Bẫy Hoa

Chương 161: Vì anh ấy không còn tồn tại nữa.




“Thật không thể chịu nổi!”

Joo Dong-mi đập mạnh xuống bàn, đầy bực tức.

Đó là một đêm ngẫu nhiên khi cô xuất hiện cùng vài chai soju. Trông cô đã uống trước đó rồi.

Thực ra, Lee-yeon đã cố tránh mặt cô vì những lần viếng thăm liên tiếp, nhưng không thể phủ nhận rằng những trò lố của Dong-mi đôi lúc lại là thứ cứu cô khỏi sự tăm tối.

Nhưng lý do cô né tránh, là bởi bộ đồng phục của Dong-mi luôn khiến cô nhớ đến một người – Kwon Chae-woo. Anh cũng từng mặc như vậy.

Cô nghĩ hôm nay sẽ lại là một ngày như thế, nhưng rồi Joo Dong-mi ngồi bệt trước nhà cô và bắt đầu uống, khiến Lee-yeon không còn cách nào khác ngoài mời cô vào.

Ngôi nhà vốn im ắng lập tức trở nên náo nhiệt, và bất ngờ là Lee-yeon cũng không thấy phiền gì.

Hôm nay, Joo Dong-mi trông rệu rã – không phải vì Lee-yeon, mà vì chính bản thân mình.

“Làm sao mà một người đàn ông lại có thể biến mất không một lời như vậy chứ? Hả? Có thật không vậy? Thậm chí động vật còn biết quý bạn đời cơ mà. Sao hắn ta có thể làm tình với tôi khi thích, rồi biến mất? Phải là tôi bỏ hắn mới đúng chứ! Thật đáng ghét!”

Nghe có vẻ mối quan hệ với Jang Beom-hee – người đàn ông cô đang hẹn hò – không được như ý. Nhưng cơn giận của cô dường như hơi… lệch hướng.

“Cô nghĩ tôi nên đánh hắn thế nào đây?”

“Ờm…”

Lee-yeon lưỡng lự. Joo Dong-mi luôn đặt ra những câu hỏi kỳ quặc mà cô chưa từng nghĩ tới – và hôm nay cũng vậy.

“Tôi biết không nên nói điều này, nhưng thật ra tôi có tài thay đổi gu người khác. Nhưng làm sao hắn ta có thể ‘ăn sạch’ tôi như thế rồi biến mất? Nếu có ai phũ thì phải là tôi mới đúng!”

Joo Dong-mi cứ thế nấc cục trong cơn say.

“Chuyện này không thể nào… không thể…”

Cô sụt sịt rồi lại nốc thêm một ly soju.

“Cô cứ chờ xem. Tôi sẽ khiến hắn phải quỳ xuống cầu xin! Không, đến quỳ cũng không tha!”

Tai Lee-yeon đỏ lên vì mấy lời ám chỉ đó. Mặt cô cũng dần chuyển sắc.

Cô không biết phải làm gì ngoài việc gãi má đỏ ửng. Có lẽ vì bị cuốn theo cơn giận tươi rói của Joo Dong-mi, mà cô cũng buột miệng thốt ra:

“…Tôi cũng vậy. Chúng tôi cũng chia tay rồi.”

“…!”

Joo Dong-mi sững người. Gương mặt cô hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Cái anh công nhân đó, không, là Kwon Chae-woo hả?”

Cái anh Kwon Chae-woo đó? Cô đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà trống rỗng.

“Vậy là… anh ta đi rồi?”

“Ừ.”

Joo Dong-mi có vẻ bị sốc thật sự. Cô vốn không phải người dễ im lặng đến vậy.

“Nói thật nhé… Cô y tá cây từng cảnh báo tôi không nên nhắc đến Kwon Chae-woo trước mặt cô đấy.”

Dong-mi tự vả vào má, rồi ánh mắt trở nên tỉnh táo hơn.

“Vậy là cô… ly hôn rồi à?”

“….”

Lee-yeon chỉ cười mà không trả lời. Joo Dong-mi gật đầu, rồi mở thêm một chai mới.

“Cô phải uống một ly đi.”

Ly rượu được rót đầy và đặt trước mặt Lee-yeon.

Đáp lại, Lee-yeon nâng ly uống cạn. Mùi rượu khiến bụng cô cồn cào.

Cô nhăn mặt vì cảm giác buồn nôn. Khi đặt ly xuống, Joo Dong-mi nhìn cô đầy tò mò. Lee-yeon cười nhẹ.

“Vài ngày rồi tôi chưa ăn gì cả…”

“Trời ơi, cô uống khi đói à? Thôi đừng uống nữa!”

