Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ

Chương 143: Chương 143




Ngân Tâm á khẩu không nói nên lời, hồi lâu mới trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Chiêu này của đệ đã dùng trên người ta rồi, ta thấy đệ đang ngứa da rồi!”

Ngân Phong nở nụ cười, làm gì còn vẻ ấm ức vừa rồi, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ không cam lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“... Thật là bất công.” Hắn ta lẩm bẩm gì đó, không để tỷ tỷ nghe thấy.

Đã không thể tìm A Ninh thì ở đây cũng chẳng có gì thú vị, hắn ta vừa muốn rời đi thì đụng phải Mộ Văn, đại tiểu thư của Tiên phủ này, tỷ tỷ ngàn dặn vạn dò đừng có chọc vào nàng ta, Ngân Phong luôn kính nhi viễn chi, ai ngờ cũng có thể chọc phải đại tiểu thư này.

“Ngươi né cái gì? Ta đi đường đàng hoàng, sao lại làm bộ tránh như rắn rết thế? Ngươi coi thường ta à?”

Ngân Phong ngơ ngác tròn mắt.

Mộ Văn chỉ vào hắn ta: “Nam tu Hợp Hoan Tông thật to gan! Báo danh đi, để ta biết ngươi là ai!”

Ngân Tâm giữ em trai lại, vội vàng rời đi, Mộ Văn không hỏi được tên, dậm chân một cái.

Hiện nay Tần Giang Nguyệt ở trong Tiên phủ, chỗ ở chính là vị trí của hồ Kính trước đây.

Sau khi hắn phục sinh, hồ Kính biến thành một cái hố lớn, Tiên phủ dẫn nước lấp đầy hố, xây dựng một tòa Tiên Các trên mặt nước để Tiên tôn cư trú.

Tần Giang Nguyệt không kén chọn chỗ ở, thay vì ở đây, hắn càng muốn quay về sau núi, nơi hắn từng ở trước kia hơn.

Tuy nhiên việc tu luyện của Tiết Ninh cần linh lực, vì vậy nơi này vẫn thích hợp hơn.

Khi Tiết Ninh quay về Tiên Các, ở cửa gặp một người vừa nghĩ đến.

Là Giang Trạm. Thân hình hắn ta cao gầy nhưng yếu ớt, dù khoác đại bào vẫn gầy gò mảnh khảnh.

Tiết Ninh chạy đến, bước chân không hề nhẹ, Giang Trạm quay đầu nhìn lại, tóc dài bay phấp phới tựa như bức tranh thơ.

Trong lòng hắn ta ôm một đứa trẻ yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt có chút buồn bã.

...???

Sao lại có vẻ như bị bỏ rơi giống như cháu trai thế?

Tiết Ninh bị ánh mắt của hắn ta làm cho không thoải mái, không khỏi lùi lại nửa bước.

Nửa bước này khiến khuôn mặt Giang Trạm càng thêm khó coi.

“Ngươi về rồi.” Hắn ta chủ động mở miệng phá vỡ sự ngượng ngùng, giọng nói rất nhẹ, nghe không có lực.

Từ lúc mới gặp, hắn ta đã luôn mang thương tích, một phàm nhân mà nhiều lần gặp nguy hiểm, đến bây giờ vẫn còn sống cũng thật không dễ dàng.

“Ngươi đến đây...” Tiết Ninh liếc nhìn Tiên Các lộng lẫy xa hoa: “Cầu kiến Tiên tôn?”

Chắc không phải đến tìm nàng chứ?

Giang Trạm ngừng lại một chút, gật đầu: “Đúng vậy, nhưng dường như Tiên tôn không muốn gặp ta.”

Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt từ trong các vọng ra: “Bản tôn nói không gặp ngươi khi nào?”

Giang Trạm: “...” Hắn chưa nói, chỉ im lặng không nói, không cho lại gần, dùng hành động để từ chối.

Nghe thấy giọng của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh nhạy bén bắt được sự không vui nhỏ nhặt của hắn.

Người này là vậy, không vui cũng không nói, luôn giấu diếm, bị phát hiện rồi cũng có thể chối.

Hắn không giỏi bộc lộ cảm xúc, cũng không muốn bị người khác nhìn thấu cảm xúc, luôn cho rằng đó là sai.

Dù đã mở miệng đáp lời Giang Trạm, hắn cũng không thực sự muốn gặp mặt đối phương, chỉ cách qua tiên khí lượn lờ trong Tiên Các và cánh cửa đại điện đóng chặt mà nói: “Đến đây cầu kiến có việc gì.”

Giang Trạm và Tiết Ninh nhìn nhau, ôm đứa trẻ cung kính nói: “Tại hạ Giang Trạm, là Tề Vương triều Chu dưới phàm giới. Trong lòng là cô nhi còn lại sau sự cố của Nhân Hoàng lần này, là Nhân Hoàng tương lai của triều Chu.”

Giọng điệu tha thiết, chắc chắn từng chữ: “Tại hạ đến đây là muốn cầu xin Tiên tôn cứu mạng đứa trẻ này. Nước không thể một ngày không có vua, sau khi bái kiến Tiên tôn, tại hạ phải mang nó về phàm giới. Nhưng đứa trẻ này sinh thiếu tháng, qua trận chiến lần trước càng thêm yếu ớt, nhìn qua thì không ổn rồi.”

 

 

Sinh thiếu tháng?

Tiết Ninh bước tới kéo khăn quấn ra xem, trên mặt đứa trẻ xanh tím, hô hấp yếu ớt, dưới cổ tay trái lại không có tay.

