Có lẽ tất cả chỉ là trí tưởng tượng của Lee-yeon, một tia sáng nhỏ nhoi cô tạo ra trong những tháng ngày cô độc.
Nhưng chính vì thế, mỗi lần nghe cô kể về nó, Kwon Chae-woo đều muốn chen vào, muốn trở thành một phần trong câu chuyện ấy. Dù người mất trí nhớ là anh, nhưng đôi khi, Lee-yeon mới là người trông như trống rỗng hơn cả.
“Vậy thì em sẽ chỉ kể cho anh nghe thôi. Ai mới thực sự là ‘cây thần’ của em.”
“Uh chỉ cần em đừng đột nhiên cho anh biết ‘Hóa ra đó là một cái cây đực’ là được.” Kwon Chae-woo nhăn mặt. “Anh không muốn em giận anh chỉ vì anh đi bới móc giới tính của một cái cây đâu.”
“Là con gái.”
“Con gái?” Thật kỳ lạ, Kwon Chae-woo lại thở phào nhẹ nhõm. Biểu cảm của anh dịu lại khi nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc con lòa xòa trước mặt Lee-yeon ra sau tai cô.
“Anh biết không, em đâu có ngốc. Lúc đó em đã học cấp ba rồi. Đủ lớn để không còn tin vào cổ tích nữa.”
Kwon Chae-woo hoàn toàn không tin lời cô. Chắc chắn cô vẫn còn tin, nhưng anh chỉ im lặng, kìm lại nụ cười đang thấp thoáng trên môi.
“Chẳng qua là lúc đầu em bị bất ngờ thôi. Sau đó em nhanh chóng nhận ra, thực ra đó là một người đang chơi đàn. Chứ không phải cái cây đang hát.”
“….”
“Ngày đó, khi em khóc, em nghe thấy một giai điệu dịu dàng vỗ về. Khi em cười, em nghe thấy nhạc vang lên rộn ràng. Và có hôm, ai đó còn cố tình chơi sai nốt, như thể đang trêu em vậy.”
Bất chợt, tầm nhìn của Kwon Chae-woo trở nên mơ hồ. Gương mặt của Lee-yeon bỗng dưng nhòe đi, từ một khuôn mặt tách thành hai, rồi ba khuôn mặt.
Hình ảnh Lee-yeon ở hiện tại—một người phụ nữ ngoài ba mươi—dần mờ đi, và trước mắt anh lại là một nữ sinh trung học trong bộ đồng phục. Kwon Chae-woo nhíu mày, cố gắng tập trung lại.
“Từ đó, em thường để lại những mẩu giấy note hay những tờ giấy nhỏ trên thân cây. Em hỏi người đó là ai, họ thích chơi bài hát nào, và em viết ra cảm xúc của mình, như viết nhật ký vậy. Nghĩ lại thì thật xấu hổ, nhưng em còn viết rằng em muốn gặp họ nữa.” Lee-yeon cười nhạt. “Lúc đó, chỉ cần nghĩ đến việc có thể có một người bạn thôi, em cũng đã vui lắm rồi…”
“….”
“Tất nhiên, em chưa bao giờ nhận được hồi âm.”
Kwon Chae-woo chậm rãi chớp mắt, rồi bất giác siết chặt tay Lee-yeon hơn. Nếu bây giờ không nắm lấy cô ấy, nếu không ôm cô ấy vào lòng… Những suy nghĩ kỳ lạ cứ ám ảnh lấy anh, đen tối như vệt mực loang.
“Một ngày nọ, khi trong làng xảy ra chút xáo trộn, em đã giúp một cô gái trốn đi. Trước khi rời đi, cô ấy bảo em thử đào xuống gốc cây mà em hay đến.”
“….”
“Và đó chính là món quà đầu tiên trong đời mà em nhận được.” Lee-yeon khẽ cười, đôi mắt long lanh ánh sáng ký ức. “Em nghĩ cô gái đó chính là ‘cây thần’ của em. Bởi vì khi đào xuống, em đã tìm thấy tất cả những bản nhạc cũ mà mình từng nghe. Chúng đã được phát lên… chỉ dành riêng cho em.”
Một cơn buồn nôn khủng khiếp dâng trào trong Kwon Chae-woo, như thể có một vũng lầy đặc quánh đang dâng lên từ lồng ngực anh.
