Bẫy Hoa

Chương 80: Chương 80




Anh đặt khay đồ ăn sang bàn nhỏ bên cạnh. Anh nghiêng người về phía cô và nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi mặt. Nhưng cô quay đi và tránh ánh mắt của anh.

“Em không nghĩ mình sẽ bị bắt gặp. Không, ý em là em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.” Cô cố gắng chui vào chăn lần nữa.

Kwon Chae-woo nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang run rẩy của cô. 

“Lee-yeon à. Nhìn anh đi.” 

Cô lắc đầu.

Anh kéo tấm chăn ra và hôn nhẹ lên mu bàn tay cô. Cô giật mình. 

“Nếu em muốn trốn thì một tấm chăn là không đủ đâu.”

Anh kéo cô vào lòng và ôm chặt lấy cô. Cô cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ trong vòng tay của anh.

“Vậy, so sánh anh với những người đàn ông khác thế nào? Anh muốn nghe kết quả.”

Lee-yeon ngọ nguậy trong lòng anh. Anh kiên nhẫn chờ đợi. “Em chẳng nghĩ gì cả. Em nhìn thấy anh qua cửa sổ quán cà phê.”

Cô nhớ rất rõ cách anh đứng bên ngoài cửa sổ đó, trong cơn mưa tầm tã.

“Em chỉ muốn về nhà,” cô lẩm bẩm. “với anh thôi.”

Anh ôm cô chặt hơn. “Nếu vậy, tại sao em cứ đẩy anh ra xa? Nhìn anh đi.”

Lee-yeon quay đầu lại và nhìn anh.

“Nói đi, có gì đó ở anh đã thay đổi sao?” anh hỏi.

Khi cô nhìn anh, cô chỉ nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Cách anh hôn và liếm láp ‘cô bé’ của cô…

Mặt cô đỏ bừng, và cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Có phải mọi người đều sống một cuộc đời như thế vào ban đêm không? Lee-yeon tự hỏi. Tất cả đều là trải nghiệm mới mẻ với cô.

“Ừ…” Cô nhìn chằm chằm vào anh. Đó là một câu hỏi thật kỳ lạ. Nếu nghĩ kỹ, cô nhận ra rằng đôi mắt anh đã trở lại bình thường và không còn ánh lên vẻ săn mồi như hôm qua. Quần áo anh được cài cúc gọn gàng. Nhưng tất cả những điều này chỉ khiến cô nhớ lại cách anh đã như thế nào ngày hôm qua: trần trụi và nguyên thủy. 

Cô lại đỏ mặt. Cô ho và hắng giọng. “Ừ… Em nghĩ anh trông đẹp trai hơn một chút?”

Kwon Chae-woo nhếch miệng cười và định nói gì đó. Cô nhanh chóng thay đổi lời nói.

“Không phải ư? Vậy thì… da anh tốt hơn phải không? Mặt anh trông sạch sẽ.”

Kwon Chae-woo mỉm cười. Ánh mắt của anh quá mãnh liệt khiến cô lại nhớ đến đêm qua.

“Cảm ơn vì lời khen,” anh nói. “Nhưng mặt anh vốn đã sạch sẽ khi anh thức dậy.”

“Vậy thì?”

Kwon Chae-woo cúi đầu xuống và hôn cô. Anh ôm chặt lấy cô… và cô tan chảy như kem.

“Không còn dấu vết của nước mắt,” anh nói.

Cô nhận ra điều đó là sự thật! 

Ngay cả khi cô lén ra ngoài một chút vào lúc bình minh, cô cũng không nghe thấy tiếng anh khóc! Cô nhìn anh, ngạc nhiên. 

Sau đó mỉm cười rạng rỡ.

“Em nghĩ lý do là gì, Lee-yeon?”

“Ừm… em cũng không biết nữa?”

Khi cô đang suy nghĩ, anh mỉm cười. “Anh nghĩ anh biết đấy.”

Cô ăn bánh sandwich và cà phê anh làm cho cô xong thì tự nhốt mình trong văn phòng suốt hai tiếng đồng hồ. Cô có thể nghe thấy tiếng Kwon Chae-woo rửa bát và hút bụi trong nhà.

Cô tò mò muốn biết tại sao anh lại làm việc nhà, nhưng cô không đủ tự tin để ra ngoài và đối mặt với anh.

“Có vẻ như tình dục tránh được cả những cơn ác mộng.” 

May mắn thay, người đàn ông đó không xông vào văn phòng.

….

..

.

Lee-yeon gãi đầu và cố gắng không nghĩ về nó. Cô dành cả buổi sáng để trốn trong văn phòng. Sau đó, cô quyết định chăm sóc khu vườn của mình. Cô lén ra ngoài và nhổ cỏ. Cô đang chuẩn bị vòi nước để tưới vườn thì nghe thấy một giọng nói.

“Giám đốc So Lee-yeon có ở đây không?”

