Bẫy Hoa

Chương 91: Chương 91




Hơi thở của Kwon Chae-woo như nghẹn lại trong cổ họng.

Lee-yeon ngước nhìn anh, thấy anh đang đăm đăm nhìn vào khoảng không. Giữa họ là một khoảng lặng kéo dài. Cuối cùng, Kwon Chae-woo phá vỡ nó bằng cách liếm môi một cách lúng túng.

Lee-yeon nín thở, ánh mắt không rời khỏi anh, chờ đợi câu trả lời.

“Lee-yeon.” Anh cuối cùng cũng lên tiếng. “Em có bị thương không?”

Cô không đáp.

Câu nói đầy ẩn ý của cô ngay lập tức bị đẩy sang một bên bởi câu hỏi đó. Anh đang né tránh. Cô biết điều đó. Và anh còn lùi lại một bước, như thể muốn tạo khoảng cách với cô.

“Có đau ở đây không?” Anh hỏi, đưa tay về phía bụng cô nhưng rồi dừng lại ngay trước khi chạm vào.

Anh nhớ lại khoảnh khắc mình đã đẩy mạnh vào bụng cô khi đá chiếc ba lô đi.

Lee-yeon cắn môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh—một điều hiếm khi xảy ra.

“Không sao.” Cô nói dứt khoát, nhưng trong giọng nói có gì đó không vui.


 

Cô đã phải gom hết can đảm để thốt ra lời đề nghị đó, vậy mà anh lại phớt lờ nó hoàn toàn. Cô không chỉ thấy xấu hổ, mà trên hết, cô cảm thấy như mình vừa bị thách thức.

Lặng lẽ nhưng kiên định, cô nói: “Đừng đi làm.”

Kwon Chae-woo nhướn mày, không nhịn được mà đưa tay lên gãi đầu.

Cô ấy lại đang nghĩ gì vậy?

Lee-yeon luôn khiến anh bất ngờ, nhưng lần này, sự bất ngờ ấy còn sâu sắc hơn.

“Em không thích chồng mình kiếm tiền sao?” Anh hỏi, cố tỏ ra đùa cợt.

Nhưng Lee-yeon không cười. Cô cũng không trả lời câu hỏi của anh.

Thay vào đó, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói, giọng trầm nhưng kiên quyết: “Anh cứ liên tục làm mình bị thương để cứu em.”

Kwon Chae-woo không nhịn được mà bật cười.

"Anh nghĩ người cần nghe câu đó phải là em mới đúng." Anh nói, giọng mang theo ý trêu chọc. "Anh có thể không phải là một bác sĩ cây nổi tiếng, nhưng ít nhất anh vẫn có thể kiếm đủ tiền để không để em chết đói."

Anh không hiểu được ẩn ý dịu dàng đằng sau lời nói của cô, và điều đó khiến anh cảm thấy bồn chồn, đến mức bất giác nhắm mắt lại, hai tay vòng ra sau đầu như thể đang trốn tránh một cảm xúc gì đó.

"Lee-yeon, đừng biến anh thành một người đàn ông vô dụng." Anh thì thầm, nhưng giọng nói nhẹ đến mức cô không thể nghe thấy.

Khi đã bình tâm lại, anh mở mắt nhìn cô.

"Chúng ta cần phải hướng tới tương lai." Anh nói chậm rãi, cố gắng để cô hiểu. "Anh cần có công việc để có thể cùng em xây dựng cuộc sống sau này."

Lee-yeon cau mày, cúi đầu xuống. Cô siết lấy tay áo anh một cách yếu ớt.

"Ngay cả khi em làm nũng sao?"

Kwon Chae-woo chớp mắt. "Làm nũng?"

"Nếu em nói rằng anh thực sự không cần phải đi làm, và chỉ xin anh ở nhà với em thôi?"

Anh nheo mắt lại, bắt đầu nhận ra có điều gì đó trong lời nói của cô.

"Anh vẫn sẽ đi làm dù em làm nũng như vậy sao?" Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh. "Đây là lần thứ ba em yêu cầu anh một điều gì đó, anh thực sự không thể để em có được thứ mình muốn sao?"

Kwon Chae-woo nhìn chằm chằm vào Lee-yeon khi cô nghịch nghịch tay áo anh.

Cử chỉ ấy khiến anh nhớ lại khoảng thời gian đầu tiên bên cô—khi cô còn e sợ anh, khi cô luôn cố gắng tránh né. Nhưng lần này có gì đó khác biệt.

Cô vẫn sợ. Nhưng lần này, cô không còn sợ anh nữa.

Thay vì đẩy anh ra xa, cô lại muốn kéo anh lại gần hơn.

Kwon Chae-woo chợt nhận ra— 

Thôi xong rồi!

Cô đã thắp lên một ngọn lửa trong lòng anh, một ngọn lửa mà ngay cả anh cũng không thể dập tắt.

"Em đang làm nũng với anh đấy à?" Kwon Chae-woo hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. "Em muốn anh nghe lời vợ mình à? Đó là điều em muốn?"

Anh cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng không thể che giấu được tiếng cười đang rung lên trong giọng nói.

"Hay là em muốn anh ở nhà để ‘chơi’ anh hơn?"

Lee-yeon tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ trước cách anh đột ngột thay đổi chủ đề.

"Gì cơ?" Cô lắp bắp.

Kwon Chae-woo nhún vai đầy thản nhiên. "Anh có thể ra ngoài săn thú hoang, nhưng em lại muốn anh ở nhà."Anh chậm rãi nói. "Nếu đó thực sự là điều em muốn, vậy thì em phải ‘bù đắp’ cho anh rồi."

Lee-yeon nhìn anh chằm chằm, cố gắng tiêu hóa lời nói đầy hàm ý kia. Rồi cô cắn môi, do dự hỏi:

"Vậy… anh muốn bao nhiêu lần?"

Kwon Chae-woo cười khẽ. "Anh không quan tâm đến con số." Anh nói, giọng trầm hẳn đi. "Anh chỉ muốn có em mỗi đêm."

Lee-yeon chớp mắt liên tục. "Kwon Chae-woo, lý do mà con người chỉ làm việc năm ngày một tuần." Cô cố gắng phân tích logic. "Không ai được thiết kế để lao lực quá mức cả."

Anh nhướn mày. "Vậy là em muốn giữ anh trong nhà, nhưng lại không chịu ‘chiều’ anh?"


_____________

Đôi lời từ Mèo: Mèo làm truyện này vì thích, cũng muốn mọi người được đọc truyện vui vẻ, có gắng dịch ngày dịch đêm, xong bây giờ bị người ta copy đem đi chỗ khác, đã copy thì thôi đi, còn bỏ hết tên người edit, credit của nhà Mèo. Thật sự buồn không thể tả. Vì vậy để hạn chế việc bị copy thì từ chương 91 trở đi Mèo sẽ khóa bằng password đối với các chương có thịt ạ. Pass sẽ chỉ xoanh quanh nội dung truyện hoặc sẽ được cài sẵn trong chương truyện, nên bạn nào đọc truyện sẽ có pass nhé. 

Mèo rất xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này cũng mong mọi người thông cảm cho Mèo nha. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.