Joo Dong-mi vội giật lấy ly và uống thay.

“Và từ giờ trở đi, bất kỳ gã đàn ông nào có ánh mắt lạ lạ là bỏ luôn!”

Lee-yeon bật cười.

Xung quanh cô vẫn còn những người mạnh mẽ như vậy. Giống như Choo-ja từng đi qua bao thăng trầm, hay như Joo Dong-mi chưa bao giờ quay lưng lại với cô – họ đều không biết sợ.

Giống như cây mất lá rồi lại mọc lá mới, vết hổng trong tim cô giờ đây… cũng thấy tự nhiên hơn.

“…Nhưng tôi có thể hỏi một câu không?” – Joo Dong-mi thận trọng hỏi – “Hai người chia tay vì… cô cũng nhận ra điều đó à? Anh ta thật sự khác thường mà—”

“Tôi không nghĩ đó là… ly hôn.”

“Hở?”

Làm sao cô có thể mô tả được một sự giả dối, một ảo ảnh vốn chưa từng tồn tại?

Cô lẩm bẩm, như tự nói với chính mình: “Tôi nghĩ… đây là chia ly bởi cái chết.”

Vì anh ấy không còn tồn tại nữa.

‘Người đó – Kwon Chae-woo’ – đã chết rồi.

..

.

.

“Trời ơi, thưa cô –! Làm ơn giúp bà lão này với! Từ khi chồng mất là bà ấy ốm suốt!”

Cây “bà lão” nằm ở cánh đồng là một trong những cây lâu năm nổi tiếng nhất trong cộng đồng cây thường xanh toàn quốc. Người ta gọi vậy vì hình dáng nó trông như một bà cụ mặc váy.

Từ sau khi gặp lại Joo Dong-mi, Lee-yeon dần dần bắt đầu quay lại công việc.

Cô tiêm vitamin cho cây, nhận lời giảng dạy đặc biệt.

Cô mở rèm cửa, mở cửa sổ đón gió, hút bụi lần đầu tiên sau nhiều ngày. Vì lý do gì đó, cô bắt đầu ngủ ngon hơn và cũng ăn được chút ít. Mảnh vườn vẫn tan hoang như cũ, nhưng đôi chân cô bắt đầu có sức.

“Cành bị gãy rồi.”

Vài tuần trước, cây bà lão mất đi “người chồng” do sâu ăn lá. Dù vậy, như đúng cái tên, cây vẫn đứng thẳng kiêu hãnh đến phút cuối. Người dân đã trồng một cây dẻ mới để tưởng nhớ.

Giữa lúc đó, cây bà lão yếu dần đi nên họ gọi Lee-yeon đến gấp.

“Phần vỏ cũng bị yếu.”

Lee-yeon quan sát quanh cây với ánh mắt tập trung.

Tán lá từng che kín bầu trời giờ gần như không còn, chỉ còn lại những cành khẳng khiu. Có vẻ như cây này cũng bị sâu tấn công.

Một người dân lắc đầu.

“Tôi nghe nói cây mà mất bạn đời thì không sống nổi—”

“Không đúng!”

Lee-yeon lập tức quay đầu lại. Dù gương mặt tiều tụy, ánh mắt cô vẫn sáng rõ.

“Tôi sẽ làm mọi cách để cứu nó.” – Giọng cô bỗng trở nên cứng cỏi.

“Anh thấy không? Những cây xung quanh đang chống đỡ cho nó. Và dù gì đi nữa, những ‘đứa con’ của nó vẫn chưa rời đi quá xa. Dù mới chỉ 70 tuổi nhưng chúng vẫn còn—”

Lee-yeon đột nhiên dừng lại. Cô không nháy mắt, không hít thở. Gần như hóa đá, rồi gương mặt dần tái xanh.

“Giám đốc So?”

Choo-ja gọi lo lắng, nhưng Lee-yeon vẫn đứng đờ ra.

“Em sao vậy?”

“…Khụ, khụ!”

Cô bất chợt ho sặc sụa, ngước nhìn về khoảng không trong trời. Cơn ho dữ dội khiến cổ cô đỏ ửng.

Lee-yeon chớp mắt liên tục, mím môi. Trông cô bối rối, cúi gằm mặt xuống đất.

“Lee-yeon?”

Choo-ja bước đến gần, nhưng Lee-yeon chỉ thở dốc, không đáp lời.

Một cảm giác lạ lùng – như nổi da gà – len lỏi trong cô, mà chính cô cũng không thể lý giải được.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.