Ánh mắt Kwon Chae-woo liếc nhìn Joo Dong-mi một lúc, nhưng cô ấy đang bận mở khóa điện thoại.
“Nghĩ lại thì,” Lee-yeon xoay người trên ghế. “Khi anh ngủ, Chae-woo, đôi khi em bật nhạc. Anh ngủ rất ngon.” Rồi cô khẽ nói với anh, “Anh thậm chí còn không khóc,” để chỉ có Kwon Chae-woo nghe thấy.
Anh mỉm cười. Anh nghiêng người lại gần cô và hạ giọng. “Đó không phải là cách duy nhất để ngăn đàn ông khóc đâu.”
“Sao cơ?” Lee-yeon chớp mắt.
“Anh không khóc sau khi làm vài nháy.” anh nói.
Tai cô đỏ ửng ngay lập tức.
Kwon Chae-woo siết chặt tay cô hơn dưới bàn. “Vậy tối nay anh nên khóc hay không đây?”
….
…
..
.
Anh đâm sâu vào cô trong một chuyển động dứt khoát. Anh đẩy sâu vào bên trong cô, và vì cô không thể nghĩ thông suốt vì sung sướng, đầu cô bị va vào tường. Và đầu khấc của anh cứ thế thúc mạnh vào ra.
Ngay khi về đến nhà, Kwon Chae-woo đã cắn lấy môi Lee-yeon.
Sự đụng chạm bắt đầu từ khoảnh khắc đó dẫn đến chuyện này.
Cô bị nhấc lên trên những ngăn kéo trong phòng khách và anh mút mát cơ thể cô đến tan chảy. Cái bàn và ghế sofa trở thành một mớ hỗn độn ngay tức khắc. Lee-yeon cởi bỏ quần áo và không biết phải làm gì khi bị giã từ phía sau trong khi đang đứng. Tim cô đập liên hồi vì sự hiện diện của người đàn ông sau lưng.
Cô bị đẩy vào tường và vểnh mông lên. Đó là một bản năng cho phép anh trượt vào cô một cách dễ dàng. Mông cô ép sát vào hông anh khi anh ta tiếp tục thúc mạnh một cách điên cuồng vào cô.
"Hôm nay anh nhớ em lắm," anh rên rỉ vào tai cô. "Em có nhớ anh không, Lee-yeon? Em có vui không khi tiễn anh đi làm và em có thể ở một mình với những cái cây kia?"
Cô không thể trả lời và chỉ biết rên rỉ.
"Anh thực sự nghĩ rằng anh sẽ phát điên mất," anh gầm gừ.
Lee-yeon cảm thấy da gà nổi lên trên cổ khi hơi thở nóng hổi của anh lướt qua da cô. Bàn tay thô ráp của anh bóp lấy bầu vú mịn màng của cô và anh vò bóp nó khi anh cắn vào cổ cô. Anh tiếp tục di chuyển vào ra bên trong cô một cách chậm rãi.
"Em không thể đi bắt động vật với anh sao?" anh hỏi. "Đôi khi, anh cảm thấy thật xấu hổ khi anh thả những con vật đó. Anh nghĩ về em. Anh ước anh có thể bắt giữ em như vậy."
Đột nhiên nhiên anh túm lấy tóc cô. Cô cắn môi khi cảm thấy tai mình dường như ù đi. Khi cô tựa khuỷu tay vào tường, lưng cô càng cong hơn. Mông và đùi cô ngứa ran như thể vừa bị ai đó đánh. Nhưng trên hết, cô cảm thấy như mình sắp tan chảy vì khoái cảm nhục dục này.
Dương vật to dài của anh chôn sâu vào bên trong cô. Bàn tay từ phía sau bóp lấy ngực cô và xoa nắn không ngừng, âm thanh ướt át vang vọng khắp phòng khi da thịt vỗ vào da thịt.
Lee-yeon cào nhẹ vào tường.
Kwon Chae-woo nắm lấy cằm cô và quay đầu cô lại sau đó mút lấy môi cô. Lee-yeon quay cổ hết mức có thể, nụ hôn của anh nuốt trọn tiếng rên rỉ của cô. Đôi mắt mơ màng của cô nhắm nghiền. Anh đặt mũi lên lưng mướt mồ hôi của cô và không ngừng di chuyển eo mình.
