Bẫy Hoa

Chương 72: Chương 72




Người đàn ông đầu tiên cô gặp lớn tuổi hơn cô. Ông ta là chủ một tiệm sách nhỏ.

Lee-yeon quan sát người đàn ông ấy với vẻ tò mò, cố gắng giữ vẻ thản nhiên. Nụ cười của ông không hề biến mất suốt cả cuộc trò chuyện. Ông lắng nghe cô rất chăm chú, luôn nhìn thẳng vào mắt cô, như thể cô là một vị khách vô cùng quan trọng. Lee-yeon cảm thấy người đàn ông này thực sự rất tinh tế.

"Loài cây yêu thích của em là gì, Lee-yeon?"

Câu hỏi này thể hiện EQ cao đấy. Cô thầm nghĩ. 

Người đàn ông này là kiểu người mà cô từng muốn Kwon Chae-woo trở thành—một người dịu dàng và chu đáo…

Không! Lee-yeon lắc đầu. - Dừng lại ngay! Mình không đến đây chỉ để nghĩ về Kwon Chae-woo!

Cô gạt bỏ suy nghĩ trong đầu và cố tập trung vào người đàn ông trước mặt. "Tôi thích cây vân sam," cô trả lời câu hỏi của ông.

"Tôi có nghe qua. Đó chẳng phải loại cây thường được dùng để làm nhạc cụ sao?"

"Đúng vậy." Lee-yeon mỉm cười.

"Có lý do đặc biệt nào khiến em thích loại cây đó không?"

Lee-yeon ngập ngừng một chút. "Tôi nghĩ là vì những ký ức thời thơ ấu gắn liền với nó. Với lại, cái tên của nó cũng rất đẹp." Cô khẽ nhún vai.

"Hả?" Người đàn ông nghiêng đầu, vẻ tò mò.

Lee-yeon đưa tách trà lên môi. "Ngày bé, sau nhà tôi có một cây nhỏ mọc trên núi."

Người đàn ông lắng nghe cô một cách lịch sự và chăm chú. Cô mỉm cười.

"Đó là một cái cây nhỏ, nhưng lá rất rậm. Vì vậy, tôi thường ngồi dưới gốc cây đó vì nó tạo ra nhiều bóng râm. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng mỗi lần ngồi dưới gốc cây ấy, tôi luôn nghe thấy một giai điệu vang lên từ đâu đó. Mỗi khi tựa lưng vào thân cây, tôi lại cảm nhận được một bản nhạc."

Cô không kìm được mà mỉm cười khi nhớ lại.

"Có khi nào em chỉ đang mơ không?"

Choo-ja cũng từng nói y hệt như vậy khi cô kể chuyện này cho chị ấy nghe. Đã có lần, Lee-yeon còn kéo Choo-ja lên núi để chứng minh điều đó, nhưng ngày hôm ấy, cả khu rừng lại im lặng đến mức xấu hổ.

"Nó có thật mà," Lee-yeon khẳng định.

Hôm sau, Lee-yeon lại trèo lên núi. Giai điệu ấy một lần nữa vang lên, như thể nó đã chờ cô suốt bấy lâu nay. Chính lúc đó, cô nhận ra rằng cái cây chỉ cất tiếng hát khi cô ở một mình.

"Đó có phải là một cây vân sam không?"

"Không, không phải." Lee-yeon lắc đầu. "Tôi không nhớ rõ nữa. Khi tôi quay lại nơi đó sau này, cả khu vực đã bị giải tỏa để tái phát triển." Giọng cô trầm xuống, nhưng trong mắt lại ánh lên một nỗi nhớ mơ hồ.

"Tôi đã đặt tên cho nó là ‘cây hát một mình’. Nhưng rồi tôi biết có một số người cũng gọi cây vân sam bằng cái tên đó. Thế là tôi cũng bắt đầu gọi nó là vân sam."

"Nghe cứ như một câu chuyện cổ tích vậy." Người đàn ông mỉm cười dịu dàng.

Ring! Ring!

Điện thoại của người đàn ông trên bàn rung lên. Khi nhìn vào màn hình, sắc mặt ông ta tối sầm lại.

"Không sao đâu. Anh cứ nghe máy đi."

Người đàn ông gật đầu cảm ơn rồi bắt máy. "Ừ, Ji Soo…"

Chỉ trong chốc lát, ông ta không còn là người đàn ông điềm tĩnh và ân cần như trước nữa. Ông bồn chồn, liên tục nhìn ra cửa sổ với đôi mắt ươn ướt, trông đầy lo lắng.


 

"Em đã cho con ăn chưa? Còn thuốc thì sao? Anh có mua cháo mà, sao em không cho con ăn trước?"

Lee-yeon liếc nhìn ông ta từ khóe mắt trong khi chậm rãi ăn miếng bánh của mình.

"Vậy… anh sẽ ghé qua trên đường về." Ông ta day trán, thở dài. "Đừng nói vậy! Anh đã bảo rồi mà."

Giọng nói trở nên gắt gỏng, răng nghiến chặt như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.

Lee-yeon vừa đưa thêm một miếng bánh vào miệng vừa tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng để ý đến mẹ anh."

Mẹ anh ta cũng dính vào chuyện này sao?

"Sao em lại nói chuyện này không liên quan đến anh? Chúng ta đã quen nhau từ cấp hai rồi mà!" Người đàn ông bực bội nói. "Nếu nó là con của em, thì cũng là con của anh!"

Càng nghe cuộc trò chuyện kéo dài, miếng bánh ngọt trong miệng Lee-yeon càng trở nên khó nuốt. Khi cắn miếng cuối cùng, cô lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt—một người đang thay đổi từng giây chỉ vì một cuộc điện thoại.

Choo-ja, em nghĩ mình vừa nghe được chuyện hài nhất ngày hôm nay.

Tên này có vẻ có một kiểu logic khá méo mó. Không chắc là ông ta có nhận ra không nữa. Trông thì có vẻ chu đáo, nhưng có gì đó cứ sai sai…

Kiểu người này - rớt.

Tại một văn phòng thị trấn nhỏ.

Nhân viên ngồi ở quầy đang cầm xấp giấy tờ trên tay thì vô thức làm rơi khi thấy một người đàn ông cao ráo, điển trai bước vào.

Đôi mắt của người đàn ông quét khắp văn phòng trước khi dừng lại trên người cô nhân viên.

"Chào anh," cô chào, giọng có chút căng thẳng. "Tôi có thể giúp gì cho anh?"

Kwon Chae-woo đứng im một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhướng mày.

"Tôi đến để kiểm tra giấy chứng nhận quan hệ gia đình."

Giọng anh lạnh lùng, không chút cảm xúc.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.