Bẫy Hoa

Chương 120: “Ha, em đúng là đang muốn chết mà.”




Chae-woo bỗng phá lên cười lạnh, buông mặt cô ra.

Cô lập tức xoa nhẹ hai bên thái dương, rồi len lén liếc anh.

Anh đã đứng dậy, dùng hai tay xoa mặt đầy bực bội.

Nhìn anh như vậy, tim cô trĩu nặng.

Anh là một người thẳng thắn, đơn giản—nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng.

“Chae-woo, trước hết, chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra đã nhé —”

“Kiểm tra? Để làm gì?” Giọng anh sắc lạnh, đầy sự phản kháng.

Lee-yeon vô thức giơ tay lên, như muốn giữ khoảng cách an toàn giữa hai người.

Sau đó, cô cẩn thận tiến lại gần anh từng bước, như thể đang tiếp cận một con thú hoang nguy hiểm.

“Anh vừa ngủ suốt một tháng trời, nên cảm thấy bối rối là điều bình thường. Bác sĩ cũng dặn em gọi ngay khi anh tỉnh lại. Anh đang rất nhạy cảm, em hiểu điều đó—”

“Vậy là em nghĩ có gì đó không ổn với anh à?”

Anh nheo mắt, nhếch môi cười nhạt.

“Chưa bao giờ đầu óc anh tỉnh táo như bây giờ.”

“…Vậy thì tốt rồi.”

Cô đan tay vào nhau, chần chừ.

Cuộc trò chuyện đột nhiên bị cắt ngang, hai người đứng đó, không khí trở nên ngột ngạt.

Chae-woo quan sát cô, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên cơ thể, từ đầu ngón tay đến từng cử động nhỏ.

Không biết nên làm gì trước ánh nhìn quá mức rõ ràng ấy, Lee-yeon xoay người về phía phòng ngủ.

“Chae-woo, vậy… em đi tắm trước nhé.”

Cô quay đầu lại nhìn anh vài lần khi bước đi.

Một cảm giác kỳ lạ khiến da cô nổi gai ốc, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, không phản ứng gì nhiều.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Chae-woo cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.

Gương mặt anh cứng đờ, nụ cười gượng gạo của một người chồng yêu thương vợ mình  bỗng chốc sụp đổ.

“Cả thời gian qua, mình cứ như bị quỷ ám vậy.”

Anh nhắm mắt rồi hít sâu, nhưng mùi hương của cô lại tràn ngập trong phổi anh, trở thành một trận chiến đầu tiên mà anh phải chống lại.

Cảm giác hai bầu vú mềm mại kia ép vào bụng dưới khiến đầu anh đau nhức.

Mẹ kiếp! Giả vờ làm một người chồng tốt khó hơn anh tưởng đấy!

RẦM!

Ngay lúc đó, cánh cửa đột ngột bật mở, và Lee-yeon lao ra khỏi phòng ngủ. Người đàn ông nhanh chóng xua đi lớp băng giá trong ánh mắt khi thấy cô đang thở gấp, hai tai đỏ ửng.

“Chae-woo, anh—!”


 

Giọng điệu khẩn trương của cô chứa đầy căng thẳng. Lee-yeon liếm đôi môi khô khốc và vòng tay ôm lấy chính mình, như thể đang cố gắng kiềm chế nhịp tim đập dồn dập. Cô vừa nhận ra điều gì đó.

“Có phải em ngốc đến mức không nhận ra chuyện này không?”

Nghe vậy, Chae-woo nheo mắt đầy cảnh giác.

“Cái đó của anh… không không, ý em là, chỗ đó, có phải anh thực sự muốn em làm vậy, nhưng em lại quá chậm hiểu để nhận ra không? Chae-woo, đó là điều anh cần sao?”

“…!”

“Đã lâu rồi.”

“….”

“Nó có giúp anh bình tĩnh lại không?”

Chae-woo ngốc nghếch ngày trước sẽ phản ứng thế nào với chuyện này?

Anh nhớ lại bản báo cáo Beom-hee đã đưa cho anh và cố gắng tìm cách hai người họ từng nói chuyện với nhau, nhưng vẫn không thể nghĩ ra một câu trả lời thích hợp. Trong lúc đó, anh cảm nhận được cơ thể mình cứng lên như thể có một nắm đấm nặng nề đang đè nén bên trong lớp quần.

Mẹ kiếp, mình sắp phát điên rồi - anh thầm nghĩ, nghiến răng để nuốt trọn lời nguyền rủa.

Cơ thể anh phản ứng quá nhanh. Chae-woo cố gắng giữ hình tượng một người chồng yêu thương bằng cách tập trung nhìn vào đôi môi đỏ của cô.

“…Không phải như em nghĩ đâu, em mau đi tắm đi.”

“Vậy là hôm nay anh không muốn à?”

Anh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, như thể có gì đó nghẹn lại trong cổ họng. “Chúng ta còn nhiều chuyện cần bù đắp hơn.”

Câu chuyện dừng lại ở đó, và Lee-yeon quay trở lại phòng tắm. Chae-woo chớp mắt đầy kìm nén, cố gắng dập tắt cơn giận dữ đang trào lên trong anh. Nhưng bất chấp tất cả, ham muốn chinh phục – một cảm giác chẳng hề liên quan đến tình yêu – cuối cùng cũng ngẩng đầu trỗi dậy.

“Ha, em đúng là đang muốn chết mà.”

...

..

.
 

Khi Lee-yeon tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm và thấy chiếc giường trống trơn. Cô vội vã chạy vào phòng khách và nhà bếp để tìm anh, nhưng tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là tiếng bước chân của chính mình. Anh biến mất không một dấu vết.

“Chae-woo?” Lee-yeon bước lên cầu thang hai bậc một lúc.


 

“…!"


Tóc Kwon Chae-woo vẫn còn ướt khi anh đứng thẳng, trông như thể anh cũng vừa tắm xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.