Bẫy Hoa

Chương 116: “Cô ấy thực sự nên băm tôi ra đi khi còn có cơ hội đi.”




Ánh mắt của Beom-hee không hề dao động khi anh ta cầu xin, nhưng Chae-woo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

“Đúng vậy, cô ấy đã lừa tôi.”

“Cung cấp thông tin sai lệch để cố tình dẫn dắt ai đó đi sai hướng chắc chắn là hành động lừa đảo.”

“Cậu nghĩ tôi không biết điều đó à?”

Gương mặt anh lạnh lùng, dần dần khôi phục lại một chút cảm xúc yếu ớt. Sàn nhà trống rỗng, chỉ có vài vết xước được cố ý khắc lên bề mặt, vẫn còn lại như những vệt mờ. Beom-hee cúi đầu.

“…Xin lỗi.”

Chae-woo đứng một lúc với đôi mắt nhắm lại, đặt tay lên gáy. Anh cảm thấy một lực lượng vô danh dâng lên trong mình, một cảm giác mà anh đã không có từ rất lâu. Cảm giác nóng bỏng đang sôi sục trong cơ thể khiến cổ họng anh cháy bỏng.

“Rốt cuộc, quan hệ giữa Ki-seok và Lee-yeon là gì?”

“Ban đầu là tống tiền, nhưng giờ đã thành đối tác.”

“Tống tiền?” Ánh mắt của Chae-woo sắc bén như một con thú sắp lao vào con mồi.

“Đó là một cuộc trao đổi song phẳng. Lee-yeon đã bị bắt gặp tại hiện trường vụ tai nạn của thiếu gia. Thay vì trì hoãn việc xử lý Lee-yeon, giám đốc đã giao thiếu gia cho cô ta chăm sóc.”

“…Tôi đã tự rơi vào bẫy của họ, đúng là một thằng ngu mà.” Chae-woo trông như sắp nói gì đó, nhưng anh lại im lặng. Thực ra, đó không phải là trao đổi sòng phẳng. Trước khi mất trí nhớ, anh còn nhớ rõ đã nghe ai đó tiếp cận từ phía sau. Tuy nhiên, chính anh đã chọn không động đậy. 

Vào lúc đó, một tiếng cười thoát ra từ môi anh. Hóa ra anh mới là kẻ ngốc.

“Chúng ta cũng đã vậy. Khi tin đồn về việc thiếu gia rơi vào tay giám đốc lan truyền, suốt hai năm qua, ảnh hưởng của chúng ta đã dần dần suy yếu.”

Anh đã đoán trước điều đó. Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Beom-hee khiến Chae-woo không còn giữ được vẻ mặt lãnh đạm.

“Và hôm nay, giám đốc Kwon và Lee-yeon đã gặp nhau.”

“Cái gì?”

Beom-hee lại mở laptop. Anh ta bấm vào một tệp và trên màn hình là bức ảnh của Ki-seok và Lee-yeon đang đối diện nhau trước một chiếc xe sedan đen. Chae-woo nhăn mặt đầy ghê tởm. Những hình ảnh cứ lướt qua mắt anh một cách nhanh chóng. Hai người họ trong cùng một chiếc xe. Ki-seok nghiêng người về phía cô, vẻ mặt nặng nề như đang trò chuyện nghiêm túc, lúc Lee-yeon bước ra khỏi xe, và đôi mắt bí ẩn của Ki-seok dõi theo cô.

“Khi nào?”

“Mới đây thôi. Hai giờ trước.”

“…”

“Giờ thì giám đốc Kwon đã làm ngơ trước những lời nói dối của Lee-yeon.”

“Ha...” Chae-woo nhăn mặt rồi bật cười.

“Bên cạnh giấy chứng nhận kết hôn và thẻ ID, hầu hết các tài liệu mà thiếu gia đã nộp trước khi đi làm đều là giả. Chứng chỉ nghề, giấy phép lái xe và các bản sao sổ tiết kiệm đều do giám đốc cung cấp. Đó là giấy tờ giả nhưng vẫn có thể qua mặt được hầu hết các ngân hàng và các trang dịch vụ.”

“Chết tiệt, cậu đang nói cái quái gì vậy?” Chae-woo siết chặt nắm tay, các khớp xương trên mu bàn tay nổi lên như chiếc cào. “Ý cậu là hai người bọn họ đang nhắm vào tôi?”

Anh túm lấy bức ảnh của Lee-yeon đang nằm trên bàn và vò nát nó trong tay.

“Giờ ngài định làm gì, thiếu gia?”

Chae-woo không thở một hơi nào. Anh chỉ đứng đó, nhìn ra cửa sổ về phía nhà Lee-yeon. Lúc đầu nhìn từ phía sau, anh có vẻ trống rỗng và lạnh lùng. Beom-hee cảm nhận một cảm giác lo lắng không thể hiểu được khi nhìn vào bóng dáng anh, bóng anh tối dần trong ánh sáng ngược. Anh ta tự hỏi không biết những suy nghĩ gì đang chạy qua đầu của tên “ăn chơi nghèo khổ” này.

“Cậu nói gì vậy?” Giọng của Chae-woo bình tĩnh, nhưng nặng nề.

Đột nhiên, mắt Chae-woo rơi vào một thứ gì đó trong hộp dụng cụ. Có một sợi dây anh thường xuyên sử dụng, cuộn tròn như một con rắn.

“Tôi sẽ tiếp tục giả vờ cho đến khi tôi có thể về nhà.”

“…Ngài… ý là thiếu gia sẽ tiếp tục giả vờ sao?”

Một nụ cười không ngờ đã nở trên khóe miệng anh. “Cô ấy thực sự nên băm tôi ra đi khi còn có cơ hội đi.”

“Hả?”

“Tôi ghét những kẻ dối trá,” anh lẩm bẩm với một giọng lạnh lẽo. “Tôi không có ý định tha thứ cho những người chơi đùa với lời dối đâu.”


 

Lee-yeon, người đã dám lừa anh và làm trò hề trước mặt anh. Giờ là lúc cô nên nếm mùi vị do mình tạo ra.

Con chó săn bẩn thỉu này hiểu rõ hơn ai hết cách làm tổn thương Lee-yeon theo cách đau đớn nhất, và anh sẽ nhắm đúng điểm đó.

“Bây giờ, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu xem cô ấy có thật sự liên quan với Ki-seok không. Và…”

Gã đàn ông ngoan ngoãn kia, người đã từng tin cô là vợ thật của mình, giờ đã biến mất rồi.

“Và liệu mẹ tôi có bị bán đi không.”

Những ký ức mà anh không trực tiếp trải qua mà chỉ là một bản thu lại. Bản ghi của một người khác đã mượn cơ thể anh một thời gian. Nó chỉ là một bức phác thảo ngu ngốc mà anh có thể xé nát và quên đi.

Và thế là, 'Chồng của So Lee-yeon - Kwon Chae-woo', người chưa từng tồn tại thật sự, đã được chôn vùi không bao giờ có thể thấy lại được nữa.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.