Gương mặt thật sự của Mộ Không Du, Nhiếp Bàn chưa từng thấy qua.
Bà ta không biết bí mật của hắn ta.
Nhưng dù là khuôn mặt giữ nguyên râu tóc trắng này vẫn cảm thấy tiên phong đạo cốt, tư dung không tồi.
Chưa kể đến thân phận, tu vi cùng những năm này của hắn ta, mặc dù nghiêm khắc nhưng chân tâm dạy dỗ Mộ Văn.
Mộ Văn là con gái duy nhất của bà ta, là người bà ta coi trọng nhất. Bà ta biết con gái rất kính mến cha, có Mộ Không Du, một phủ chủ làm cha, dù sau này bà ta có xảy ra chuyện gì, con gái vẫn có thể sống một đời vinh quang.
Mộ Không Du và Nhiếp Bàn đều là đạo quân, một người tu kiếm, một người tu pháp. Trước khi kiếm tiên trở về, Ôn Nhan và Tần Bạch Tiêu đều là đệ tử thân truyền của bà ta, cả hai đều rất xuất sắc.
Sau khi kiếm tiên trở về, đợi qua đại hội Tiên Môn, hai môn sinh đắc ý này chắc chắn sẽ phải rời đi.
Vì đại nghiệp Nhân giới, Nhiếp Bàn rất rõ ràng, chỉ vì họ mà vui mừng.
Điều duy nhất bà ta không yên lòng là Mộ Văn.
Vì vậy mới tìm Mộ Không Du nói những lời này.
Dường như Mộ Không Du bị bà ta làm cho hoảng sợ.
“Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Hắn ta nhíu mày, quay người đi ngay, đi được vài bước lại dừng lại, không quay đầu lại nói: “Đại hội lần này ta cũng không chủ trì, ngươi hoặc Hoàn Niệm đều có thể. Ngày đó ta cũng sẽ không xuất hiện, đại hội kết thúc ta sẽ tự tới.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiếp Bàn không ngạc nhiên với thái độ phớt lờ lời nói của mình, cũng không có ý ngăn cản, chỉ thắc mắc hỏi: “Ngươi đi đâu? Chuyện quan trọng như vậy, Tiên tôn không tới đã đành, sao ngươi cũng không tới?”
“Ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Nhiếp Bàn còn muốn hỏi, Mộ Không Du đã hóa quang mà đi.
“... Chuyện quan trọng hơn.”
Nhiếp Bàn suy nghĩ mãi vẫn không biết hắn ta có chuyện gì quan trọng hơn.
Nhưng rất nhanh sự chú ý của bà ta bị chuyển hướng, vì Tần Bạch Tiêu vội vàng chạy lên lầu, vài bước đã dịch chuyển đến trước cửa phòng Tần Giang Nguyệt, không kịp chào hỏi Nhiếp Bàn.
Là đệ tử, hắn ta chưa từng thất lễ như vậy.
“Đại ca! Huynh trưởng!”
Hắn ta quá lo lắng, gõ cửa mấy cái đã muốn đẩy cửa vào nhưng không thành.
Sự thất bại này khiến hắn ta bình tĩnh lại một chút, gõ vào cánh cửa đang đóng chặt rồi nói: “Huynh trưởng, sư tỷ xảy ra chuyện rồi, xin huynh hãy cứu tỷ ấy!”
Sư tỷ.
Nhiếp Bàn vội vàng bước tới: “A Nhan sao rồi?”
Lúc này Tần Bạch Tiêu mới nhìn thấy Nhiếp Bàn, mắt đỏ hoe nói: “Sư tôn không nhận được linh phù của sư muội Mộ Văn sao? Thương thế của sư tỷ đột nhiên trở nặng, đã gần như không thể cứu được nữa rồi.”
Nhiếp Bàn lập tức hóa ra linh phù trong tay, quả nhiên thấy Mộ Văn đã gửi hơn mười phong linh tín tới.
“Ta vừa nói chuyện với phủ chủ, không chú ý.” Nhiếp Bàn vội vàng dùng linh phù trả lời trở lại rồi quay về phía trong cửa, nói: “Tiên tôn không biết, từ khi A Nhan từ Tư Các trở về thì nằm mãi không tỉnh, Tôn trưởng lão của Vân Quy Phong đã xem qua, nói rằng nàng đã rơi vào mộng yểm, không dễ thoát ra, tâm kết không giải được sẽ bị tâm ma xâm nhập, hồn phi phách tán.”
Bà ta bước lên một bước: “Trước đây phủ chủ đã dùng Cửu Tiên Hương đốt bên gối nàng, giúp nàng thoát khỏi mộng yểm. Tưởng rằng có thể hồi phục, không ngờ lại trở nặng. Nếu Tiên tôn không có chuyện gì quan trọng, có thể giúp A Nhan thoát khỏi mộng yểm, cứu nàng một mạng đi.”
“Huynh trưởng.” Tần Bạch Tiêu không nghe thấy phản ứng từ trong phòng, không nhịn được lại gọi một tiếng: “Huynh có ở trong đó không?”
Tất nhiên Tần Giang Nguyệt ở bên trong.
Hắn cũng nghe rõ hết những lời họ nói.
Hắn không trả lời vì không chắc thái độ của Tiết Ninh.
Nàng luôn rất để ý đến Ôn Nhan.
