Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 395: Chương 395




"Buổi trưa muốn ăn gì? chị làm cho em." Thư Lệ quét rác trên mặt đất, nhìn thời gian, hỏi.

"Cái gì cũng được, khẩu vị gần đây của em rất tốt." Thư Nhan cười nói.

"Có thể ăn là tốt rồi, có thể ăn là phúc." Thư Lệ nhanh nhẹn rửa rau nấu cơm, không lâu sau liền làm ba món mặn, một món canh, đều là món ăn Tây Thành chính gốc, Thư Nhan thấy mà chảy nước miếng.

"Chị hai, em gần đây đang muốn đồ ăn quê nhà, em chịu không được mùi khói dầu nên không đi làm, ngày hôm nay có thể coi là ăn được rồi." Đôi đũa của Thư Nhan đã ăn bong bóng dầu, chính là mùi vị này, ngon quá rồi.

"Thích thì em qua đây, cũng không nói sớm cho chị biết." Thư Liên trừng mắt nhìn cô: "Em khách sáo với chị nữa sao?

"Không phải, cũng không có nhữ như vậy, chỉ một chút thôi." Thư Nhan lại ăn một món khác, cô ấy không nói, cô không phải là nhớ ẩm thực Tây Thành, cô là nhớ mẹ cô nấu, chị hai nấu rất giống mẹ nấu, thế nên khi ngửi thấy hương vị đó, Thư Nhan mới có cảm giác như vậy.

Trong khi ăn, mắt Thư Nhan đỏ hoe, cô rất nhớ mẹ.

"Làm sao thế?" Thư Lệ giật nảy mình, làm sao mà ăn đồ ăn lại có thể ăn đến phát khóc rồi.

"Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến thời thơ ấu của mình." Thư Nhan thản nhiên kiếm cớ.

Thư Lệ không biết, thật sự nghĩ rằng cô đang nghĩ đến thời thơ ấu, không khỏi cảm thán: "Chúng ta khi còn bé khổ nhiều quá, trong nhà ăn tết mới có thể ăn được dầu ngâm, cũng là thân với ba anh em, có một lần nhìn thấy em cứ nhìn bọn họ nuốt nước miếng, chị đã lén giấu hai cái, ban đêm lúc đưa cho em, em lại muốn chị cũng phải ăn một cái, hương vị dầu ngâm kia, chị đến bây giờ vẫn còn nhớ."

 

 

TBC

Thư Nhan lật tung lại kí ức, quả thực là kí ức sâu đậm nhất: "Em cũng vẫn còn nhớ, mặc dù lạnh rồi, nhưng mà hương vị đó? Lúc đó thật sự cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất thế gian."

"Bây giờ em muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ăn nhiều một chút." Thư Lệ nhìn Thư Nhan bằng con mắt đỏ ngầu, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Lần sau em muốn ăn cái gì, em cứ trực tiếp nói với chị. Em qua đây cũng được, hoặc là chị đi sang chỗ em cũng được, không cách nhau xa."

Hồi ức của của bọn họ căn bản không phải một câu chuyện, nhưng chuyện này Thư Nhan không thể nói với bất kỳ ai, kể cả Phương Trạch Vũ, cô cười gật đầu, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.

Lúc ăn cơm, Thư Lệ do dự một hồi: "Em nói xem chị mua cái phòng này thế nào?"

"Mua nhà?" Không phải là Thư Nhan xem thường Thư Lệ, với số tiền tiết kiệm được như hiện tại, mua một căn nhà thật sự không dễ dàng chút nào.

"Không phải là kiểu nhà như của em, chị là muốn nói về kiểu nhà đã qua sử dụng. Gần đây chị có quen biết một người, nhà anh ta ở bên này, sau khi mua nhà mới muốn bán nhà cũ sang đây cho đỡ gánh nặng, chị có xem qua, nhà tuy hơi cũ nhưng cũng được, chủ yếu là giá rẻ, chỉ tốn 70. 000 tệ cho 35m2, còn thừa một chút của ba đứa nhỏ để lại, cộng với thu nhập mấy tháng nay cũng gần như đủ rồi."

"Mua nhà là đúng, dù sao cũng phải suy nghĩ lâu dài. Nhưng nó rẻ như vậy, chị có chắc là họ không lừa chị?" Tất nhiên mua nhà là tốt, đợi kinh tế Thư Lệ sư dử một chút, bản thân Thư Nhan cũng sẽ khuyên chị ấy mua.

"Người đó là giáo viên của trường này, không thể nói dối chị được." Shu Li vẫn tin tưởng vào tố dưỡng nghề nghiệp vẻ vang của nhà giáo nhân dân.

"Vấn đề là có giấy tờ bất động sản hay không? Rất có thể nhà anh ta bán là nhà ở cho cán bộ, kiểu khu nhà phúc lợi như thế này thì không thể mua bán được." Cũng có nhiều căn nhà phúc lợi do tư nhân mua đi bán lại như thế này. Vấn đề là không có quyền sở hữu. Nói chính xác là những căn nhà này vẫn thuộc sở hữu của các đơn vị. Nếu viết khế sách mua lại, tự mình ở thì không có vấn đề gì. Quan trọng là chúng sau này đều sẽ bị phá dỡ, lúc này lại có một vấn đề lớn rồi, nếu như là gặp phải người không thành thực, đến lúc đó ồn ào lên, anh ta vốn là nhân viên của đơn vị, đơn vị sẽ chắc chắn sẽ giúp anh ta, đến lúc đó đem tiền mua nhà hoàn lại cho chị, chị đi đâu để nói lí lẽ đây?

Thư Lệ nghe Thư Nhan nói như vậy, cảm thấy không phải không có lý, trên đời này thứ vô giá nhất chính là lòng người, số tiền lớn như vậy, giáo viên nhân dân không thể kháng cự được.

"Chị trước tiên đừng vội quyết định, em sẽ tìm người hỏi xem rốt cuộc tình huống này như thế nào? Nếu như có thể mua được thì mua." Rủi ro cao có nghĩa là phần thưởng cao. Thư Nhan nhớ rằng những ngôi nhà này sẽ bị phá bỏ trong vài năm nữa, đến lúc đó đều là một đền ba, 35 mét vuông có thể đổi bằng một dãy phòng lớn 105 mét vuông, hoặc một một lớn hai phòng nhỏ, cũng không ít người đổi thành ba dãy phòng nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.