Tiết Ninh bỗng ngẩng đầu nhìn Giang Trạm, Giang Trạm khó xử nói: “Trước đây không nói với ngươi, thực sự là liên quan đến bí mật Hoàng gia... Nhân Hoàng thể yếu, năm nay mới có đứa con này, đứa trẻ sinh ra đã thiếu bộ phận cơ thể, là một người khuyết tật. Làm Hoàng đế sao có thể như vậy? Vì thế Nhân Hoàng mới phải đến đây, bề ngoài là tìm Trường Sinh Đan không thể có được, thực chất là để chữa trị cho đứa trẻ này.”

... Thì ra là vậy.

“Nhưng chuyện như thế này cũng không nhất thiết phải phiền Tiên tôn.” Tiết Ninh chớp chớp mắt, nói: “Ngươi tìm ta không phải được rồi sao? Ta thử xem, có lẽ có thể giúp đứa trẻ mọc tay.”

Giang Trạm sững sờ một lúc, thấp giọng nói: “Nếu ngươi có thể thì tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng trước đó cũng không phải không có tu sĩ khác thử qua, trước khi đến đây ta cũng đã tìm Tôn trưởng lão của Vân Quy Phong, nhưng cũng không cách nào chữa được tay của nó.”

“Thiên tàn thì định trước là không có mệnh làm Nhân Hoàng, dùng pháp thuật của tu sĩ để chữa thiên tàn cho phàm nhân không chỉ ảnh hưởng đến nhân quả mà còn không được Thiên Đạo cho phép.” Lúc này Tần Giang Nguyệt mới mở miệng: “Tử khí của Nhân Hoàng trên người nó nhạt nhòa, ngược lại trên người ngươi tử khí tụ hội, là tướng làm Hoàng đế.”

Giang Trạm đứng ngẩn ra, hồi lâu không nói nên lời.

Tiết Ninh nhìn tay mình, cuối cùng chỉ giúp đứa trẻ bổ sung một chút sinh khí để dù không thể có tứ chi lành lặn cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Những điều cần nói Tần Giang Nguyệt đã nói hết, Tiết Ninh làm xong việc này, gật đầu với Giang Trạm, bước qua cây cầu Hàn Ngọc trước Tiên Các, bước vào cánh cửa đại điện đang chủ động mở ra cho nàng.

Giang Trạm cứ thế nhìn nàng đi vào.

Cây cầu Hàn Ngọc đó, hắn là phàm nhân, chỉ cần lại gần một chút đã lạnh đến toàn thân, dường như giây tiếp theo sẽ bị đóng băng mà chết.

Nhưng Tiết Ninh đi qua lại nhẹ nhàng tự nhiên.

Cánh cửa đại điện không dành cho phàm nhân mở ra, khi Tiết Ninh còn chưa đến gần đã vội vàng mở ra.

... Nay mọi người đều biết, kiếm tiên chính là chân quân Triều Ngưng trở lại.

Đến giới tu hành, Giang Trạm cũng biết Tiết tiên quân và tổ tiên Giang gia sinh ra một cô con gái, chính là vị hôn thê trước kia của chân quân Triều Ngưng, tên gọi Tiết Ninh.

Quan hệ giữa nàng và Tiên tôn, hiện tại nhìn vào còn gần gũi hơn lời đồn, tuyệt không có mâu thuẫn gì.

Giang Trạm ôm chặt đứa bé trong lòng, cẩn thận kéo lại khăn quấn, cúi đầu rời đi.

Trong Tiên Các, Tiết Ninh nằm trên bậu cửa sổ nhìn bóng lưng của hắn ta.

“Khi nào hắn rời đi?”

Một lúc sau Tần Giang Nguyệt mới nói: “Ngày mai.”

“Sao lại để hắn đi nhanh vậy?”

Tần Giang Nguyệt nhìn qua: “Nàng muốn giữ hắn lại vài ngày sao?”

Tiết Ninh đứng dậy nhìn lại: “Ta lo lắng về sự cố của Nhân Hoàng. Tuy rằng hắn không phải là nhân chứng duy nhất, nhưng trong những nhân chứng, hắn là người trưởng thành duy nhất có thể nói chuyện.”

Tiểu hoàng tử có thể bỏ qua không tính đến.

“Nàng nghi ngờ hắn.” Tần Giang Nguyệt đang ngồi trên bồ đoàn chỉnh lý pháp khí của hắn, đó là cành hoa do Tiết Ninh tỉ mỉ trang trí.

Tiết Ninh bước đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, chầm chậm dựa vào người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất đỗi tò mò.

“Ta chỉ không yên tâm.” Nàng chậm rãi nói: “Giới luật đường hiện tại còn chưa đưa ra kết quả, hắn có nên ở lại đây đợi điều tra rõ ràng rồi mới đi?”

Nàng không nói không yên tâm về điều gì, điều đó cũng là một câu trả lời rồi.

Điều nàng không yên tâm chính là bất kỳ kết quả nào có thể xảy ra.

Tần Giang Nguyệt đặt cành hoa xuống, không nói gì. Hắn là người thận trọng chu đáo như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, huống chi chuyện này còn liên quan đến dòng dõi duy nhất của Giang gia.

Dù sao Giang gia cũng là ngoại tộc của vợ Tiết Tông, mà Tiết Tông cũng từng làm sư phụ của hóa thân hắn.

“Đi cũng tốt.” Một lúc sau, hắn nói: “Có những việc chỉ khi buông tay mới có thể thấy nó xảy ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.