"Lee-yeon à, Lee-yeon, Lee-yeon à," anh thì thầm tên cô.
Cơ bụng của anh căng cứng khi anh tiếp tục giã vào lỗ hoa nhớp nháp của vợ mình, các tĩnh mạch của anh nổi lên từ mu bàn tay đến cánh tay. Chiều dài dương vật của anh tăng lên bên trong cô.
Cô run rẩy khi anh chạm vào điểm G của mình. Các ngón chân của cô cuộn tròn lại. Cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi rồi.
"Bây giờ mỗi ngày đều rất quý giá," anh thì thầm trong khi đưa đẩy ép hai bầu vú của Lee-yeon vào tường. Anh thúc mạnh và mút lấy dái tai cô. Những chuyển động của anh trở nên điên loạn hơn.
Anh ngắt núm vú của Lee-yeon và tiếp tục, "Lee-yeon à, chúng ta hãy cứ sống như thế này nhé," anh nói. "Chúng ta có thể sống mà không cần lo lắng. Chúng ta có thể làm điều này cả ngày."
Lee-yeon rên rỉ trước lời nói của anh.
"Anh chỉ cần em thôi," anh tiếp tục. "Anh không cần ai khác cả. Anh chỉ tin em thôi, Lee-yeon."
Lee-yeon vùi mặt vào vòng tay mình và nức nở như một đứa trẻ. Kwon Chae-woo chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
"Đừng để người phụ nữ đó lừa ngài! Người phụ nữ đó là—" Lời nói của Jang Beom-hee vang vọng trong tai anh.
Anh vòng tay ôm lấy eo Lee-yeon và lắc đầu nhẹ. Nhưng vì một lý do nào đó, anh không thể quên được những lời đó.
…..
…
..
.
"Nó trở thành một vấn đề vì em không nói cho cậu ta biết kịp thời." Choo-ja nhìn vào chiếc lá và tặc lưỡi.
Cây mộc tê được trồng trong vườn đã chết. Lee-yeon đang kiểm tra cái cây và nghĩ rằng nó trông thật ảm đạm. "Nó đã bị nhiễm độc bằng thuốc."
Đó là do thuốc trừ sâu. Vì đó là một vấn đề phổ biến, cô nghĩ rằng cô có thể cứu cái cây ngay cả khi nó trông hơi héo úa.
"Choo-ja, chị mang axit nitric, canxi và kali rồi chứ?"
Choo-ja đã lấy chúng ra rồi. Bà cũng liên tục thở dài. "Nó cứ ngày càng ốm yếu hơn..."
Lee-yeon giật mình. Cô cắn móng tay và đi vòng quanh Choo-ja.
Choo-ja nhìn chằm chằm vào Lee-yeon và nhướng mày với cô, sau đó bà nhìn thấy một vài vết tích. Bà đưa tay ra vén tóc khỏi cổ Lee-yeon và ngạc nhiên trước những gì bà nhìn thấy. Choo-ja nghĩ rằng cậu ta thực sự đã làm nên chuyện đấy.
"Nếu em kể cho anh ấy mọi chuyện thì sao?"
Những lời nói ngẫu nhiên vừa thốt ra khỏi miệng Lee-yeon một cách bất ngờ. Nhưng Choo-ja hiểu ngay lập tức.
"Kể với cậu Kwon?"
"Vâng."
Choo-ja nhìn thẳng vào cô. Hai người đứng đó im lặng trong giây lát.
"Em có nghĩ mình có thể xử lý được không?" cuối cùng Choo-ja hỏi.
Lee-yeon lắc đầu. "Em không có tự tin."
Cô biết rằng sự thật có nghĩa là sự hủy diệt. Cô nhớ lại cách dì, chú và anh em họ của mình phản ứng khi cô nói ra sự thật. Cô cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ về nó.
Mặc dù vậy, Kwon Chae-woo là người đầu tiên nhận thấy những cảm xúc sâu bên trong của cô và thực sự đã chìa tay ra giúp cô.
"Em không tự tin," cô lặp lại. "Nhưng em muốn được anh ấy hiểu."