Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 216: Chương 216




Ông Puech ôm người đẹp ngồi vào siêu xe: "Thôi được, vậy không nhắc tới nữa, trên chuyến bay trở về lần này, suýt chút nữa anh đã mất mạng rồi..."

Gặp phải chuyện mạo hiểm như vậy, trong bụng ông ấy đã sớm chất đầy lời muốn nói, nhưng lại không tiện nói với cấp dưới.

Ban đầu Lisa chỉ nhìn ông ấy với vẻ mặt đầy tình cảm, lặng lẽ cổ vũ, nhưng khi nghe tới đoạn sau thì vẻ mặt thay đổi hẳn.

"Anh nói gì cơ? Có người cứu anh trên máy bay, dùng châm sao?"

Ông Puech vẫn còn đắm chìm trong ký ức, không phát hiện sự khác thường của bà ấy: "Đúng vậy, anh không biết đó là cái gì nhưng rất thần kỳ, còn động đậy nữa."

Vẻ mặt Lisa cứng đờ, bà ấy không ngờ đã nhiều năm rồi mà vẫn có thể nghe nhắc tới châm cứu.

"Đó là ngân châm dùng để châm cứu, phương pháp trị liệu trung y đặc biệt của Trung Quốc."

Ông Puech không hiểu lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc ông ấy ca ngợi một phen: "Ồ, đúng là thần kỳ quá, cô gái đó..."

Cả người Lisa run lên, đột nhiên trợn to mắt, vẻ mặt cực kỳ kỳ lạ: "Chờ một chút, là Lian? Hay là Li?"

Cô gái trẻ họ Liên, biết trung y? Lại còn biết châm cứu?

Ông Puech thấy khó hiểu: "Hình như là Lian? Anh cũng không chắc lắm, mà sao thế?"

Đầu óc Lisa rối bời: "Cô gái đó xinh đẹp không? Bao lớn rồi?"

Ông Puech hiểu lầm, nhịn không được ôm chặt bà ấy, cười ha ha đáp: "Không đẹp bằng em đâu, honey, em là người xinh đẹp nhất trong lòng anh."

Lisa ngã vào lòng ông ấy mà thở dài một hơi, chắc chỉ là nghe nhầm, người nhà họ Liên không dễ gì mà chịu xuất ngoại.

Mà nhà họ Liên cũng không có cô gái nào am hiểu chữa bệnh cả!

Liên Kiều đặt khách sạn tốt nhất Paris, khoang hạng nhất trên máy bay bị người khác bao trọn rồi nhưng khách sạn thì vẫn có thể chọn.

Đoàn người vội vàng bước vào trong khách sạn, nơi đây được trang trí nguy nga lộng lẫy cao cấp sang trọng, khiến người mắt nhìn sáng mắt.

Hứa Gia Thiện sững sờ, phảng phất như vừa bước vào một thế giới hào nhoáng không thuộc về anh ấy vậy.

Hóa ra trên thế giới này còn có nơi cao to rực rỡ thế này, chỉ mới là sảnh chính đã khiến người ta ngợp trong thế giới vàng son rồi.

Khó trách Liên Kiều vẫn thường hay nói phải đi xem thế giới bên ngoài nhiều một chút, mới biết được trời cao tới đâu, thế giới này tốt đẹp tới nhường nào.

Anh ấy vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, giống như nhà quê mới lên phố, thấy cái gì cũng mới lạ.

"Á." Anh ấy va phải người khác, hoảng sợ: "Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi."

Là một cô gái, tóc đen mắt đen, là người châu Á.

Bỗng nhiên người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cô ta túm lấy cánh tay Hứa Gia Thiện: "Mắt cậu bị mù à? Sao cậu dám đụng trúng cô chủ nhà tôi? Cậu có gánh nổi trách nhiệm không?"