Giọng nói của Lee-yeon—vốn dĩ luôn là âm thanh dễ chịu nhất với anh—giờ đây lại đâm thẳng vào da thịt, cứa vào tận sâu bên trong anh.
Kwon Chae-woo nghiến chặt môi, cố gắng dập tắt cảm giác ghê tởm đang cuộn trào trong ruột gan mình.
….
“Anh cũng có thứ này cho em.”
Giọng anh bị kìm nén bởi cảm giác chất lỏng đang lắc lư ngay dưới cổ họng — một phản ứng cơ thể bất thường đối với vợ mình, người phụ nữ mà anh sẵn sàng trao cả thế giới trong chớp mắt. Sự ác cảm mạnh mẽ ấy khiến anh tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Nhưng Kwon Chae-woo nghiến răng và tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Anh tự hỏi liệu việc điều chỉnh cuộc sống công việc gần đây có thể ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của mình mà anh không hề hay biết. Không có lý do nào khác khiến anh cảm thấy ác cảm đến vậy, như thể anh đang nổi mẩn ngứa khắp người.
Anh không cho phép bản thân bị cuốn vào trạng thái kỳ lạ hiện tại, thay vào đó, anh bám chặt lấy tình cảm lâu nay dành cho cô.
“Chae-woo, đây là gì vậy?”
“Một món quà.”
Anh lấy lại bình tĩnh và lấy ra thứ gì đó từ trong túi. Anh mở lòng bàn tay, lộ ra một bức điêu khắc gỗ nhỏ. Khi nhận được món quà, đôi mắt
Lee-yeon mở to.
“Wow!”
Bức điêu khắc là một bông hoa, từng cánh hoa nở rộ sống động. Khi Kwon Chae-woo quan sát phản ứng của Lee-yeon, anh khoanh tay và mím chặt môi. Anh khá ngại ngùng về tác phẩm của mình.
Càng xem kỹ bức điêu khắc xinh đẹp, Lee-yeon càng nhận ra những phần cẩu thả, và mỗi lần phát hiện thêm một khuyết điểm, trái tim cô lại rung động.
“Anh… tự làm cái này à?”
“Xin lỗi vì không thể tặng em thứ gì đẹp hơn.”
Lee-yeon hơi hé môi và cúi mắt nhìn lại bông hoa trong tay.
“…anh từng nói sẽ không bao giờ tặng em hoa.”
Khi cô nói bằng giọng nghẹn ngào, một chuyển động nhẹ bắt đầu từ khóe môi anh, rồi lắng xuống. Nụ cười của anh hôm nay dường như đặc biệt ngắn ngủi, nhưng những lời tiếp theo khiến những suy nghĩ vụn vặt ấy tan biến hết.
“Đó là lý do tại sao anh khắc nó lên gỗ. Để nó không bao giờ tàn.”
Cô trở nên vô cùng e thẹn khi nhìn thẳng vào mắt anh. Lee-yeon âu yếm lướt tay trên bức điêu khắc mà rõ ràng không dễ dàng để tạo ra.
“Nhưng Chae-woo, làm sao anh nhuộm màu được vậy?”
Lee-yeon chỉ vào những cánh hoa, được nhuộm nhẹ một màu đỏ tươi.
“Là máu đấy.”
“…cái gì cơ?”
Cô dỏng tai lên, nghĩ rằng mình nghe nhầm.
“Anh bị thương khi khắc nên một ít máu dính vào nó.”
Anh ấn vào đuôi lông mày và tránh ánh mắt cô. Lee-yeon vội vàng mở lòng bàn tay anh ra và thấy những vết sẹo nằm rải rác trên làn da vốn đã thô ráp của anh.
“Anh bảo đó là vết xước do động vật cơ mà!”
“Vì chúng trông không khác nhau mấy.”
“Chỉ có vậy thôi à? Anh không giấu em điều gì khác chứ?”
Kwon Chae-woo liếc mắt về phía những cánh hoa nhuốm máu.
“Ừm… nếu anh nói khoảng một nửa là cố ý thì em có sợ không?”
“…có. Em sẽ giả vờ như không nghe thấy vậy.”
Lee-yeon ôm chặt bức điêu khắc gỗ quý giá trong tay và kéo nó về phía trái tim mình. Hai người ở lại đó một lúc, trước cây thần giờ đã trơ trụi cành và mất đi vẻ uy nghi, nhưng nó đã được chữa lành.