Có rất nhiều sợi dây và vải màu sắc khác nhau được buộc chặt vào thần thụ. Một người phụ nữ đang múa quanh gốc cây, vừa nhảy vừa ném dao một cách uyển chuyển. Dưới bóng cây rợp mát, tiếng chiêng trống hòa cùng vũ điệu của bà ta khiến đám đông mê mẩn. Đó chính là điệu nhảy của pháp sư.
Cây thần thụ này đã hơn 500 năm tuổi. Nó lớn đến mức ngay cả mười người cùng dang tay ôm cũng khó mà chạm đến nhau.
“Chị còn chẳng hiểu nổi tại sao mấy nhân viên thành phố lại mò đến xem nghi thức này nữa.” Choo-ja hất cằm về phía mấy người mặc vest đứng lạc lõng giữa đám đông như gai nhọn giữa rừng hoa.
Giám đốc bệnh viện Mi xuất hiện với cây quạt phe phẩy trên tay, trông có vẻ nhàn nhã. Lee-yeon khẽ ngước lên từ dưới vành mũ rơm để chào ông ta.
“Dạo này sức khỏe ông thế nào rồi?” Lee-yeon hỏi.
“Trận lở đất đó không ảnh hưởng nhiều đến tôi như tôi tưởng.” Ông ta nói. “Người vất vả nhất chắc vẫn là cô, Giám đốc So. Tôi chỉ gặp may thôi. Bệnh viện cô cũng đến xem nghi thức à?”
Lee-yeon liếc qua Choo-ja và Kwon Chae-woo. Sự hiện diện của Kwon Chae-woo khiến cô thấy an tâm hơn hẳn, giọng nói cũng vô thức trở nên tự tin hơn. “Tôi chỉ ghé qua trước khi giải đấu bắt đầu thôi.”
“Nhân tiện, tôi cũng muốn nói chuyện với cô.” Ông ta dùng tay lau mồ hôi trên trán, rồi nở nụ cười có phần kỳ lạ. Linh cảm chẳng lành len lỏi vào tâm trí Lee-yeon.
“Tôi nghe mấy nhân viên kể lại, lúc đi nhậu với nhau vài tuần trước, họ có đùa rằng gặp bệnh viện Spruce Tree trong giải đấu thì đúng là xui xẻo. Khi đó ai cũng cười xòa, nhưng mà bây giờ chuyện thần thụ này xảy ra thì đúng là đáng ngại thật.” Vừa nói, ông ta vừa phe phẩy cây quạt một cách nhàn nhã.
Rồi ông ta nhìn cô chằm chằm: “Giám đốc So, cô có chắc là mình không đắc tội với ai ở trên không?”
“Hả?”
“Ý tôi là, trước thì leo lên cây cao 30 mét, rồi lại xử lý lở đất, bây giờ đến vụ thần thụ. Cô không thấy nó có gì đó kỳ lạ à?” Giám đốc bệnh viện Mi nở nụ cười như thể đang nói chuyện phiếm.
“Giám đốc So, cô nên suy nghĩ kỹ đi.” Giọng ông ta nghe vừa có chút chân thành, lại có chút cảnh báo. “Có khi chữa trị cho cây thần thụ lại không phải là giải pháp tốt nhất đâu.”
“Ý ông là vì mấy câu chuyện ma quái mà ông nói đó à?” Lee-yeon hỏi lại, cố nặn ra một nụ cười.
Ông ta nhún vai. “Tôi không biết nữa. Tôi chỉ sợ tiền và ma thôi.”
Điệu múa của pháp sư dần lên đến cao trào rồi kết thúc. Dù mọi người đã tản dần, Lee-yeon vẫn dán mắt vào ống nhòm nhỏ trên tay. Cô đang quan sát tình trạng cây, ghi nhớ từng nhánh cây và những vị trí cần được điều trị trong đầu. Nhưng càng kiểm tra, cô càng cảm thấy bất an.
Một ông lão dùng gậy gõ nhẹ vào mũi giày của Lee-yeon.
“Ơ, chào bác ạ.” Cô giật mình chào lại.
“Cô cũng là bác sĩ cây cối hay gì đấy à?” Ông lão nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sắc bén và đầy bực tức. “Con người không thể chữa trị cho thần linh. Đừng có ngu dại mà đụng vào! Mau cút đi!”
“Nhưng thưa bác, cái cây này thực sự đang bị hủy hoại. Nó cần phải được chữa trị.” Lee-yeon cố gắng giải thích.
Ngay khi cô vừa dứt lời, mũi ông lão liền phập phồng giận dữ. “Cái gì? Chữa trị?”
Người xung quanh cũng bắt đầu ngoái lại nhìn.
“Không đời nào!” Ông lão quát lớn. “Cô có biết đây là cây gì không?”
“Dưới góc nhìn của tôi, nó là một bệnh nhân cần được cấp cứu.”
“Cô vừa nói cái gì?”
Lee-yeon chỉ im lặng nhìn ông lão, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. “Nếu cây này thực sự thiêng liêng như vậy, thì tại sao nó lại đầy rêu và bụi bẩn thế kia? Mọi người có bao giờ lau chùi hay tưới nước cho nó không?”
Ông lão thoáng sững người. “Cô đang nói cái quái gì vậy? Cô định bảo chúng tôi phải tắm rửa cho cây chắc?” Ông gầm lên. “Nếu cô dám động vào cây này, chỉ cần cắt một cành thôi, chúng tôi sẽ cho cô thấy hậu quả đấy!” Ông lão đập mạnh cây gậy xuống đất rồi tức tối bỏ đi.
Choo-ja lầm bầm chửi ông ta, nhưng Lee-yeon chỉ khẽ cười.
“Em nghĩ em biết rồi.” Cô nói.
“Biết gì cơ?” Choo-ja hỏi lại.
Nhưng Lee-yeon bỏ qua câu hỏi của bà, chỉ hỏi: “Chae-woo đâu rồi ạ?”
Cô kiễng chân nhìn quanh quất. Người đàn ông vốn chẳng bao giờ rời xa cô lấy nửa bước bỗng dưng lại mất dạng. Cảm giác bất an dần xâm chiếm, khiến cô vô thức cắn móng tay.
Và rồi, ánh mắt cô chạm phải pháp sư vừa hoàn thành nghi thức.
Người đó đứng lặng, nhìn cô chằm chằm với một ánh mắt kỳ lạ. Bộ trang phục trên người làm ông ta trông như đến từ một thời đại khác, khiến cô thấy ớn lạnh. Cô cố gắng ngoảnh mặt đi thật nhanh nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt ông ta dán chặt vào mình.
“Lee-yeon, em không thấy nóng à?”
Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn lau đi mồ hôi trên cổ cô. Một lon nước lạnh chạm vào má cô đang nóng bừng. Thứ khiến Lee-yeon ngạc nhiên hơn cả không phải là đồ uống, mà chính là cái chạm tay ấy. Cô quay người lại.
“Em đứng dưới nắng quá lâu rồi.” Kwon Chae-woo cũng đang đầm đìa mồ hôi khi nói với cô.
“Ở đây đâu có tiệm nào đâu.” Lee-yeon cau mày. “Anh chạy đi mua à?”