Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 379: Chương 379




"Tên ngốc bị cắm sừng kia trở về thành phố rồi lại lần nữa cưới một cô vợ và nhanh chóng có một đứa con. Thật sự không ngờ tới người phụ nữ nông thôn kia lại mang đứa bé tới đây muốn tìm cậu ta. Làm sao cậu ta có thể bằng lòng nuôi đứa bé kia được, đó chính là vết nhơ trong cuộc sống của cậu ta, thế nhưng ba mẹ của cậu ta không biết nên vẫn muốn nuôi đứa nhỏ đó. Sau này, mỗi lần người đàn ông đó nhìn thấy đứa bé kia là lại nhớ tới chuyện mình bị cắm sừng của mình. Cậu ta nhịn không được nên nói hết chân tướng sự thật kia cho ba mẹ mình biết, không biết ba mẹ cậu ta nghĩ thế nào vẫn giữ cậu ta lại rồi coi nó là cháu nội ruột của mình. Bọn họ còn để lại căn phòng, đồ gia truyền trong nhà cho hết đứa cháu nội không cùng huyết thống kia."

Qua hồi lâu Phương Trạch Vũ mới nhạt nhẽo nói: "Cảm ơn ông đã nói chuyện này ra với tôi, rất thú vị." Anh lại im lặng một lát rồi nói: "Phòng ở kia bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa toàn bộ nó cho ông, coi như là tôi mua nó. Còn di vật... để lại cho Phương Trạch Hào đi."

Thư Nhan ở nhà chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Phương Trạch Vũ trở về, trong lòng cô có hơi sốt ruột nên nhịn không được lại gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ: "Sao không có ai nghe vậy?" Sau khi nói với cô cả một tiếng cô lại cầm lấy đen pin đi tìm anh.

Quán trà nói Phương Trạch Vũ đã rời đi từ lâu, Thư Nhan lại đi đến chỗ bà nội nhưng cũng không tìm thấy người.

Thư Nhan bình tĩnh lại suy nghĩ thật lâu, việc có thể làm cho Phương Trạch Vũ mất khống chế chắc hẳn chỉ có ông bà nội đã qua đời. Thư Nhan hỏi thăm ba nội về vị trí phần mộ của ông bà nội Phương Trạch Vũ nằm ở đâu rồi một mình chạy tới đó.

Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ quỳ gối trước bia mộ nên cô cũng chậm rãi đi qua, cô quỳ xuống bên cạnh anh rồi nhẹ giọng nói: "Cháu chào ông bà nội, cháu là Thư Nhan, hôm nay cháu chạy tới đây vội vàng nên cũng không kịp mua hoa, ông bà đừng trách móc cháu."

"Ông bà sẽ không trách móc em đâu." Phương Trạch Vũ ngẩng đầu để lộ ra vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó anh ôm chặt lấy Thư Nhan đau khổ khóc rống: "Anh đúng là một trò đùa mà."

Hoá ra từ đầu đến cuối là anh hận sai người, Phương Kiến Hoa không bóp c.h.ế.t anh đã là nhân từ lắm rồi, hoá ra anh căn bản không phải là cháu nội ruột của ông bà nội.

Tuy rằng Thư Nhan không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất định là Phương Kiến Hoa đã đả kích một việc rất lớn với anh, cô nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai của anh: "Dù cho có là chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ bên cạnh anh, anh còn có em, còn có Thanh Thanh và Thiên Bảo..."

Về đến nhà Phương Trạch Vũ ngủ suốt một ngày một đêm, Thư Nhan vẫn luôn ở nhà chăm sóc anh, chờ đến khi anh tỉnh dậy cô cũng không hỏi gì cả mà làm như bình thường hỏi anh: "Đói bụng chưa?"

"Đói bụng, anh muốn ăn mì sợi em nấu." Phương Trạch Vũ rất hiếm khi dùng giọng điệu làm nũng ra với cô.

 

 

Thư Nhan nghe vậy mỉm cười: "Chờ em một lát."

"Tỉnh rồi sao?" Cô cả hỏi Thư Nhan: "Để cô đi nấu một chút cháo."

"Không cần đâu." Thư Nhan ngăn cô cả lại: "Anh ấy nói muốn ăn mì sợi cháu nấu, cứ để cháu làm cho."

Cô cả hiểu rõ gật đầu, bà ấy cởi tạp đề rồi xách giỏ rau lên nói: "Rau củ trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, cô đi mua một chút."

Phương Trạch Vũ đứng dậy rửa mặt qua loa một lát rồi dựa vào phòng bếp nhìn Thư Nhan bận rộn vì anh: "Anh mơ một giấc mơ rất dài, ban đầu anh mơ thấy ông bà nội, cuộc sống ở bên kia của ông bà thật sự rất tốt còn bảo anh không cần phải lo lắng. Sau đó anh lại mơ thấy em, em vẫn luôn gọi anh cho nên anh mới tỉnh."

Là anh quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, nếu như ông bà nội thật sự không thích anh thì làm sao ông bà có thể giữ anh lại ở Nam Thành được. Đã thế ông bà còn để lại căn phòng và đồ gia truyền của nhà họ Phương cho anh, coi anh là đứa cháu đích tôn chân chính. Vậy nên ba cái gì chứ, mẹ cái gì chứ, anh có ông bà nội là đã đủ rồi.

"Chắc chắn là ông bà nội cũng hy vọng anh có một cuộc sống tốt nếu không ông bà sẽ không yên tâm đâu." Thư Nhan quay đầu lại mỉm cười với Phương Trạch Vũ một chút: "Mì xong rồi."

Phương Trạch Vũ ngủ suốt một ngày một đêm cũng đã đói từ lâu rồi, anh ăn từng miếng từng miếng xong sau đó lại tự bưng bát của mình lên đi vào trong rửa, Thư Nhan cũng không ngăn cản anh.

TBC

"Anh có muốn ăn một chút trái cây không?" Thư Nhan nói, trên tay đã lấy ra quả táo cùng quả chuối.

"Được." Phương Trạch Vũ vừa ăn trái cây vừa dùng giọng nói rất bình thản kể lại câu chuyện xưa mà Phương Kiến Hoa đã kể cho Thư Nhan nghe.

Khó trách, đến cả một người kiên cường như Phương Trạch Vũ cũng phải chạy tới trước mộ của ông bà nội mà khóc, anh còn nói mình đúng là một trò cười. Cái này thật sự... Thư Nhan cảm thấy đến cả phim truyền hình chắc cũng không dám quay như vậy đâu, chỉ sợ lại bị người ta mắng chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.