"Cô chưa hỏi chúng nó làm sao biết chúng nó nghĩ gì? Chúng nó đều có thể tiếp nhận Phương Trạch Vũ là ba của mình, tôi tin rằng chúng cũng sẽ chấp nhận những đứa em của chúng. Hơn nữa, cứ cho là không chấp nhận đi, cô nỡ lòng bỏ nó sao? Phương Trạch Vũ thì sao? Cô không thể giấu anh ta được đâu?" Hồ Thuỵ Tuyết cảm thấy rằng tốt hơn hết là Thư Nhan nên giải quyết dứt khoát.
Thư Ngôn vất vả một ngày, về đến nhà nhìn thấy bọn trẻ, cô đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào.
"Mệt rồi sao? Em đi nghỉ ngơi một lát, đợi nấu xong cơm anh sẽ gọi cho em." Phương Trạch Vũ thực sự rất lo lắng cho Thư Nhan. Mấy ngày nay cô ấy rất không ổn, nhất định phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
"Không sao, em không có mệt lắm." Mặc kệ thế nào, Phương Trạch Vũ là người làm ba, Thư Nhan không thể giấu anh được: "Em mang thai rồi."
Đồng tử của Phương Trạch Vũ giãn ra ngay lập tức, anh nhìn Thư Nhan không tin nổi, đôi môi khẽ run lên, ngay khi Thư Nhan nghĩ rằng anh sẽ mừng rỡ như điên hoặc là vui mừng phát khóc, Phương Trạch Vũ thở nhẹ một hơi, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại."Đứa bé này... Chúng ta trước tiên không cần nữa."
Thư Nhan biết rất rõ Phương Trạch Vũ thích trẻ con đến mức nào và cũng luôn mong có một đứa con của riêng mình. Lý do tại sao anh nói điều này hoàn toàn là vì chăm sóc cô và đứa trẻ, hơn nữa anh hoàn toàn hiểu rõ sự khó xử của cô, vì vậy không cần đợi cô nói, anh sẽ nói lời không muốn đứa bé này trước.
"Anh biết mình đang nói cái gì không?" Hốc mắt Thư Nhan ửng đỏ."Anh nỡ bỏ được, em thì không nỡ."
"Anh..." Anh làm sao mà nỡ được, Phương Trạch Vũ há to miệng.
"Sớm qua rồi, đợi... thêm một thời gian nữa vậy."
"Em biết anh đang lo lắng cái gì, em cũng đã nghĩ đến, nhưng mà... Nó hiện tại đã ở trong bụng của em, em nói với anh là vì muốn anh suy nghĩ cùng em xem nên nói chuyện này như thế nào với mấy đứa trẻ."
Phương Trạch Vũ không ngờ đến Thư Nhan lại muốn giữ đứa bé này lại, chỉ là vừa nghĩ tới Tinh Tinh cùng Thiên Bảo, anh lại có chút đau đầu, Thiên Bảo còn đỡ, Tinh Tinh gần nhất mới chính thức tiếp nhận anh, đột nhiên có đứa em trai em gái này, chúng nó liệu còn bài xích anh lần nữa không?
Hai người ở bên trong thì thầm lúc lâu, trong lúc ăn cơm tối lại liên tục nháy mắt ra hiệu, cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi ở ghế sô pha xem tivi, Thư Nhan bê một đĩa hoa quả lên hững hờ ăn."Khụ..." Cảm giác vội vàng khiến cổ họng như dính chặt, hắng giọng một cái, giả bộ như lơ đãng hỏi: "Nếu như mẹ lại cho các con thêm một em trai em gái, các con có đồng ý không?"
Tinh Tinh kì lạ nhìn Thư Nhan: "Sao lại hỏi chúng con có đồng ý hay không đồng ý?"
Thiên Bảo gật đầu sau đó quay qua hỏi mẹ:
"Mẹ bảo sẽ sinh cho con một em trai em gái sao?"
TBC
Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đối mặt nhìn nhau, trong mắt bọn hắn vô cùng trọng đại, kết quả bọn nhỏ lại chẳng xem là cái gì.
Đặc biệt là Thư Nhan, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ, trên tin tức có rất nhiều đứa trẻ không muốn có em, hai đứa nhỏ lại phản ứng như thế này sao? Họ không sợ thêm một người anh chị em sẽ chia cắt tình yêu thương của cha mẹ mình sao?
"Mẹ có lẽ... muốn cho các con thêm một em trai em gái." Thư Nhan cẩn thận quan sát nét mặt của bọn nhỏ.
"Mẹ thật sự mang thai sao? Nhưng sao bụng của mẹ lại không to vậy?" Tinh Tinh đến bên cạnh Thư Nhan, sờ bụng của cô, vẻ mặt vô cùng tò mò hỏi.
"A, con phải có em trai, mẹ ơi, con muốn có em trai, như vậy thì con có thể cùng em ấy cùng chơi xe hơi nhỏ rồi, còn có thể dẫn em ấy đi cưỡi ngựa." Mấy bạn nữ ở lớp họ đều thích chơi búp bê, cũng không thích cưỡi ngựa, hơn nữa cùng nhau khiêu vũ, vẽ tranh thì em trai vẫn là tốt nhất.
"Con không phản đối?" Thư Nhan hỏi Tinh Tinh.
Câu này làm cho Tinh Tinh ngơ người: "Con có thể phản đối sao?"
Đột nhiên, Thư Nhan nghĩ ra bây giờ không phải là tương lai, nhiều đứa trẻ trong tương lai đều được nuôi dưỡng hư hỏng như hoàng đế hay công chúa, chỉ mong cả nhà chiều chuộng một mình mình, không muốn có em trai hay em gái để chia sẻ tình yêu thương của ba mẹ, nhưng bây giờ không giống, hoặc là phương pháp giáo dục hoàn toàn khác, nhưng không có cái gọi là dân chủ, ba mẹ muốn sinh con thứ hai, thậm chí thứ ba cũng không hỏi ý kiến của con cái.
Hơn nữa, Tinh Tinh lớn lên ở vùng nông thôn của Tây Thành, có rất nhiều người trong làng có ba người con và bốn người con, người tái hôn cũng có, muốn sinh thì sinh, từ trước tới nay chưa từng cân nhắc xem sẽ nghĩ cái gì, bao gồm cả trong nhà bạn học hiện tại của cô, cũng không có cách nói như vậy.