Bẫy Hoa

Chương 147: 🍒 Em sẽ luôn là tình đầu của anh




Anh cảm khó chịu vì hành động của cô, một sự khác biệt lớn so với lần đầu tiên họ ở bên nhau. Cô từng co rúm lại mỗi khi anh chạm vào điểm nhạy cảm nhất của cô.


 

“Người đầu tiên Lee-yeon yêu là ai?”


 

Anh duỗi người và dùng ngón giữ ấn vào hột le của cô. Đôi mắt vô hồn của anh hoàn toàn trái ngược với đôi tay đang di chuyển liên tục bên dưới.


 

Cô vẫn không phản ứng gì. Kwon Chae-won tự nói với chính mình, “Anh không hiểu tại sao em lại cứng đầu như vậy, nhưng em sẽ luôn là tình đầu của anh.”


 

Vẫn không có bất kỳ lời hồi đáp nào.


 

“Anh không thích phải lặp lại lời mình nói,” anh nói thêm với một chút cảnh báo trong giọng nói.


 

“….”

“Cây.” Rồi Lee-yeon bật ra như thể đang nói trong mơ.

“Cây? Tên của thằng khốn đó là Cây à?”

“….”

“Em có biết hắn sống ở đâu không?”

“….”

“Hắn trông như thế nào? Em có thể vẽ phác thảo ngay bây giờ không?”

Đầu óc Lee-yeon trở nên trống rỗng. Anh không ngừng lại dù chỉ một giây. Cô thở dài.

“Dừng lại đi. Giờ này đáng lẽ ra chúng ta phải ngủ rồi đó, anh biết không… Sao anh lại phải làm chuyện này trong khi em đang ngủ ngon như vậy…!”

Cô đẩy vai Kwon Chae-woo, nhưng anh ta không nhúc nhích.

“Em không hiểu nổi.”

Khi cô lẩm bẩm điều đó, bàn tay đang hoa thịt của cô đã mở rộng thành ba ngón tay.

“Chuyện vợ chồng chơi đùa trên giường có tệ đến thế không?”

“Trời ạ…”

“Sao em lúc nào cũng nhạy cảm thế?” Những cú thọc vào rút ra liên tục của anh kéo giãn vách thịt bên trong của cô, kéo lấy chất dịch tình ái và kích thích cô. Những ngón tay anh cong lên không ngừng đào móc động thịt đầy mật ái.

Bất chấp nỗ lực của mình, Lee-yeon không thể cưỡng lại được những tác động từ hành động của anh.

Ngọn lửa giữa hai chân cô cháy mãnh liệt và nóng hơn. Lee-yeon gần như toát mồ hôi lạnh khi cắn chặt lưỡi, cố gắng che giấu mọi phản ứng có thể nhìn thấy.

“Hah…aaaa”

Tiếng rên phát ra từ Kwon Chae-won, không phải từ cô. 

Trước khi anh nhận ra thì dương vật của anh đã nhô cao dưới quần và đâm vào vùng xương chậu của Lee-yeon.

Cuối cùng, cô mở mắt và lườm anh.

“Nếu bây giờ anh không lấy tay ra thì em sẽ không quan hệ với Kwon Chae-won nữa đâu.”

Khuôn mặt vốn luôn thẳng thắn khi vuốt ve cô của anh nhanh chóng biến sắc.

“Em có biết mình đã phạm sai lầm gì không?”

“Hay là ngón tay của anh quá nhỏ?” Anh nói, chọc tức cô nhiều hơn.

“….”

“Hay cái lồn này đau vì ngon tay anh quá chai cứng sao? Lẽ ra trước khi thọc vào anh nên rửa nó bằng miệng nhỉ.”

Lee-yeon hít một hơi thật sâu như đang thiền định để không bị cuốn theo lời anh nói.

“Không phải vậy. Anh từng phản ứng rất nhạy cảm với cảm xúc của em!”

Cô nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, khó hiểu.

“—Nhưng dạo này…”

“Em không còn nhận ra anh nữa sao, Lee-yeon?” Khi nói điều này, anh véo vào điểm nhạy cảm của cô. Lực kéo giống như miệng anh, khiến cô suýt rên lên.

“Chậc…”

Tuy nhiên, một khi cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, niềm vui biến thành một sự yếu đuối nặng nề, thay vì là một nguồn hưởng thụ thuần túy.

