Bẫy Hoa

Chương 146: Bàn tay tinh quái của Kwon Chae-woo trượt xuống, nhẹ nhàng chạm vào mép quần lót cô.




Trong màn đêm tĩnh lặng, Lee-yeon mở to mắt, ánh nhìn trống rỗng dán chặt lên trần nhà. Không gian yên tĩnh bị khuấy động bởi tiếng sột soạt của tấm chăn mỏng.

“Lee-yeon, em không ngủ được à?”

Giọng nói trầm ấm của Kwon Chae-woo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Một bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng chạm vào thái dương cô, hơi thở nóng rực của anh phả vào má khi anh ghé sát lại gần.

Lee-yeon kéo tấm chăn mùa hè lên tận mũi, chỉ hơi nhíu mày một chút.

“Em lỡ uống cà phê lúc anh không có ở đây…” cô lí nhí thừa nhận.

“Tại sao lại uống?” Kwon Chae-woo hỏi.

“Em không ngủ được. Em nghĩ mình sẽ thức tới khi anh ngủ trước.”

Một khoảng im lặng trong thoáng chốc kéo dài giữa họ. Trong bóng tối mờ ảo, đôi môi Kwon Chae-woo khẽ giật, như thể anh đang nghiền ngẫm câu nói của cô.

“Dạo này, anh lúc nào cũng ngủ trước em,” Lee-yeon tiếp tục. “Nhưng mỗi khi em thức dậy thì anh đã tỉnh từ lâu rồi.”

“Vậy có vấn đề gì sao?”

“Không, không phải vấn đề…” Lee-yeon chớp mắt. “Nhưng… nếu đổi lại một ngày thì sẽ tốt hơn.”

Kwon Chae-woo chăm chú nhìn đôi mắt cô, chẳng hề có dấu hiệu của cơn buồn ngủ. Cô đã mất ngủ hai ngày rồi, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh gồng mình, từ chối để cơ thể nghỉ ngơi. Điều đó bắt đầu khiến anh phát cáu. Bản thân anh cũng chỉ có thể chịu đựng nhờ vào caffeine và thuốc ngủ kê đơn, thế mà Lee-yeon vẫn cứ cố chấp chống chọi.

Anh bất giác siết chặt môi.

“Không phải em nói sáng mai có hẹn với Gyu-baek sao?” giọng anh trầm xuống.

“Ừm…” Lee-yeon lẩm bẩm, như thể hoàn toàn quên mất chuyện đó.

“Em định thức trắng đêm nay luôn à?”

“À…”

Cô lưỡng lự. Cứ như có điều gì đó cô muốn giấu nhẹm đi.

Đôi mắt họ giao nhau, ánh nhìn của Lee-yeon mềm mại như miếng bột nhào ấm áp, chẳng hề có dấu hiệu sẽ né tránh.

Kwon Chae-woo thở hắt ra, quyết định chẳng thèm bận tâm lo lắng hay nghi ngờ nữa. Đột nhiên, bàn tay anh lướt thẳng vào lớp áo ngủ của cô.

“…..!”

Lee-yeon giật mình, nhanh chóng giữ chặt lấy cổ tay anh.

“Anh, anh làm gì vậy?”

“Chỉ là giúp em ngủ ngon hơn thôi. Hôm nay em mệt mà, đúng không?”

Bàn tay ấm áp của Kwon Chae-woo nhẹ nhàng xoa bụng cô, hơi ấm lan tỏa khiến cô có cảm giác như đang tan chảy trong một suối nước nóng.

“Đã lâu lắm rồi em chưa thấy anh ngủ say…” cô thở dài.

“Cả tháng trời nhìn mặt anh lúc ngủ mà vẫn chưa chán à?”

“Thì…”

Thật ra, Lee-yeon rất mong chờ khoảnh khắc mỗi sáng tỉnh dậy, cô có thể ôm lấy anh trong vòng tay mình. Trước đây, gương mặt ngủ của anh có thể trông vô cảm, nhưng giờ đây, cô lại thấy nó có một sức hút rất khác.

Anh thực sự đã thay đổi rồi.

“Ugh…!”

Bàn tay tinh quái của Kwon Chae-woo trượt xuống, nhẹ nhàng chạm vào mép quần lót cô. Lee-yeon giật mình, cố đẩy anh ra, nhưng anh chẳng hề quan tâm, cứ tiếp tục vờn quanh nơi nhạy cảm ấy bằng những động chạm càn quét.

“Ha…”

Cô thở dốc, cắn chặt môi để không bật thành tiếng.

Ngón tay anh bắt đầu luồn vào trong, lướt dọc theo những đường cong mềm mại, kích thích một cơn khoái cảm bất ngờ dâng trào. Nhưng xen lẫn khoái cảm nhục dục, lại có một chút khó chịu len lỏi vào khe thịt.

“Kwon Chae-woo, dừng lại đi, em bảo là không mà!”

Cô siết chặt hai chân, cố gắng ngồi dậy, nhưng cánh tay mạnh mẽ của anh lập tức ghì cô xuống giường.

“Cứ ngủ thế này đi.”

“Anh… Anh nghĩ em có thể ngủ nổi trong tình trạng này sao? Em không thấy thoải mái!”

Nghe cô nói vậy, anh chẳng những không dừng lại, Kwon Chae-woo còn tìm được điểm nhạy cảm nhất, nhấn vào nó một cách điêu luyện.

Hơi thở cô gấp gáp hơn, cả cơ thể run rẩy như sắp vỡ tan. Nhưng cô vẫn cố nén lại, không để những tiếng rên bật ra khỏi miệng.

Ngay khoảnh khắc anh đặt môi lên má cô—

“Ngủ đi!”

Lee-yeon bất ngờ quay mặt đi, nghiêm nghị ra lệnh.

“……”

“……”

Những động tác khuấy đảo bên dưới dừng lại ngay tức khắc. Một sự đầu hàng có chủ ý. Nhưng trớ trêu thay, chính sự phản kháng của cô lại khiến Kwon Chae-woo cảm thấy bị kích thích hơn.

Bằng ánh mắt trầm ngâm, anh lướt qua đường nét gò má tinh tế của Lee-yeon, dừng lại nơi xương quai xanh nhô ra đầy quyến rũ. Cô càng cố né tránh, anh lại càng muốn trêu chọc cô thêm một chút.

Một ngón tay thô ráp lặng lẽ trượt vào nơi lỗ hoa thịt non mềm kia, khiến cô khẽ giật bắn.

“Ah…!”

Lee-yeon nhíu mày, khuôn mặt ửng hồng.

“Lee-yeon à, em lúc nào cũng bắt nạt anh. Với người khác thì em cười nói dịu dàng, còn với anh thì chẳng bao giờ như thế.”

Cô có đối xử như thế với Kwon Chae-woo trong quá khứ không?

Sự ghen tuông âm ỉ dâng lên trong anh. Chính anh cũng thấy mình thật nực cười khi lại ghen tị với… chính mình trong quá khứ.

Cô đã luôn như thế, nhưng dạo này lại càng kỳ quặc hơn. Dù cơ thể chưa kịp sẵn sàng, nhưng ‘cái miệng bên dưới’ vẫn vô thức nuốt trọn từng chuyển động của anh. Thế mà cô lại cứ đẩy anh ra.

Lee-yeon còn cố tình giả vờ ngáy khe khẽ, như thể muốn trốn tránh thực tại.

Nhưng cô không biết rằng, chính sự ngây thơ ấy lại càng khiến ngọn lửa trong lòng anh bùng lên mãnh liệt hơn.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.