Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80

Chương 1: Chương 1




Vào dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Bùi Tự Bạch đã tặng Kiều Nhược Lê món quà là bắt cô uống cạn 999 chai rượu mạnh.

"Tự Bạch, em thực sự uống không nổi nữa rồi..." Kiều Nhược Lê khản giọng cầu xin.

Anh ta cười lạnh một tiếng, cúi người nhìn cô, nói: "Cha mẹ cô thích rượu đến mức lái xe trong lúc say xỉn đ.â.m c.h.ế.t cả nhà tôi. Là con gái của họ, chắc cô cũng thích uống lắm nhỉ?"

"Em xin lỗi." Kiều Nhược Lê tuyệt vọng đỏ hoe mắt, những lời xin lỗi đã nói đến cả ngàn, cả vạn lần, thành lời quen miệng, "Nhưng cha mẹ em đã c.h.ế.t để đền tội cho vụ tai nạn đó rồi, như vậy... vẫn chưa đủ sao?"

"Họ c.h.ế.t rồi có đổi lại được mạng cho người nhà tôi không!" Anh ta đột nhiên siết mạnh cằm Kiều Nhược Lê, dùng lực đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát xương, "Kiều Nhược Lê, mới năm thứ năm thôi mà cô đã không chịu nổi rồi à?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ta buông tay, liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau: "Cho cô ta uống đi."

Hai vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên, một người giữ chặt vai Kiều Nhược Lê, một người bóp miệng cô.

Chất lỏng lạnh như băng đổ vào cổ họng, Kiều Nhược Lê sặc sụa, nước mắt chảy ròng, nhưng không thể phản kháng.

Cô ngã ngồi trên đất, khó chịu đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm rượu.

Cuộc hành hạ này, rốt cuộc bao giờ mới kết thúc...

Cô không biết.

"Tự Bạch, không phải nói là hẹn em đi ăn tối dưới ánh nến sao? Anh đang làm gì vậy?"

Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên truyền đến từ cửa.

Kiều Nhược Lê nhìn qua, chỉ thấy Ôn Li mặc chiếc váy liền màu trắng đứng đó, tóc dài buông vai, mày mắt như vẽ.

Ôn Li trông... thật sự rất giống cô năm hai mươi hai tuổi.

Chẳng trách, Bùi Tự Bạch lại chọn giữ cô ta bên mình.

Nhìn thấy Ôn Li, vẻ mặt Bùi Tự Bạch lập tức dịu đi: "Bảo bối đợi anh một lát được không, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của anh và Kiều Nhược Lê, anh đang tặng quà cho cô ta."

Nghe vậy, Ôn Li khinh miệt liếc nhìn Kiều Nhược Lê một cái, sau đó làm nũng kéo kéo tay áo anh ta: "Đừng lãng phí thời gian cho loại người không xứng đáng này nữa, có được không?"

Bùi Tự Bạch im lặng. Rõ ràng, anh ta không làm được.

Thế là anh ta dịu giọng đánh lạc hướng câu chuyện: "Ngoan, có phải đói rồi không, vậy bây giờ anh đưa em đi ăn nhé?"

Nói rồi, anh ta nắm tay Ôn Li rời đi.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua Kiều Nhược Lê, Ôn Li cố tình thò tay, hất đổ tháp chai rượu bên cạnh cô.

Một tiếng "ầm" vang dội--

Tháp chai đổ sập, vô số mảnh thủy tinh văng tới tấp vào Kiều Nhược Lê, cô theo bản năng ôm lấy đầu, che mặt, nhưng vẫn bị cứa rách khắp người, đầy thương tích.

"Á!" Ôn Li kêu lên kinh ngạc, "Em không cố ý! Có cần đưa cô ta đi bệnh viện không?"

Bùi Tự Bạch thậm chí còn chẳng thèm nhìn Kiều Nhược Lê lấy một cái: "Không cần quan tâm cô ta."

Anh ta nâng tay Ôn Li lên, khẽ cau mày: "Tay em bị xước rồi."

Chỉ là một vệt đỏ rất nông, ngay cả m.á.u cũng không chảy, nhưng Bùi Tự Bạch lại như đối xử với đồ dễ vỡ, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô ta: "Có đau không?"

Ôn Li nhân tiện quàng tay qua cổ anh ta, chủ động hôn lên môi anh ta: "Như vậy sẽ không đau nữa."

Bùi Tự Bạch nhanh chóng chiếm thế chủ động, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này.

Kiều Nhược Lê nằm giữa vũng máu, nghe tiếng môi lưỡi quấn quýt của họ, lòng đau như cắt.

"Li Li..."

Trong lúc say đắm, Bùi Tự Bạch khẽ gọi tên thân mật của Ôn Li.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.