Bẫy Hoa

Chương 141: “Đôi khi anh cương lên khi cảm thấy muốn cầm vũ khí thôi.”




“…!”

“….”

Bàn tay anh dừng lại giữa không trung. Một sự im lặng lạnh lùng bao trùm giữa bọn họ.

“Ờ, đó là…”

Sự bối rối của Lee-yeon ập đến hơi muộn, cô đảo mắt, không thể nghĩ ra một lý do hợp lý nào cả.

“Có… có con muỗi.”

Chae-woo từ từ nhếch mép cười trước lời nói dối trắng trợn của cô. Lee-yeon liếc nhìn khuôn mặt anh, nhưng khó có thể đoán được rốt cuộc anh đang tức đến bật cười hay cười vì không thể tin nổi.

“Sao em phải làm hướng dẫn viên cho họ?”

Sau một lúc, Chae-woo rút tay lại và tiếp tục nói chuyện một cách bình thường. Khoảnh khắc đau lòng trôi qua như chưa từng xảy ra khi anh nhẹ nhàng đổi chủ đề.

Tuy nhiên, Lee-yeon nuốt khan, khoảnh khắc này cô cảm giác rằng giọng nói rõ ràng này có thể sắc như dao và khắc sâu vào tâm trí đến cỡ nào.

“Nếu họ là sinh viên đại học, nghĩa là họ không có tiền. Em đang làm tình nguyện à?”

“Thực ra thì ngược lại. Tiền công khá cao đấy.”

Câu lạc bộ Cây Thông là một câu lạc bộ liên kết giữa các trường đại học ở khu vực Seoul. Họ cần một chuyên gia để giới thiệu những cây thông nổi tiếng ở Hwaido, và chủ tịch câu lạc bộ đã liên hệ với Lee-yeon thông qua mối quan hệ cá nhân.

Chú của sinh viên đó là một phóng viên từ bộ phận môi trường của tờ Kilbo, người thường giúp đỡ Lee-yeon khi cô phát hiện ai đó có sai phạm. Bình thường cô sẽ từ chối làm bất cứ điều gì liên quan đến người khác, nhưng giờ cô cần một lý do để ra ngoài và bận rộn.

“Vậy là em sẽ dẫn lũ nhóc đó đi ngắm cây thông à, Lee-yeon?”

Giọng Chae-woo đều đều, nhưng có một cảm giác kỳ lạ khiến tóc gáy cô dựng đứng.

“Lũ nhóc nào?”

“Nghĩ đến mấy gã râu ria đi theo em xem…”

Ngay lúc đó, Lee-yeon đột nhiên giơ tay lên ngăn Chae-woo nói tiếp. Anh ngạc nhiên khi thấy lòng bàn tay cô giơ ra trước mặt, trong khi Lee-yeon nhanh chóng bắt máy điện thoại vừa đổ chuông.

“Alo?”

Chae-woo thở hắt ra, “Ha,” và vuốt mái tóc dài. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Giọng nói trầm đục từ điện thoại như một cây kim đâm vào tai anh. Anh gõ nhẹ điều khiển lên đùi, mắt dõi theo Lee-yeon đang bình tĩnh nghe điện thoại.

“Giọng con trai đấy.”

Trong khi nói chuyện điện thoại với giọng nhỏ nhẹ, cô dừng lại và nhìn anh.

“Có phải đứa mà em đang nhắn tin lúc nãy không?”

“Ờ…” Lee-yeon mất tập trung khi cố nghe cả hai giọng nói cùng lúc và trở nên bối rối.

“Lee-yeon, em không nhận những ân huệ phiền phức kiểu này.”

“….”

“Ít nhất là anh nghĩ vậy.” Đột nhiên, Chae-woo nhìn vào khoảng cách rộng giữa họ. Có đủ chỗ cho cả một người ngồi giữa họ hay không. Ngay khi anh thu hẹp khoảng cách, Lee-yeon nhảy khỏi ghế sofa.

“….”

“….”

Anh bật cười và tắt TV một cách thô bạo. Căn phòng vừa ồn ào giờ đây nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Trong khi đó, Lee-yeon tiếp tục nói chuyện điện thoại, còn Chae-woo dựa vào sofa.

Đôi mắt nhanh nhạy của anh sắc lẹm, theo dõi từng chuyển động của cô, từ số bước chân cô đi qua đi lại trong phòng khách, hình dáng miệng cô đáp lại một cách tử tế, và tiếng cười vô nghĩa của cô.

“-Vâng, vâng. Hẹn gặp lại nhé.”

Cuối cùng, cô kết thúc cuộc gọi và nhìn lại anh, không khí trở nên trầm lắng.

“Chae-woo, sao anh tắt TV vậy?”

“Anh tìm thấy thứ gì đó thú vị hơn để xem rồi.”

Chae-woo đặt khuỷu tay lên lưng ghế sofa và mỉm cười.

Lee-yeon tránh ánh mắt anh và phớt lờ tư thế thả lỏng đột ngột của anh, nhưng ngay khi mắt cô lướt qua quần anh, cô há hốc miệng. Cô hét lên như đang cầm một cái chảo nóng.

“Chae-woo, sao…sao vậy? Sao tự nhiên anh… anh…lại cương lên thế?”

“À.” Anh nghiêng đầu từ từ, giọng nói thư giãn. “Anh không bị nứng đâu, nên em đừng lo. Anh không biết em thế nào, nhưng đàn ông bọn anh không chỉ cương lên khi bị nứng đâu.”

“Vậy thì tại sao…”

“Đôi khi anh cương lên khi cảm thấy muốn cầm vũ khí thôi.”

“Sao cơ?” Biểu cảm của Lee-yeon mơ hồ khi anh nhún vai nhẹ như đang đùa.

“Chỉ là vấn đề tâm trạng thôi.”

Lee-yeon dường như bị cuốn theo nhịp độ của anh, nhưng cô bối rối không hiểu anh đang nói gì và không biết trả lời sao vì thái độ không kiềm chế của anh.

“Em không tò mò sao?”

“Về cái gì?”

“Lần này, anh nghĩ nó cứng hơn bình thường.” Anh nói, ám chỉ bộ phận đang cương cứng của mình. “Em không muốn biết cảm giác bị rút máu theo một cách khác sao?”

“A…”

“Vì em đang làm điều mà em chưa từng làm, nên có lẽ nó khiến anh hưng phấn đấy.”

Lee-yeon co rúm người trước sự tán tỉnh trắng trợn của Chae-woo, cô cảm thấy khó chịu và bị mắc kẹt. Cô gãi nhẹ dưới tai, mắt liếc về phía cửa như một con mồi đang tìm cách thoát thân. 

Lần này, cô không thể giả vờ thoải mái với anh được nữa.

Anh gần như nghe thấy tiếng bánh răng quay trong đầu cô. Anh dụ dỗ cô đến gần đôi môi ướt át của mình và thúc giục cô đừng sợ.

“Sao thế? Lee-yeon à.”

“Bình thường em… em không thích những chức năng đa dạng lắm.”

Nói rồi, cô vội vàng bước vào văn phòng. 

Cạch! 

Và ngay trước khi cánh cửa đóng lại, “Em sẽ làm thêm giờ hôm nay! Anh có thể đi ngủ trước đi!” 

Chae-woo cảm thấy bụng mình đau một cách khó chịu.

Khi anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, ánh mắt anh lạnh như băng.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.