“Về việc bài vị, sau khi Trường Thánh rời đi, ta đã phát Kim Giám giải thích rõ ràng.”
Tiết Ninh nằm ba ngày, tỉnh lại chưa từng ra khỏi cửa, từng đợt thông tin thực sự quá nhiều.
“Nàng muốn ta cứu nàng ta không?”
Tần Giang Nguyệt không để ý đến yêu cầu bên ngoài cửa, hỏi Tiết Ninh một câu như vậy.
Tiết Ninh nào có thể có câu trả lời khác?
“Người thì chắc chắn phải cứu.”
Nàng và nữ chính không có oán thù, trước đây cũng vì vấn đề cốt truyện nên mới hy vọng nàng ta đừng ở lại sau núi.
Bây giờ cốt truyện hoàn toàn không thể xem được nữa, giữa hai người tự nhiên cũng không còn gì.
Hiện tại Ôn Nhan đang gặp nguy hiểm tính mạng, tất nhiên Tần Giang Nguyệt có thể đi cứu người.
Nhưng mà.
Trong lòng thực sự có chút cảm giác kỳ quái.
Ôn Nhan... nàng ta quá yêu Tần Giang Nguyệt.
Trong nguyên tác là Tần Giang Nguyệt chết, Tần Bạch Tiêu lại nỗ lực rất lâu, đại kết cục chín c.h.ế.t một sống mới có thể ôm mỹ nhân về.
Nhưng hiện tại Tần Giang Nguyệt không những không c.h.ế.t mà còn trở về mạnh mẽ hơn, sau khi Ôn Nhan tỉnh lại sẽ như thế nào?
Đó là nữ chính nguyên tác, dù cốt truyện có lệch đi, hào quang vẫn còn đó chứ?
Thực ra thời gian Tần Giang Nguyệt và Tiết Ninh chung đụng cũng không dài, bây giờ mới coi như có thời gian để hiểu nhau kỹ hơn, thử ở bên nhau với tư cách là người yêu, hắn có thể sẽ phát hiện ra thực ra nàng cũng không tốt đến thế, không đáng để hắn yêu quý như vậy?
Tiết Ninh nghĩ rằng có lẽ đây chính là tình yêu.
Khiến người ta lo được lo mất, không tự giác mà trở nên hèn mọn.
“Để họ vào đi.”
Tiết Ninh không thích bản thân như vậy, cũng sợ Tần Giang Nguyệt nhận ra những cảm xúc nhạy cảm này của nàng, bèn vượt qua hắn để mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã đối diện với ánh mắt của Tần Bạch Tiêu, có lẽ hắn ta rất lo lắng, một chân đã bước vào, nhìn thấy Tiết Ninh bèn khựng lại.
Nhưng Nhiếp Bàn lại rất tự nhiên: “Tiết sư điệt.”
Tiết Ninh đáp lễ: “Đại trưởng lão, Tiên tôn mời ngài vào.”
Nhiếp Bàn gật đầu, rất tự nhiên vỗ vai Tần Bạch Tiêu một cái, Tần Bạch Tiêu hoàn hồn, cúi đầu theo bà ta vào trong.
Tiết Ninh đứng ở cửa, như một vị thần canh giữ cửa.
“Tiên tôn mở cửa chắc là đồng ý cứu A Nhan rồi, nếu không còn việc gì khác, có thể xuất phát ngay bây giờ được không?” Nhiếp Bàn nói: “Vừa rồi tiểu nữ có nhắc trong linh phù, hồn đăng của A Nhan rất yếu, gần như không còn hơi thở nữa rồi.”
Chú ý thấy ánh mắt của Tần Giang Nguyệt chuyển sang mình, Tiết Ninh vội nói: “Cứu người quan trọng, chỗ ta không có vấn đề gì.”
Nhiếp Bàn thấy nàng thái độ như vậy, cảm kích hành lễ.
Đây thật sự là thái độ hoàn toàn khác so với lần đầu tiên gặp ở sau núi.
Thực ra dù không có những lời này của Tiết Ninh bây giờ, Nhiếp Bàn cũng sẽ không còn nhìn nàng như trước đây.
Nàng đã hoàn toàn khác.
Khi họ đến đây, Tiết Ninh đã dùng sức lực nhỏ bé của mình để bảo vệ bao nhiêu người phàm, họ đều thấy rõ.
Không quản thân mình như vậy, đừng nói là người phàm, họ cũng cảm động vô cùng.
Vốn dĩ Nhiếp Bàn rất ngưỡng mộ nữ tu có năng lực, càng ngưỡng mộ nữ tu có khí tiết, nghĩ rằng Tiết Ninh hiện tại mới thực sự trưởng thành, nếu Tiết Tông ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ hài lòng.
Nghĩ đến vị sư huynh này, ánh mắt Nhiếp Bàn lóe lên, nghiêng người nói: “Tiên Tôn, mời đi trước.”
Tần Giang Nguyệt nhận thấy ánh mắt thay đổi của Nhiếp Bàn, dường như vô tình liếc nhìn bà ta một cái, bước đến bên Tiết Ninh, đưa tay ra, rõ ràng là muốn nàng đi cùng.
Sự thân mật không chút kiêng dè của hắn khiến tâm trạng rối bời của Tiết Ninh bình tĩnh lại một chút.
Nhưng có lẽ Thiên Đạo thực sự không muốn để họ quá thuận lợi.