Hứa Gia Thiện căng thẳng muốn chết, không ngừng xin lỗi, nhưng vẫn không thể dập tắt được lửa giận của đối phương như cũ.

Liên Kiều đang làm thủ tục check in, vì bận nên bảo anh cả đi qua nhìn xem.

Cậu cả Liên đi vài bước: "Có chuyện gì thế?"

Cô gái đưa lưng về phía anh ấy lập tức quay đầu lại, thét chói tai đầy mừng rỡ: "Á á á, Liên Đỗ Trọng, chúng ta lại gặp mặt rồi, thật trùng hợp, chúng ta có duyên quá nhỉ."

Liên Đỗ Trọng kinh ngạc không thôi, không ngờ lại là con gái của Thẩm Không Thanh, Thẩm Linh, là cô nàng có vấn đề về đầu óc kia.

Duyên phận cái gì? Rõ ràng là nghiệt duyên thì có.

Anh ấy chỉ vờ như không thấy, vỗ bả vai Hứa Gia Thiện rồi nói: "Đi thôi, Liên Kiều đang đợi chúng ta đấy."

Thẩm Linh ngơ ngác nhìn bóng lưng của Liên Đỗ Trọng, hốc mắt dần dần đỏ lên, tại sao lại vờ như không nhìn thấy cô ta chứ?

Người phụ nữ trung niên kia híp mắt lại, bỗng dưng hét to một tiếng: "Báo cảnh sát, cái cậu mặc đồ xanh kia sàm sỡ cô chủ nhà tôi, tôi muốn tố cáo cậu ta."

Bước chân của Hứa Gia Thiện khựng lại, suýt chút nữa té ngã, sau đó nhìn xuống quần áo của mình theo bản năng, là áo khoác màu xanh dương.

Đang nói anh ấy đấy à?

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

 

"Chính là cậu đấy!" Người phụ nữ trung niên kéo Thẩm Linh hùng hổ lại đây, chỉ vào mặt Hứa Gia Thiện rồi mắng đầy giận dữ: "Mọi người đều thấy rõ ràng, là cái tên lưu manh này sàm sỡ cô chủ nhà tôi."

"Tôi không có, đúng là tôi đụng trúng cô ấy nhưng tôi đã nói xin lỗi rồi mà."

"Cậu cố ý đụng trúng cô chủ rồi lén lút sờ m.ô.n.g cô ấy chứ gì."

Đúng lúc Liên Kiều nghe thấy câu này, cười lạnh một tiếng, hóa ra là nhắm vào cô.

Thẩm Nam Tinh lén sờ m.ô.n.g cô rồi bị cô đánh một trận nhừ tử, phải nằm viện rất lâu, sau đó lại bị bắt nhốt tới giờ còn chưa được thả ra.

Ha ha, đó là anh ta bị trừng phạt đúng tội.

Nhưng anh họ cô là người thành thật hiền lành, còn chẳng dám nói nhiều với con gái thì sao mà dám sàm sỡ được?

Dùng thủ đoạn như vậy để trả thù cô, chỉ có thể nói là nhà họ Thẩm thấp kém quá.

"Cô Thẩm, anh họ tôi có sờ m.ô.n.g cô không?"

Thẩm Linh ngơ ngác nhìn cô, dường như vẫn chưa hiểu được tình huống hiện tại, sao bọn họ lại đi chung với nhau thế?

"Anh ta là anh họ của cô sao?"

Liên Kiều thật sự không thích người nhà họ Thẩm vì chẳng có ai là bình thường cả: "Đúng vậy."

Thẩm Linh nghiến răng, lớn tiếng kêu lên: "Anh ta sờ! Chị Phương thấy được!"

Cậu cả Liên nhíu mày, lại càng thấy không thích hơn, một cô gái không có quan niệm đúng sai, chỉ số thông minh thấp thì sao mà anh ấy thích nổi chứ.

