Bẫy Hoa

Chương 79: Giải bày với nhau




Một buổi bình minh không trăng. Ai đó loạng choạng băng qua sân sau.

Bóng người đó lê từng bước chân như thể không thể đi lại bình thường được. Đó là Lee-yeon, người đã lén lút bước ra ngoài sau khi Kwon Chae-woo chìm vào giấc ngủ.

Người đời nói đúng rồi đó: ở cuối con đường sung sưới thì chỉ có nỗi đau thôi. 

Cô cảm thấy mọi cơ bắp trong người đau nhức muốn chết. Vùng dưới của cô đau rất nhiều. Cảm giác kỳ lạ như thể anh vẫn còn ở bên trong cô.

Cô vẫn nhớ ánh mắt anh, tiếng rên rỉ của anh, làn da anh áp vào cô… 

Nếu cô buông lỏng cảnh giác dù chỉ vài giây, tâm trí cô lại trôi về khoảnh khắc đó.

“Haiz….” Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ và thở dài. 

Mình đã phạm sai lầm. Một sai lầm lớn…

Lee-yeon xoa mặt. Cô cảm thấy mệt mỏi. Kwon Chae-woo vẫn hiện hữu trong tâm trí cô, nhưng điều đó không khiến cô vui. Cô cảm thấy như mình sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc. Cảm giác như lần này cô đã tự đào huyệt chôn mình rồi.

Lee-yeon nhìn chằm chằm vào điện thoại và nhíu mày trước cái tên hiện lên. 

[Kwon Ki-seok.]

Anh ta bắt máy ngay tiếng chuông đầu tiên. Anh ta luôn làm vậy khi cô gọi.


 

Cô tức giận vô cùng. Anh ta chính là người đứng sau mớ hỗn độn này. 

Cô hiểu tại sao Choo-ja đã tát vào lưng cô khi phát hiện ra cô đã ngủ với Kwon Chae-woo.

Choo-ja lo lắng rằng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn nếu có tình cảm xen vào. Cô hít một hơi thật sâu.

“Kwon Chae-woo, làm ơn hứa với em điều này. Đừng bao giờ… ahh… lấy lại ký ức của anh. Đừng bao giờ.”

“Vậy thì anh sẽ không cần ký ức đó.”

Lee-yeon nhắm mắt lại và thở dài. Rồi cô mở mắt ra với một quyết tâm xoắn xuýt trong lòng. Cô cầm trên tay một chiếc khăn tay trắng.

Khi cô mở nó ra, có một sợi dây màu xám mảnh nằm ở đó. Cô đã giấu nó hai năm trước. Sợi dây của Kwon Chae-woo.

Ngày hôm đó, anh đã tấn công cô bằng sợi dây này trong khu rừng. Anh đã quấn nó quanh cổ cô và suýt nữa đã siết chết cô.

Nó được dùng trong một nhà máy nào đó chăng? Nó mỏng như một sợi dây nhôm, nhưng cứng và đàn hồi…

Lee-yeon bật bật lửa và châm lửa vào sợi dây. 

Em cũng sẽ làm như vậy. Em sẽ không bao giờ nhớ lại ngày hôm đó nữa…


 

Tim cô đập mạnh như thể cô đang làm điều gì đó sai trái. 

Đôi khi Kwon Chae-woo thô bạo nhưng anh tốt với cô. Thậm chí anh không thể thức dậy nếu cô không ở bên cạnh. Anh lo lắng về việc bị cô bỏ rơi. Tất cả những điều đó níu giữ cô và củng cố quyết tâm của cô.

Cô ném sợi dây đang cháy xuống đất và chôn nó. 

Đêm đó, cô buông bỏ mọi thứ…

….


 

“Lee-yeon à, đến lúc dậy rồi,” một giọng nói dịu dàng vang lên.

Nhưng cô quá mệt. Cô cuộn mình sâu vào chăn hơn. Cô ngửi thấy mùi cà phê. Một bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng vén tóc cô ra khỏi mặt.

Cô mở mắt một cách khó khăn và thấy một khay đồ ăn với cà phê và bánh sandwich. Cùng với người đàn ông đã làm chúng cho cô.

“Ngủ ngon không em?” Anh cười rạng rỡ.

“Ừm…”

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa và làm căn phòng sáng lên. Sau một khoảng lặng, mặt Lee-yeon đỏ bừng.

Cô cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy anh. Lee-yeon kéo chăn lên tận cổ và trốn trong đó. Kwon Chae-woo không thích việc cô cố gắng tránh né tình huống này, nhưng anh hiểu rằng điều đó là tự nhiên.

Theo lời Choo-ja, trải nghiệm đầu tiên của phụ nữ là 80% sự cường điệu. Bà ấy luôn nói rằng đàn ông sẽ tiếp cận bạn như thể họ có thể làm điều gì đó tuyệt vời, nhưng cuối cùng chẳng có gì nhiều nhặn hết. 