Nằm bất lực dưới sức mạnh của anh không phải là điều Lee-yeon muốn. Cô thậm chí không muốn xác nhận sự thô lỗ của Kwon Chae-woo theo cách này.

Giọng cô cao lên.

“Anh không quan tâm đến cảm xúc của em sao?” cô hỏi.

“Không,” Kwon Chae-won trả lời, giọng điệu đều đều và không chút do dự.

“Vậy sao anh không để em yên ngay từ đầu?”

Lee-yeon ôm lấy ngực, cảm giác như cổ họng mình đang đóng lại.

“Anh là lý do khiến tâm trạng em thay đổi mấy lần một ngày,” cô nói.

Kwon Chae-woo nhíu mày và cắn nhẹ vào môi dưới của cô.

“Đừng khóc vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ.”

Môi anh mở ra và đẩy lưỡi của mình đẩy về phía trước. 

Khi anh liếm và mút, anh chạm vào bên trong khoang miệng Lee-yeon.

Người đàn ông vuốt ve mọi thứ từ gốc lưỡi cô, và càng chơi đùa với phản ứng của cô, cô càng cảm thấy một mối hận không tên.

“Tên khốn này…” cô thì thầm với giọng nghẹn ngào.

Kwon Chae-woo tách môi và hỏi, “Em nói gì?”

“Đồ khốn, đồ khốn…”

Đôi mắt cô, đầy thất vọng, đang ngập tràn nước mắt. 

Kwon Chae-woo liếm mút từng giọt ấy.

“Em mới biết à?”

Người đàn ông cố tình chơi đùa điểm nhạy cảm của cô và cuối cùng rút ngón tay ra. Phần sau lưng cô run rẩy, nhưng Lee-yeon cố gắng không rên thành tiếng.

Kwon Chae-woo nhìn vô cảm vào chất lỏng trong suốt trên ngón tay mình, và đột nhiên kéo quần xuống và bôi nó lên đầu dương vật đỏ ửng của mình.

“Em sẽ không làm tình với anh nữa à?” Anh kéo tay Lee-yeon để cô nắm lấy dương vật đầy gân của mình. Cô cố gắng giữ lại hết sức có thể, nhưng vô ích. Anh giữ hai tay cô lại và bắt chúng siết chặt lấy dương vật của anh.

Lee-yeon hoảng hốt trước vật thể lạ lùng đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay mình, nhưng ngay sau đó, tay cô bị bắt di chuyển nhanh chóng từ trên xuống dưới. Anh bắt cô sục cho mình.

Sức nóng của ma sát khiến lòng bàn tay cô bỏng rát, nhưng đồng thời, có thứ gì đó ẩm ướt cứ chảy ra.

“Anh không biết về Lee-yeon-”

Anh dán mắt vào đôi mắt run rẩy của cô như thể đang đâm móng vuốt vào chúng. Ngay cả khi hơi thở dồn dập của anh bùng phát từng đợt, đôi mắt không khoan nhượng của anh vẫn không dao động.

Lông mày anh nhíu lại, và gân cổ căng lên.

“Họ thích bị đánh mà.”

Chẳng mấy chốc, tay Kwon Chae-woo bắt đầu di chuyển nhanh đến mức cô không thể theo kịp. Cánh tay và cổ tay cô đau nhức, và bàn tay cô tê rần.

Chẳng mấy chốc, môi anh hé mở và những tiếng rên nặng nề thoát ra.

Khi thứ gì đó nóng bỏng phụt ra trên tay cô, Lee-yeon cảm thấy choáng váng vì mùi hương nồng nặc.

“Mẹ kiếp, không làm tình sao. Ngay cả khi Lee-yeon không thích, anh vẫn sẽ tiếp tục đụ chết em. Em muốn nôn à?”

Toàn bộ cơ thể Lee-yeon thả lỏng vào trạng thái lười biếng hạnh phúc, như thể cô vừa chạy một trăm mét. Bụng cô nhói lên vì nhạy cảm, nhưng cô không thể gượng dậy để mở để đôi mắt nặng trĩu.

Kwon Chae-won hôn nhẹ vào tai cô và thì thầm đầy trìu mến,

“Đêm nay, chúng ta sẽ cùng nhau có những giấc mơ ngọt ngào nhé.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.