Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 385: Chương 385




Thư Kiến Dương gật đầu gạch bỏ bọn họ đi, cuối cùng trong những anh em họ ngoại trừ có anh họ cả và Thư Kiến Dương thì những người khác đều không đi. Trong số anh chị em của Thư Nhan thì ngoại trừ hai vợ chồng già thì hai nhà khác cũng không đi.

Vốn dĩ nhà thằng hai, thằng ba cũng định đi nhưng mà cân nhắc đến tính nết hiện tại của Thư Nhan còn cả người mà cô muốn kết hôn lần hai, bọn họ vừa nhìn thấy đã kinh hãi. Chạy tới thật xa để ăn một bữa cơm lại còn chẳng chiếm được lợi ích gì đã thế còn làm chậm trễ việc trong nhà nên bọn họ thẳng thừng nói không đi.

Gia đình nhà hai dì mỗi người cử vài người lớn trong nhà bọn họ đi làm đại diện, có hai cậu thì nhà cậu cả nói bận quá không đi đến được thế nhưng mợ cả vẫn đưa một bao lì xì tới nhờ nhà cậu út giúp mang qua, ông bà ngoại nói mình lớn tuổi rồi nên cũng không đi được.

Cuối cùng bên nhà ngoại Thư Nhan cũng chỉ có nhà cậu út cùng con trai của cậu út, hai anh họ của nhà dì. Ngoài trừ ông bà nội bên nhà họ Thư thì bác trai bác gái cả cũng không đi mà để cho anh họ cả và Thư Kiến Dương đại diện đi thay họ. Nhà Thư Nhan thì chỉ có anh cả và chị dâu cả, nhà chú thì để cho em họ đi, nhà cô thấy tình hình này vốn dĩ còn đang trong tâm thế muốn đi cũng nghỉ nốt mà để cho con gái thay nhà mình đi uống rượu mừng. Cuối cùng tính cả Thạch Đầu và Lý Miêu Miêu thì tổng cộng có mười sáu người.

Thư Nhan nghe thấy số lượng người mà có hơi kinh ngạc, vốn dĩ cô còn tưởng rằng được bao ăn bao ở và được hoàn lại tiền xe thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới ăn ké cơm cơ.

"Nhiều người tới như vậy làm gì? Đại diện mỗi nhà tới một người là được rồi." Thư Kiến Dương cảm thấy hôn lễ của mình có chỗ còn không được như mong muốn. Lúc anh ấy đang đứng ở trên sân khấu tỏ vẻ thâm tình từ tốn thông báo với cô dâu vậy mà người ở phía dưới lại chỉ ăn uống rất khí thế. Lúc anh ấy và cô dâu trìu mến hôn môi thì người ở phía dưới vẫn ăn uống rất khí thế như cũ. Sau khi kết thúc lại có không ít người lấy túi ra muốn đóng gói mang về, mà như này thì cũng thôi đi, có rất nhiều người còn nói không được ăn no, còn không bằng ở nhà ăn màn thầu còn no hơn.

TBC

"Cũng đúng." Nguyên chủ muốn mở mày mở mặt thì chỉ cần một nhà có vài người tới đại diện nhìn thấy bọn họ là được.

Bên phía Phương Trạch Vũ thì ngoại trừ bà cụ ra thì cũng chỉ có một đám anh em của anh, đặc biệt đó là những người đã cùng anh đi ra chiến trường. Anh gọi điện mời một đám người qua, các chiến hữu nghe thấy Phương Trạch Vũ chuẩn bị kết hôn mà còn vui mừng hơn cả anh.

Sau đó Thư Nhan lại đi mời một ít bạn bè mà cô quen ở Nam Thành, có vợ chồng ông Trương, Lâm Tuệ, Trương Hoa Tú, cái tên của Ngô Tú Nguyệt thì cô có hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định gửi thiệp mời, nếu không cô chỉ đưa cho mỗi Trương Hoá Tú mà không đưa cho cô ấy thì mặt mũi cũng có chút khó coi, hơn nữa Ngô Tú Nguyệt cũng không nhất định sẽ đi.

"Anh có muốn..." Thư Nhan do dự hồi lâu vẫn quyết định hỏi anh một chút: "Phía mẹ anh thì sao?"

 

 

Phương Trạch Vũ cười khẽ lắc đầu rồi dửng dưng nói: "Không cần, hiện tại bà ấy cũng sống khá tốt, anh không muốn xuất hiện quầy rầy cuộc sống của bà ấy."

Anh đã trải qua sinh tử, trải qua ly biệt, trải qua quá nhiều thứ, sống đến từng này rồi đối với rất nhiều chuyện đều rất thoải mái và trở nên cực kỳ khoan dung.

Nếu như anh đã nói không cần vậy thì Thư Nhan cũng không cần phải nhiều lời nữa. Sau khi xác định xong danh sách thì Hồ Thuỵ Tuyết lại gọi điện thoại tới đây nói rằng váy cưới đã tới bảo cô qua thử một lần xem sao.

Váy cưới là mời nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng cho Thư Nhan, nhà tạo mẫu đã tạo kiểu tóc cho Thư Nhan, kèm theo vương miện cũng được thiết kế riêng, cô chậm rãi bước ra từ bên trong, Phương Trạch Vũ và Hồ Thụy Tuyết liền kinh ngạc.

"Thật xinh đẹp." Hồ Thụy Tuyết nhìn từ trên xuống dưới: "Còn thiếu chút gì đó? Đúng rồi, trang sức đâu? Sao không đeo?"

Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ, ý bảo anh tự nói.

Dù sao thì đây cũng là sự kiện trọng đại trong đời, cho dù Hồ Thụy Tuyết có lòng tốt thì Phương Trạch Vũ vẫn hi vọng có thể tự mình mua trang sức cho Thư Nhan.

Từ dây chuyền, hoa tai cho đến vòng tay, không tìm nhà thiết kế nổi tiếng nào, đều là do chính Phương Trạch Vũ thiết kế, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng đầy tình yêu thương của anh ấy.

Nghe Phương Trạch Vũ giải thích, Hồ Thụy Tuyết gật đầu sáng tỏ, người ta nói cũng đúng, cô đã vượt quá chức phận, nhìn váy cưới trên người Thư Nhan, cô ấy do dự hỏi: "Vậy váy cưới?"

"Váy cưới tôi rất thích, nhưng chính tôi cũng đã thiết kế một bộ để mời rượu, và trang sức đi kèm, cũng là tôi tự thiết kế, cô có muốn xem không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.