Cổng Bệnh viện Spruce Tree mở ra. Joo Dong-mi, người đang mặc một chiếc áo khoác khá rộng, bước vào. Cô ta mỉm cười khi nhìn thấy Lee-yeon.

“Xin chào!” - Chín chắn nhưng vẫn tinh nghịch. Tôn trọng nhưng vẫn hơi bất cần.

“Xin chào. Có chuyện gì thế?” Lee-yeon tắt vòi nước.

Joo Dong-mi nhìn quanh khu vực như thể đang tìm kiếm ai đó khác. Khuôn mặt Lee-yeon tối sầm lại.

“Nhân viên đó vẫn chưa đến sao?” cô ta hỏi.

“Anh ấy đang ở trong nhà nhưng sao cô lại…?”

Joo Dong-mi mỉm cười rạng rỡ. “Tôi muốn nói chuyện với anh ấy một chút.”

Lee-yeon siết chặt vòi nước.

“Tôi vào trong nói chuyện với anh ấy một lát có được không?” Joo Dong-mi hỏi. Cô ta gãi đầu và nhìn Lee-yeon. “Tôi sẽ nói thật, tôi thích anh ấy và muốn—”

Khuôn mặt Lee-yeon trở nên cứng đờ. “Cô Joo Dong-mi,” cô ngắt lời. “Thực ra, có điều tôi cần nói với cô.”

Cô thả vòi nước và lau tay vào quần. Thật đáng sợ khi Lee-yeon phải nói ra sự thật.

Cô chỉ học được cách giấu kín sự thật. Sự thật về cha mẹ cô. Gia đình cô sống cùng. Sự thật về ngày sinh của cô. Cô chưa bao giờ tương tác với ai đủ nhiều để có thể nói chuyện thành thật với họ. Nhưng hôm nay, cô muốn nói ra sự thật. Cô không muốn dễ dàng buông bỏ thứ mình trân trọng.

Cô muốn đứng vững trên lập trường của mình. Nếu không, mọi người sẽ giống như những người họ hàng của cô, luôn muốn phá hỏng cuộc đời cô bằng cách lấy đi mọi thứ cô có.

“Anh ấy không thực sự là nhân viên của tôi mà là…”

Joo Dong-mi tròn mắt. “Anh ấy không phải nhân viên ở đây sao?!”

Lee-yeon giật mình khi Joo Dong-mi tiến lại gần. Cô ta quá nhiệt tình khiến cô không biết phải xử lý thế nào.

“Đúng vậy, anh ấy không phải nhân viên. Thay vào đó, anh ấy là bạn trai—”

“Bạn trai để giải khuây của cô à?” Joo Dong-mi hào hứng hỏi.

“Cái gì?! Không phải!” Lee-yeon sửng sốt.

“Vậy… anh ấy là bạn trai giải khuây của cô. Chà!”

Lee-yeon thực sự không biết nói gì. Cô nhìn chằm chằm vào Joo Dong-mi.

“Trông cô thật ngây thơ, nhưng cô cũng giống tôi! Đừng lo, bí mật của cô sẽ được giữ kín,” Joo Dong-mi nói. “Biết vậy thật tốt.”

Joo Dong-mi đưa tay ra bắt. Lee-yeon bối rối bắt tay cô ta. “Theo tôi, một người phụ nữ nên có một hoặc hai người bạn trai giải khuây,” cô ta nói một cách hào hứng.

Người này là ai vậy? Cô ấy giống như một phiên bản nhỏ của Choo-ja… Lee-yeon định mở miệng trả lời nhưng Joo Dong-mi không cho cô cơ hội.

“Thật lãng phí khi kết hôn và cam kết với một người. Cô không nên để anh ấy vượt quá giới hạn của mình,” Joo Dong-mi nói một cách đầy triết lý.

Lee-yeon gật đầu ngơ ngác. Đây là cuộc trò chuyện kỳ lạ nhất cô từng có.

“Cô có uống rượu không?” Joo Dong-mi đột ngột hỏi.

“Không. Tôi không uống.”

“Chà! Vậy cô làm tình khi tỉnh táo sao? Tôi không thể vui vẻ khi tỉnh táo được,” Joo Dong-mi nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. “Tôi đang cảm thấy cô đơn trên hòn đảo nhỏ này. Chẳng ai muốn vui vẻ mà không cần cam kết gì cả. Nhưng cô, cô không giấu giếm! Tôi thực sự tôn trọng cô. Tôi uống rượu như hũ chìm. Có lúc nào chúng ta cùng uống rượu không? Trò chuyện dài một chút?”

Lee-yeon cảm thấy khó xử. Chưa bao giờ có ai thân thiện với mình như vậy. Nhưng ngay lúc đó, Joo Dong-mi nói điều gì đó khiến cô vô cùng khó chịu.

“Vậy tôi có thể mượn anh ấy không?” cô ta hỏi. “Làm ơn đi, Giám đốc! Làm ơn cho tôi mượn anh ấy đi!”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.