Nhưng Lee-yeon biết rõ hơn. Cô suýt ngất đi đó.

Choo-ja à, chính em là người chẳng đáp lại được gì! 

Khi Lee-yeon tỉnh dậy, cô thấy mọi thứ đã thay đổi. Cô đã được tắm rửa sạch sẽ và mặc bộ đồ ngủ mới. Quần áo rách của cô biến mất không dấu vết. Tấm ga giường bị vấy bẩn cũng không còn. Căn phòng trông sạch sẽ. Cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra ở đây tối qua.

Lee-yeon nhìn xung quanh trong bối rối. Cô tự hỏi liệu hình ảnh đêm qua có phải là do cô tưởng tượng ra không, nhưng cơn đau nhói giữa hai chân cô lại nói lên điều ngược lại.

Khi nhận ra anh đã dọn dẹp mọi thứ, kể cả cơ thể cô thì mặt cô càng đỏ.

“Lee-yeon à.” Anh kéo tấm chăn ra. Mái tóc rối che mắt cô. Anh nghiêng người về phía cô.

“Cảm ơn anh rất nhiều vì tối qua!” cô bật thốt. “Em rất cảm kích sự tiếp đón của anh.”

Anh cười. “Cảm giác này kỳ lạ thật,” anh nói, nhìn cô với vẻ thích thú. “Anh có cảm giác như em sẽ đưa anh vài đồng để đi taxi về ấy.”

“Hả?”

“Em thực sự muốn nói vậy sau những gì chúng ta đã làm tối qua sao, Lee-yeon?”

“À. Không…”

“Có lẽ anh đã khiến em bất ngờ hơn mong đợi. Anh đoán mình đã hơi quá tay vì em thậm chí không chạm vào anh dù chỉ một chút.” Anh cười khẩy. “Nhưng anh rất vui vì em cảm kích sự ‘tiếp đón’ của anh.”

Lee-yeon định mở miệng cãi lại nhưng Kwon Chae-woo đã đổi chủ đề. “Em có đau ở đâu không?” anh hỏi.

“Hừ, với cách anh ‘xử lý’ em tối qua, anh nghĩ sao?” Cô không muốn tỏ ra tử tế với người đàn ông đang trêu chọc mình vào sáng sớm này.

Kwon Chae-woo cắn môi để nhịn cười. “Anh muốn nói với em về một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” cô hỏi.

“Chuyện em nói dối hôm qua.”

Lee-yeon cúi đầu trong ngượng ngùng. Thật không tốt khi một người phụ nữ đã kết hôn hợp pháp lại đi gặp gỡ đàn ông khác sau lưng chồng. Dù cô không thực sự kết hôn với anh, cô vẫn cảm thấy có lỗi. Cô cảm thấy giống như cha mẹ mình đã lừa dối người phối ngẫu của họ. Cô cảm thấy xấu hổ.

“Anh sẽ nói lại với em lần nữa,” Kwon Chae-woo nói. “Em làm gì cũng không quan trọng. Em sẽ không thể thoát khỏi anh với đôi bàn tay nhỏ bé đó đâu.”

Anh định chạm vào tóc cô thì cô giật mình. Lee-yeon dùng tay che mặt. Cô cảm thấy ngột ngạt quá đi.

“Lee-yeon,” anh gọi tên cô nhẹ nhàng.

“Tất cả là lỗi của em,” cô lẩm bẩm. 

Giọng cô run rẩy. 

Kwon Chae-woo nhìn cô.

“Em thực sự không có ý định gì cả. Em không gặp gỡ đàn ông khác theo cách anh nghĩ. Em chỉ… tò mò. Em muốn xem những người đàn ông khác thì khác anh như thế nào. Liệu tim em có đập nhanh vì họ như cách nó đập nhanh vì anh không. Em chỉ muốn kiểm tra thôi.”

“…”

“Bởi vì em thực sự…”

Lee-yeon không thể thốt ra lời. Kwon Chae-woo nhìn chằm chằm vào cô. Cô không buông tay khỏi mặt.

“Em chỉ… anh rất đáng sợ. Em sợ anh khi nghĩ về con người anh trước đây. Khi anh nói anh sẽ là chú chó của em, em cảm thấy dễ chịu hơn khi ở bên anh. Em luôn nhìn anh khi anh ngủ…”

Kwon Chae-woo nhướng mày khi nghe điều này. 

“Đây là lần đầu tiên em cảm thấy khó chịu với ai đó đến vậy,” cô tiếp tục với giọng nhỏ nhẹ. “Mỗi ngày đều rất khó chịu vì anh.”

“Em nói gì vậy?” anh hỏi. 

Và tại sao em lại đỏ mặt? Tai em đang đỏ lên kìa…


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.