Người phụ nữ trung niên chính là chị Phương đang cười đắc chí, cuối cùng cũng trả thù được thay cho cậu chủ nhỏ nhà mình rồi.

Cậu chủ nhỏ nhà chị ta đường đường là người thừa kế của nhà họ Thẩm, ngậm thìa vàng lớn lên, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sờ cô có một tí thì làm sao chứ?

Đó là đề cao cô rồi, thấy cô có chút nhan sắc nên mới nể mặt đấy.

Không biết có bao nhiêu cô gái khóc lóc xin được đi theo cậu chủ nhỏ kia kìa.

Ấy vậy mà con nhãi này lại không biết tốt xấu, đánh cậu chủ nhỏ bị thương nặng, còn nhất quyết không chịu bỏ qua mà bắt giam người ta.

Chị ta rất muốn bóp c.h.ế.t Liên Kiều.

Trong mắt Liên Kiều hiện lên lửa giận: "Được, vậy thì báo cảnh sát."

Liên Đỗ Trọng khẽ lắc đầu: "Liên Kiều."

Không cần thiết phải làm lớn chuyện này, cãi nhau trong nước thì thôi, chứ nếu cãi nhau ầm ĩ ở nước ngoài thì hình tượng người Trung Quốc bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng cho dù có nhốn nháo tới mức này thì cũng không có bao nhiêu người vây xem, một là vì nghe không hiểu tiếng Trung, hai là người nước ngoài không có thói quen nhiều chuyện.

Chị Phương cười lạnh lùng: "Cô hỏi thử xem anh họ cô có muốn hay không kia kìa? Xem cậu ta có dám không?"

"Anh họ, em tôn trọng quyết định của anh." Liên Kiều cũng không sốt ruột, nếu anh ấy không muốn, vậy thì cô sẽ đổi cách khác.

Trong đầu cô có vô số cách để dạy cho đối phương một bài học, còn có thể bẻ răng rút m.á.u của đối phương nữa.

Hứa Gia Thiện rất căng thẳng, lần đầu tiên anh ấy gặp cảnh ăn vạ thế này, nhưng đầu óc anh ấy vẫn còn tính là tỉnh táo: "Anh nghe theo em."

Em gái thông minh hơn anh ấy gấp trăm lần, cô lại là người rất bênh vực người mình, sẽ không hại anh ấy.

Đời này Liên Kiều đã từng sợ ai bao giờ? "Được, vậy thì báo cảnh sát đi, để tôi xem thử rốt cuộc mấy người tính diễn thế nào cho xong chuyện? Đúng rồi, hệ thống pháp luật Anh Mỹ quy định là người nào tố cáo người đó đưa bằng chứng, mấy người đã chuẩn bị được bằng chứng chưa? Nếu không thì là tội vu khống đấy."

Nói thật thì trong nước bế tắc bảo thủ, lại có nhà họ Liên tạo áp lực nên Thẩm Nam Tinh mới bị giam giữ.

Còn nước ngoài thì rất thoáng, cho dù thật sự sờ m.ô.n.g một cái thì cũng không thể nào có chuyện bắt giam người lại, đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Chị Phương còn xem ở đây như trong nước, một lòng muốn trả thù.

"Cái gì là hệ thống pháp luật Anh Mỹ, cô đừng hòng lừa tôi, pháp luật cả thế giới đều giống nhau cả thôi, cho dù là ai sờ m.ô.n.g con gái thì cũng phải bị kiện."

Liên Kiều nhìn chị ta như nhìn kẻ ngu: "Bắt chước cách làm của tôi hả? Vậy phải có thực lực như tôi trước đã, ở đây cũng không phải địa bàn nhà họ Thẩm mấy người, được, vậy thì chơi kiện lên tòa ở nơi dị quốc tha hương đi, tôi cũng hào hứng lắm đấy."

Cô nóng lòng muốn thử, ý chí chiến đấu dạt dào, ánh mắt sáng rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.