“Khi một cái cây phải chịu đựng gió mạnh suốt thời gian dài, lớn lên trên vách đá, ven bờ, hay bị tuyết đè nặng, thì lớp vỏ của nó sẽ thay đổi. Nó lớn lên theo một cách kỳ lạ.”
Một giọng nói trầm vang lên qua micro.
Lee-yeon đang đợi sau cánh gà với tờ bài phát biểu trong tay, chuẩn bị cho buổi thuyết trình cuối cùng trong chuỗi chuyên đề [Cây và Con Người]. Cô đang run chân vì hồi hộp. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, những con chữ vẫn nhảy múa do tim đập quá nhanh.
Cô dụi mắt, cố hít một hơi thật sâu. May mắn là số khán giả không quá đông – chủ đề này vốn bị cho là nhàm chán.
Lee-yeon tựa đầu vào bức tường bê tông lạnh và nhắm mắt lại. Những lời của diễn giả trước đó cứ vang vọng trong tâm trí cô.
Anh ta là ai nhỉ? À… hình như là một nghệ nhân làm nhạc cụ?
“Cuộc đời chúng ta cũng như vậy. Có quá nhiều điều lệch lạc, bị đè nén bởi áp lực lâu dài, rồi lại cuốn vào những cơn bão bất ngờ.”
“Chúc mừng, cô đang mang thai.”
Ngón tay Lee-yeon giật nhẹ khi nhớ lại chính xác lời bác sĩ.
“Vì thế, linh hồn chúng ta cũng đã tổn thương, mang trong mình những vết sẹo riêng và từ đó tạo nên giai điệu độc nhất. Dù chúng ta đầy sai sót, nhưng vẫn có thể tạo nên những bản hòa âm kỳ diệu – như những cái cây.”
“Khoảng 12 tuần rồi.”
Gương mặt cô lúc đó thế nào trước người bác sĩ mặc áo blouse trắng? Cô nên cười hay khóc đây? Tim cô đập mạnh hay ngừng hẳn? Cô nghĩ đến sinh linh đang tượng hình trong mình, hay nghĩ đến người đàn ông đã không còn nữa?
“—Dù là cây vĩ cầm có hình dáng hoàn hảo đi nữa cũng chưa chắc tạo nên âm thanh tuyệt vời. Con người cũng vậy. Giai điệu thật sự chỉ vang lên khi ta biết điều gì quan trọng với mình. Vậy ngay lúc này, trong cô đang vang vọng điều gì?”
Tim Lee-yeon thổn thức với cái tên cô chẳng thể gọi nữa.
Nếu là 12 tuần…
Thì đó là trước khi Kwon Chae-woo lấy lại trí nhớ. Trước khi anh rơi vào giấc ngủ dài. Nghĩa là—
Đó là đứa con của người đàn ông từng yêu cô tha thiết. Dù anh không còn nữa, nhưng đây là dấu tích cuối cùng của Kwon Chae-woo dịu dàng và ấm áp.
Trong trái tim tối tăm và hoang vắng, nỗi sợ và niềm vui bất ngờ trỗi dậy cùng lúc. Lee-yeon cắn môi dưới. Tờ giấy nhàu nát chạm vào mặt cô.
“–Trong mười ngàn cái cây, có lẽ chỉ một cây là cây biết hát. Trước tiên, ta ngâm cây vào nước thủy triều cao và lắng nghe âm thanh chúng tạo ra khi va vào nhau. Hoặc ta gõ nhẹ bằng búa để cảm nhận rung động.”
“….”
“Nếu sau vô số lần thử mà tìm được âm vang như tiếng chuông, thì có lẽ cơ thể bạn cũng đã kiệt sức rồi.”
“….”
“Phải tốn từng ấy công sức chỉ để tìm ra một khúc gỗ tốt – vậy cuộc sống con người thì sao? Những cây biết hát thường sinh ra từ những hoàn cảnh khắc nghiệt và bất công nhất.”
“….”
“Cô vẫn muốn đi tìm chúng chứ?”
Lưng Lee-yeon bất giác co lại. Câu hỏi ấy như nhắm thẳng vào cô.
Liệu cô có dám chọn ra một trong mười nghìn? Liệu cô có đủ kiên nhẫn và can đảm để bước tiếp?
Buổi giảng tiếp tục một lúc rồi tiếng vỗ tay vang lên, cô đứng dậy.
Không có nước mắt. Chỉ có ánh nắng chiếu lên chỗ cô vừa ngồi.
…
..
.
.
Lee-yeon đã hoàn thành buổi thuyết trình một cách trọn vẹn, dù cô chỉ kịp lướt qua bài nói của mình.
Dù đến cuối buổi gần như không còn khán giả, nhưng với Lee-yeon, nói trước số ít người lại dễ dàng hơn.
Cô đói đến phát điên. Lee-yeon bất giác rẽ tay lái.
Cây Thần giờ đã tồi tệ hơn.
Chưa kịp suy nghĩ gì, cảm xúc trong cô đã trào dâng. Vết thương cào rách thân cây khiến mắt cô mờ đi.
Đây chính là lý do cô không dám đối mặt. Vết thương của cây Thần… cũng là vết thương trong cô.
Cô bắt đầu thở dốc như thể đang sống lại cơn sốc ngày hôm đó.
“…!”
Ngay khoảnh khắc ấy, cô thấy có gì đó treo lủng lẳng trên cành cây khô héo.
“Cái gì thế này…”
Lee-yeon nhíu mày.
Dù nước mắt mờ đi, hình ảnh ấy vẫn rõ ràng. Cô lau mắt và bước lại gần.
“…Bằng sức lực nào—”
Mà ngươi nở một bông hoa… rồi chết.
Lee-yeon đã nhìn thấy bông hoa cuối cùng mà cây Thần nở ra.
Trái tim tan vỡ của cô như đã trở thành phân bón. Hạt mầm âm thầm đâm chồi trong trái tim mà cô tưởng như đã chết – không khác gì cây Thần.
Và lần đầu tiên sau rất lâu, cô nhớ lại những ký ức đẹp.
Kwon Chae-woo, người đôi khi hơi mạnh mẽ, nhưng luôn lo lắng cho cô. Kwon Chae-woo đáng thương – người có thể đã ngủ vĩnh viễn nếu không gặp cô. Người thợ săn bằng trái tim, nhưng lại luôn cảnh giác với chính “chủ nhân” của mình. Người đàn ông sợ bị bỏ rơi mãi mãi. Kwon Chae-woo – người thực vật mà cô từng chăm sóc.
Khoảnh khắc ấy, ảo ảnh trở thành ký ức.
Lee-yeon lấy điện thoại ra và gọi.
–Này, em ổn chứ? Buổi thuyết trình sao rồi?
“Choo-ja, em nghĩ… cần phải tổ chức một tang lễ.”
–Gì cơ? Cái gì cơ?
“Chỉ hai chúng ta cũng được—”
Đã đến lúc cô bước ra ánh sáng và buông bỏ những cành cây đã chết.
Cây keo đen sống sót dù bị đổ xuống mà vẫn mọc. Cây phong cong lưng vì gió. Đó là một trận chiến.
Tôi biết rồi. Giờ tôi hiểu rồi.
Giống như những cái cây mà cô từng tôn thờ và yêu thương.
“—Tang lễ cho Kwon Chae-woo.”
Lee-yeon hái bông hoa cuối cùng từ cây Thần và cẩn thận đặt vào túi áo mình.