy Trần Gia Thạc đỏ mặt khóc, liền bỏ phiếu cho nhóm cha con Trần Gia Thạc.

Dù vậy, cũng không thể thay đổi tình thế mà đội cha con Tiêu Tế và Tô Hành đã tạo ra. Rất nhanh chóng, kết quả bỏ phiếu đã được công bố.

Đội cha con Tiêu Tế và Tô Hành xứng đáng đứng đầu.

Khi kết quả này được công bố, tất nhiên mọi người đều chúc mừng nhiệt liệt.

Lúc này, Tiêu Tế còn chưa lên tiếng, nhưng Tô Hành, vốn quen với việc là "đại ca", lập tức vui vẻ tuyên bố rằng tối nay hai đội còn lại có thể đến phòng suite sang trọng trên tầng cao nhất của nhóc để chơi.

Ngay lập tức, Tô Hành lại ghi điểm với mọi người, không khí tại hiện trường liền trở nên vui vẻ hơn, Bạch Lân Châu và Trương Mộng Nghiên không ngừng bám lấy Tô Hành. Cả ảnh đế Bạch Vân Khê và đạo diễn Trương Xuân Nhi cũng bắt đầu trò chuyện với Tiêu Tế.

Cứ như vậy, cha con Trần Gia Thạc bỗng dưng bị bỏ rơi ở một góc.

Trần Kính lúc này hơi do dự, kéo Trần Gia Thạc vẫn còn đang nấc nghẹn vì khóc lên, tiến đến gửi lời chúc mừng cho hai người.

Đúng lúc này, Tô Hành đang trò chuyện với Trương Mộng Nghiên và Bạch Lan Châu, liếc mắt tinh tường, lập tức nhìn thấy Trần Gia Thạc đang đứng sau Trần Kính, nhóc liền nói: "Trần Gia Thạc, hiện giờ tôi đã là người đứng đầu rồi, cậu phải giữ lời hứa đó nha, sang học kỳ sau không được tranh giành vị trí cờ trưởng với tôi. Biết chưa?"

Trần Gia Thạc không ngờ rằng Tô Hành lại đột nhiên gọi mình, trong một khắc nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.

Trước ống kính, nhóc lại không thể quay đầu bỏ đi, do dự một lúc, đành nhỏ giọng nói: "À."

Tô Hành hài lòng cười tươi, rồi vô cùng rộng lượng nói với Trần Gia Thạc: "Được rồi, nếu như cậu đã thừa nhận, tôi cũng không truy cứu nữa. Một lát nữa tôi cũng sẽ mời cậu đến gian phòng xa hoa của tôi chơi, cậu có muốn đi không?"

Trần Gia Thạc cảm thấy lần này quả thật xấu hổ, vốn định bảo Trần Kính dẫn nhóc rời đi, nhưng nghe thấy lời của Tô Hành, nhóc lại lưỡng lự.

Vì từ nhỏ, Trần Gia Thạc đã tham gia không ít chương trình truyền hình nhờ vào năng lực đặc biệt và thân phận riêng, có thể coi là một ngôi sao nhỏ trong giới trẻ, cũng hiểu biết nhiều điều mà trẻ em khác không biết.

Ví dụ như nhóc biết, nếu lần này Tô Hành mời nhóc, nếu không đi, nhóc sẽ mất đi không ít cơ hội xuất hiện trước máy quay.

Vì có thể thấy chương trình rất yêu thích Tô Hành.

Nhưng trong lòng Trần Gia Thạc thực sự không muốn cùng với Tô Hành, người vừa mới khiến nhóc chịu thiệt thòi.

Vì vậy Trần Gia Thạc rất bối rối.

Cắn cắn môi, Trần Gia Thạc đang do dự có nên đồng ý hay không, thì một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên đỉ.nh đầu nhóc, giọng nói trầm ổn của Trần Kính từ trên đầu hắn truyền đến.

"Đương nhiên là phải đi, ta sẽ đi cùng Gia Thạc. Ta rất hứng thú với năng lực của Tiêu tiên sinh, cũng hy vọng sau này có thể trao đổi một chút."

Tô Hành: ?

Còn Tiêu Tế, y bình tĩnh phản ứng lại, gật đầu rồi nói: "Được."

Trần Kính mỉm cười, cúi đầu vỗ vỗ bờ vai của Trần Gia Thạc, nói: "Con trai, đi thôi."

Trần Gia Thạc do dự một chút, im lặng gật đầu.

Biểu hiện của Trần Gia Thạc lúc này đã bị khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy. Mọi người cho rằng Trần Gia Thạc thấy ngại ngùng xấu hổ, thậm chí còn bắt đầu "phục" Tô Hành.

Tô Hành thì không biết rằng những khán giả này lại hay "phục" như vậy, thấy mọi người đều đồng ý, nhóc lập tức hứng thú kéo Tiêu Tế đi về phía trước.

Máy quay vội vàng theo sát.

*

Căn phòng suite sang trọng mà chương trình sắp xếp quả thật rất ấn tượng. Ban công kiểu châu Âu được trồng đầy các loại hoa đẹp, lúc này dưới ánh đèn, lại thêm những dải đèn nhấp nháy, tạo nên một không gian hoành tráng mà trẻ con rất thích.

Trong phòng được trang trí bằng vô số giấy vàng và bóng bay, những con búp bê xinh xắn chất thành đống, còn có một khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.